Quan Khí​

Chương 228: Giết một con gà



Đội trưởng đội giám sát bảo hộ lao động Triệu Đường Vân dẫn theo hai cấp dưới đến Công ty Đại Cảng. Nhìn biển hiệu rất to, Triệu Đường Vân không khỏi buồn cười không biết công ty này đắc tội với ai mà trưởng phòng tự mình ra lệnh yêu cầu tăng cường giám sát công ty này.

Tăng cường giám sát. Vừa nghĩ đến lời này của trưởng phòng Hà Xương Hiền, Triệu Đường Vân liền hiểu ý của trưởng phòng là muốn cho công ty này đóng cửa.

Triệu Đường Vân cũng biết bây giờ giám sát lao động càng lúc càng khó, căn bản không có mấy công ty nghe đội này. Nhưng phàm là có người có một chút quan hệ như vậy thì ai cũng sợ. Chỉ cần báo cáo lên cấp trên một câu là công ty này có chỗ vi phạm pháp luật, mình dẫn người đến quấy rối một chút là được.

Thấy Triệu Đường Vân lại đến, Gia Cát Minh cười thầm trong lòng. Bây giờ có trò hay để xem rồi. Chủ tịch Vương đang ngồi ở bên trong, ông xem mày giở trò gì nào.

Mấy hôm nay rất nhiều tổ kiểm tra đến quấy rối, hơn nữa còn là loại luân phiên khiến cho công ty kinh doanh khó khăn.

- Đội trưởng Triệu, hôm nay có chuyện gì thế?

Gia Cát Minh cố ý hỏi.

- Ha ha, giám đốc Gia Cát không ngờ nghĩ đến tên này tôi lại nghĩ đến tổ tông của anh là Gia Cát Lượng.

Triệu Đường Vân cười ha hả đi vào.

Gia Cát Minh mời đám người Triệu Đường Vân đi vào.

Ngồi trong phòng làm việc của Gia Cát Minh, Triệu Đường Vân nghiêm túc nói:

- Giám đốc Gia Cát, tôi cũng có chút khó xử. Có người tố cáo công ty các anh thuê người chưa thành niên làm việc, nghe nói là công ty anh không ký hợp đồng lao động với công nhân nên chúng tôi đến điều tra một chút.

Gia Cát Minh nói:

- Hôm trước các anh đến điều tra rồi, các anh biết đó chúng tôi không có làm như vậy mà.

Triệu Đường Vân nói:

- Giám đốc Gia Cát không thể nói tuyệt đối như vậy. Chuyện hôm qua là chuyện hôm qua, sau này chúng tôi nhận được tố cao nên hy vọng anh cho chúng tôi danh sách nhân viên để kiểm tra một lần. Đúng chúng tôi cũng muốn kiểm tra thực tế, tốt nhất là anh tập trung nhân viên lại để tiện cho việc kiểm tra.

Gia Cát Minh nhăn mặt nói:

- Bây giờ nhân viên đang đến các công trình, tập trung lại thì hơi khó. Bây giờ chỉ cần đến đâu kiểm tra thì chúng tôi sẽ phối hợp với anh.

- Nếu như vậy thì nói rõ các anh có vấn đề tồn tại. Tôi thấy anh mau ký biên lai chịu phạt đi.

Triệu Đường Vân giống như rất bất đắc dĩ mà nói.

- Phạt mà có thể tùy tiện như vậy sao?

Một người đột nhiên nói ngay sau lưng Triệu Đường Vân.

Triệu Đường Vân tưởng người này là của Công ty Đại Cảng nên cười lạnh một tiếng:

- Tôi muốn phạt là phạt.

- Tôi muốn gọi Hà Xương Hiền đến hỏi xem làm việc như thế nào?

Hai tên cấp dưới của Triệu Đường Vân đã rất hoảng sợ. Chủ tịch Vương sao lại chạy đến đây chứ.

Triệu Đường Vân cũng thấy không đúng rồi, sao giọng này quen tai như vậy?

Triệu Đường Vân xoay người lại thì thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn hắn. Phía sau Chủ tịch Vương còn có thư ký Hác Duệ Bân.

- Chủ... Chủ tịch Vương sao lại ở đây?

Triệu Đường Vân thầm nói: “Thảm rồi, lần này coi như mình chết rồi”

- Triệu Đường Vân, tôi nói trong hội nghị mà anh coi như gió thoảng qua tai sao? Nghe nói có người tố cáo Công ty Đại Cảng là các anh chạy đến đây nói xằng nói bậy ư? Tôi muốn xem nội dung tố cáo là như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói xong liền lập tức đi tới ngồi xuống ghế.

Triệu Đường Vân nào có tờ đơn tố cáo nào. Hắn đang rất hối hận, sớm biết như vậy thì hắn đã chuẩn bị một bức thư để mà lấy cớ.

- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi chỉ nghe nói mà thôi.

Triệu Đường Vân đúng là không biết nói gì cho tốt. Chẳng lẽ bán đứng trưởng phòng ư? Việc này đúng là khó nên chỉ có thể tự chịu mà thôi. Triệu Đường Vân nghĩ đến Hà Xương Hiền còn có La Trung Hoa làm chỗ dựa nên khá tự tin. Vương Trạch Vinh này sẽ không làm gì được hắn.

- Gọi Hà Xương Hiền đến đây.

Vương Trạch Vinh nói với Hác Duệ Bân.

Hà Xương Hiền đến rất nhanh. Nghe nói đội giám sát đến Công ty Đại Cảng bắt chẹt thì bị Vương Trạch Vinh bắt trúng quả, Hà Xương Hiền khá sợ hãi Vương Trạch Vinh sẽ làm khó cấp dưới thân tín của mình. Hắn không thể làm gì khác là chạy tới, lúc trên xe còn gọi điện báo cáo tình hình với La Trung Hoa.

Thấy Hà Xương Hiền vội vàng chạy vào, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi nghe nói đội giám sát làm loạn nhưng không tin. Hôm nay tôi tự mình đến thì thấy chỉ vì nghe nói mà chạy đến ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh bình thường của công ty, việc này chẳng lẽ là chấp pháp lao động ở huyện ta sao? Tiến hành giám sát kỷ luật lao động, tôi ủng hộ. Nhưng làm loạn như vậy thì anh làm trưởng phòng như thế nào vậy hả? Bắt đầu từ hôm nay, tôi đình chỉ công tác Triệu Đường Vân, tôi không đồng ý thì không được khôi phục.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mấy người phòng Lao động sợ hãi. Vương Trạch Vinh đây rõ ràng là giết gà dọa khỉ. Hà Xương Hiền cũng biết Triệu Đường Vân sẽ làm cho mình xem.

Nhưng nghĩ đến sau lưng có La Trung Hoa, Hà Xương Hiền cố lấy can đảm mà nói:

- Chủ tịch Vương, Triệu Đường Vân từ trước đến nay cũng chỉ là nôn nóng một chút mà không có sai lầm lớn. Xử lý Triệu Đường Vân sẽ ảnh hưởng đến tinh thần đội giám sát.

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm Hà Xương Hiền rồi nói:

- Trưởng phòng Hà, chấp pháp như vậy mà có thể bỏ qua thì xem ra đồng chí phải tăng cường họp tập kỷ luật lao động rồi.

Lời này làm Hà Xương Hiền toát mồ hôi lạnh. Vương Trạch Vinh không phải muốn hạ cả hắn đó chứ? Nghĩ đến La Trung Hoa, Hà Xương Hiền cười lạnh một tiếng. Huyện Đại Phường này không đến lượt thằng Vương Trạch Vinh này định đoạt. Đình chỉ công tác không phải hắn nói là phải thực hiện:

- Chủ tịch Vương, lệnh của ngài tôi sẽ chấp hành. Nhưng tôi phải báo cáo với Bí thư La.

Thấy Hà Xương Hiền dám khiêu khích quyền uy của mình, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Được.

Đây chỉ là một lý do để Vương Trạch Vinh điều chỉnh các phòng ban ở Huyện Đại Phường này mà thôi.

Nhận được điện thoại của Hà Xương Hiền, La Trung Hoa nhíu mày. Ở vấn đề này Triệu Đường Vân rõ ràng không có lý. Nếu như hắn thực sự ủng hộ Triệu Đường Vân thì các thường vụ sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng nếu không ủng hộ Triệu Đường Vân thì lại việc này do mình đứng sau sai bảo, đám cấp dưới của mình sẽ nghĩ như thế nào? Là một bí thư, làm việc phải có lý lẽ, không có lý là không thể làm mọi người phục tùng. Mặc dù hắn có thể tự quyết định việc này nhưng làm như vậy sẽ khiến cấp trên cho rằng hắn là bí thư không xứng đáng. Nếu có suy nghĩ này thì con đường chính trị của hắn đã đến cuối cùng.

La Trung Hoa đúng là có chút khó xử.

Nhấp một ngụm trà, La Trung Hoa đang suy nghĩ rất nhanh và cân nhắc lợi hại. La Trung Hoa cảm thấy uy tín của mình là quan trọng nhất, quyết không thể mất mặt.

Đặt chén lên bàn, La Trung Hoa quyết định dùng việc này đả kích uy tín của Vương Trạch Vinh, không thể để Vương Trạch Vinh chiếm ưu thế trong việc này. Việc này xử lý không tốt sẽ thành một đả kích không nhỏ với đám tay chân thân tín của hắn.

- Xương Hiền, có chứng cứ gì ở Công ty Đại Cảng không?

La Trung Hoa gọi cho Hà Xương Hiền.

- Bí thư La, việc này đúng là khó làm. Tôi kiểm tra khá lâu mà không tìm được nhược điểm gì.

Hà Xương Hiền nói.

- Có chứng cứ mới được chứ, không có chứng cứ thì sao tôi giúp được anh.

La Trung Hoa dập máy.

Xem ra đi đường chính không được, đám người Hà Xương Hiền không có chứng cứ tác dụng.

- Văn Tuấn, tình hình các phòng ban kiểm tra Công ty Đại Cảng như thế nào?

La Trung Hoa gọi điện cho Mão Văn Tuấn. Việc này hắn ám chỉ Mão Văn Tuấn đi làm, hy vọng có thể tìm được chút thứ có tác dụng.

Khi La Trung Hoa và Mão Văn Tuấn nghiên cứu kế sách thì Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu hành động. Hắn gọi điện cho Phó bí thư Mao Hiếu Lễ.

- Phó bí thư Mao, nghe nói con của anh sắp tốt nghiệp và muốn làm trên tỉnh. Tôi có chút quan hệ trên tỉnh nên chắc giúp được chút. Không biết anh có cần không?

Vì tranh thủ các thường vụ trong huyện, Vương Trạch Vinh gọi Hác Duệ Bân đến để hỏi điều kiện về tình hình các gia đình thường vụ Huyện ủy. Khi biết con trai Mao Hiếu Lễ sắp tốt nghiệp, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đây là một biện pháp dụ dỗ hắn ta.

Vương Trạch Vinh đột nhiên gọi tới làm cho tim Mao Hiếu Lễ đập khá mạnh.

Mao Hiếu Lễ là người địa phương, hơn 50 tuổi. Hắn không có nhiều suy nghĩ gì, thấy mình sắp đến tuổi về hưu, hắn quan tâm nhất chính là bố trí cho con cái sau khi mình lui. Con út sắp tốt nghiệp, theo ý của con thì muốn ở lại tỉnh thành. Nhưng hắn chỉ là phó bí thư huyện ủy mà thôi, trên thành phố còn có chút quan hệ nhưng đến tỉnh thì hắn không chạm tới. Gần đây bà vợ không ít lần nói chuyện về con cái trước mặt hắn.

Vương Trạch Vinh gọi điện tới và đưa ra điều kiện làm Mao Hiếu Lễ rất động tâm.

- Ừ, Chủ tịch Vương, tôi bây giờ còn có chút việc cần làm. Chờ tôi xử lý xong sẽ gọi điện cho anh.

- Ha ha, Phó bí thư Mao cứ làm việc, không vội.

Mao Hiếu Lễ không ngừng châm thuốc hút, việc này hắn không thể lập tức trả lời ngay. Đây không phải là việc giúp hay không, mà là vấn đề đứng ở bên nào. Vương Trạch Vinh đã có quan hệ giúp con hắn, cũng có thể dựa vào quan hệ chỉnh con hắn. Nếu như đồng ý sự trợ giúp của Vương Trạch Vinh tức là tỏ vẻ đứng về phía hắn.

Ôi. Tiền đồ của con cái quan trọng nhất.

Mao Hiếu Lễ cuối cùng đã có quyết định. Hắn không còn hy vọng mà Vương Trạch Vinh có quan hệ trên tỉnh thì tiền đồ không nhỏ. Như vậy đi theo hắn thì con hắn cũng có đường ra.

- Trạch Vinh, tôi biết một quán trà không sai, cùng uống trà nhé.

Mao Hiếu Lễ gọi điện thoại lại cho Vương Trạch Vinh.

Nghe Mao Hiếu Lễ gọi lại, Vương Trạch Vinh cười cười. Mình coi như có thêm một phiếu. Vương Trạch Vinh rất coi trọng cái phiếu này của Mao Hiếu Lễ. Đây chính là lá phiếu dựa vào lợi ích mà có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.