Quan Khí​

Chương 250: Sau cuộc vận động



Trong hội trường lớn Huyện ủy Huyện Đại Phường, La Trung Hoa ngồi chính giữa, các thường vụ huyện ủy có mặt đầy đủ trên bàn Chủ tịch. La Trung Hoa kiêm chức Chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân nên có áp lực rất lớn. Có thể thực hiện ý đồ cấp trên hay không sẽ ảnh hưởng đến bước phát triển tiếp theo của hắn. Lần này lãnh đạo thành phố cũng rất coi trọng đợt bầu cử ở Huyện Đại Phường nên có không ít người tới.

Đây là đại hội động viên trước khi bầu cử. Gần như tất cả các phòng ban, ngành, lãnh đạo các xã thị trấn đều đến tham gia.

Vương Trạch Vinh nhìn những người bên dưới thì có thể thấy bọn họ đã làm rất nhiều công tác. Lần này đối với mọi người là một cơ hội, đương nhiên có cả những người sẽ mất chức.

Suy nghĩ của mọi người rất khác nhau, rất nhiều người đã dồn hết tài sản vào đợt bầu cử, sau khi thành công sẽ thu lại càng nhiều hơn, không thành công sẽ trắng tay. Càng có không ít người phụ nữ trông khá đẹp sớm làm mọi việc, bây giờ chỉ chờ thu hoạch mà thôi.

La Trung Hoa nghiêm mặt nhìn mọi người giống như con sư tử đầu đàn nhìn địa bàn của mình.

La Trung Hoa bắt đầu phát biểu, mọi người bên dưới chăm chú lắng nghe.

- Thứ nhất, tôi yêu cầu tất cả mọi người tham gia hội nghị quý trọng tình hình tốt đẹp trước mắt mà làm tốt công tác. Thứ hai, mọi người nhất định phải làm tốt công việc được giao cho, phải chọn được đại biểu tốt, đại biểu có đủ tố chất năng lực, phải nghiêm khắc nghe theo bố trí của cấp trên. Mỗi vị cán bộ đại biểu phải hiểu rõ bản thân, đối đãi tốt với người khác. Trước mắt chúng ta sẽ tiến hành đợt bầu cử mới, đồng thời cũng phải tiến hành các công việc trong huyện không được thả lỏng. Thứ ba: Tăng cường quản lý của lãnh đạo, làm tốt các công tác chuẩn bị cho bầu cử, làm tốt công tác tuyên truyền, phải nghiêm túc giữ kỷ luật công tác. Đối với các quan chức chạy phiếu nhất định phải xử lý thật nặng. Đối với một số người mà chạy chọt không có tổ chức cũng phải trừng trị.

La Trung Hoa nói đến đây liền vỗ bàn nói:

- Tuyển cử phải tăng cường kỷ luật tổ chức, không được làm loạn. Ai làm loạn sẽ truy cứu trách nhiệm của người đó. Dù là ai hy vọng may mắn mình có chạy chọt mà không bị phát hiện ra ngay lúc này thì Huyện ủy và Ủy ban huyện cũng kiên quyết không ssdu.

Vương Trạch Vinh một lần nữa quan sát Khương Khai Đại thì thấy trên mặt hắn không có biểu hiện gì, ra vẻ chăm chú lắng nghe trông rất thành thật. Có ai ngờ hắn đã sớm chuẩn bị nhiều công tác như vậy. Vương Trạch Vinh quan sát một chút thì thấy quan khí của Khương Khai Đại đã tăng thêm một chút. Có lẽ Khương Khai Đại đã làm xong mọi việc, lần này nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ là hắn. Thấy tình hình của Khương Khai Đại như vậy, Vương Trạch Vinh thầm thở dài một tiếng người như vậy để ở bên dưới đúng là lãng phí nhân tài.

Vương Trạch Vinh đoán Khương Khai Đại thấy mình không có khả năng phát triển nữa nên đánh cuộc một phen. Nếu thành công, hắn về hưu cũng là phó chủ tịch huyện, đãi ngộ và danh tiếng cũng tăng cao. Chẳng qua thất bại cũng không quan hệ gì, hắn cũng không bị ảnh hưởng quá xấu. Ít nhất con của hắn sẽ không bị liên quan. Vương Trạch Vinh đoán quan trọng nhất trong sự chuẩn bị của Khương Khai Đại chính là họ hàng ở thị trấn Đào Lâm. Cho dù hắn xảy ra chuyện thì họ hàng cũng giúp con hắn.

Vương Trạch Vinh cũng phải phát biểu. Hắn nói:

- Kính thưa các đồng chí, lần này Huyện Đại Phường tuyển cử được Thị ủy rất coi trọng. Mọi người nhất định phải coi trọng việc này, phải nhận thức rõ tình hình. Lần này bầu cử cả huyện và xã có thời gian khá gấp. Theo thống nhất của thành phố và huyện, huyện quyết định sẽ tiến hành bầu cử xong trước ngày 26 tháng 12. Triệu tập các đại biểu xã sẽ hoàn thành trong tháng 12 hoặc tháng 1 năm sa. Triệu tập các đại biểu cấp huyện sẽ phải xong trước ngày 20 tháng 1 sang năm, bây giờ có rất nhiều công việc cần chuẩn bị. Lần này này đợt bầu cử sẽ tiến hành cùng lúc cả ở cấp huyện và xã. Để nhân dân bầu cử Đại hội đại biểu nhân dân hai cấp. Đây là lần đầu tiên chúng ta áp dụng như vậy, bây giờ là cuối năm nên công việc đều bận rộn, công tác tuyên truyền và tổ chức đều rất khó khăn....

Vương Trạch Vinh nói một tràng khá dài, mọi người bên dưới đều chăm chú lắng nghe. Kết quả bầu cử thì Vương Trạch Vinh nhất định sẽ bỏ được chữ quyền, không ai dại gì mà đối đầu với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh biết những lời này không mấy người coi trọng và ghi nhớ. Lãnh đạo các phòng ban bây giờ như có một cây kim đâm dưới mông. Trước khi ngồi yên ổn mà muốn bọn họ đi làm chuyện không liên quan đến mình thì khó khăn quá lớn.

Phó bí thư Mao Hiếu Lễ đứng lên đọc danh sách tổ lãnh đạo trong đợt bầu cử này.

Đừng xem thường danh sách này, người có thể vào danh sách này hay không nói rõ hắn có quyền được tham gia tuyển cử hay không?

Mao Hiếu Lễ ở bên trên đọc bản danh sách, mọi người bên dưới đều chăm chú lắng nghe. Ai có tên bên trong thì thở phào nhẹ nhõm giống như mình một lần nữa trúng cử rồi. Người không có tên thì như đã hoàn toàn thất bại, mặt mày khó coi.

Thời gian này có một hàng dài người xếp trước cửa đợi báo cáo công tác với Vương Trạch Vinh. Hôm nay hội nghị vừa kết thúc thì Khúc Lập Nhân – chủ nhiệm trụ sở Huyện Đại Phường tại tỉnh đã tìm tới cửa.

Khúc Lập Nhân gần đây sống không tốt lắm. Sau khi Vương Trạch Vinh lên làm Chủ tịch huyện thì căn bản không coi hắn vào đâu, hắn như bị gạch tên khỏi huyện vậy.

Huyện Đại Phường vì thu hút các nhà đầu tư nên đã dùng một khoản tiền trợ cấp để xây trụ sở ở trên tỉnh. Từ sau khi thành lập đến nay các chuyện lớn thì không làm được bao nhiêu, nhưng chuyện nhỏ như giúp các lãnh đạo huyện lên tỉnh làm việc riêng, giúp con cái của lãnh đạo huyện. Ngay cả Phó bí thư Mao Hiếu Lễ mỗi lần lên tỉnh thăm con thì trụ sở này cũng là nơi hắn nhất định sẽ tới. Chủ tịch huyện nhiệm kỳ trước càng có nhiều việc riêng hơn. Thậm chí Chủ tịch huyện nhiệm kỳ trước lúc lên tỉnh còn khen ngợi Khúc Lập Nhân vì đã giới thiệu một lãnh đạo để cứu trợ cho Huyện Đại Phường.

Khúc Lập Nhân lợi dụng có trụ sở này mà cuộc sống trên tỉnh rất thoải mái. Lần này về Huyện Đại Phường thì nghe được tin tức đó là Chủ tịch Vương không coi trụ sở đó vào đâu, muốn nhân dịp này loại bỏ trụ sở trên tỉnh đi.

Khúc Lập Nhân nghĩ đến việc này mà thực hiện sẽ khiến cuộc sống khó khăn, hắn liền tìm tới chỗ Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên vì Huyện Đại Phường nghèo như vậy mà còn có trụ sở trên tỉnh. Hắn cho rằng trụ sở này không có tác dụng gì cả nên cần loại bỏ.

Nhìn Khúc Lập Nhân, Vương Trạch Vinh đoán hắn nhất định kiếm được không ít

chỗ từ trụ sở.

- Chủ tịch Vương, tôi xin báo cáo công việc của trụ sở với ngài.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cho anh mười phút, anh nói các thành tích chủ yếu thôi.

- Chủ tịch Vương, từ sau khi trụ sở thành lập đã tích cực liên lạc với các cơ quan trên tỉnh, kịp thời thông báo không ít tin tức cứu trợ của tỉnh về huyện, có một chút cống hiến đối với việc Huyện Đại Phường kịp thời nhận được tiền cứu trợ. Bởi vì huyện mua một căn biệt thự trên tỉnh thành nên khi lãnh đạo huyện đến tỉnh làm việc cũng rất tiện, trụ sở lập tức có tác dụng tiếp đón phục vụ lãnh đạo.

Khúc Lập Nhân nói rất giỏi, các loại chuyện nhỏ nhặt mà làm thành lớn giống như trụ sở trên tỉnh làm được rất nhiều việc vậy.

Vương Trạch Vinh lẳng lặng nghe nhưng càng thêm quyết tâm loại bỏ. Khúc Lập Nhân này chỉ nói được một điều là trụ sở còn tồn tại thì tiện cho lãnh đạo khi lên tỉnh làm việc. Đây là điểm mà Vương Trạch Vinh không hài lòng. Trụ sở này bỏ bao tiền mua biệt thự chỉ nhằm mục đích cho các lãnh đạo đến chơi thôi sao?

- Chủ nhiệm Khúc, sau đây trụ sở trên tỉnh sẽ được loại bỏ, công tác của anh thì trong huyện dự định điều đến phòng Công thương làm Chánh văn phòng. Hy vọng anh có thể mau chóng kết thúc công tác trên tỉnh để quay về Huyện Đại Phường.

Đợi Khúc Lập Nhân nói xong, Vương Trạch Vinh liền nói.

Vẫn sẽ triệt tiêu. Tâm trạng Khúc Lập Nhân rất buồn bã, nghĩ đến hắn ở trên tỉnh rất thoải mái nhưng bây giờ phải về nơi khổ cực là Huyện Đại Phường này, vẻ mặt hắn hơi đổi. Hàng năm huyện cấp rất nhiều kinh phí nhưng hắn đều lấy danh nghĩa tiếp đón lãnh đạo mà dùng sạch. Hắn vốn định dụ dỗ Vương Trạch Vinh có sự tồn tại của trụ sở này thì đối phương sẽ nhận được lợi. Bây giờ xem ra không thể rồi, Khúc Lập Nhân nghĩ đến làn trước khi lên tỉnh La Trung Hoa còn được mình dẫn đi ăn chơi. Hắn cảm thấy chỉ có thể đi tìm La Trung Hoa.

Về đến nhà, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất mệt. Làm lãnh đạo chỉ riêng nghe báo cáo đã không sướng gì. Mỗi người vào đều nói khá lâu, hắn phải chăm chú lắng nghe. Nghe một hai người thì không sao, nhưng sau hôm nay có nhiều người đến báo cáo công việc với Vương Trạch Vinh quá, khiến cho hắn thấy người lơ lửng.

Long Hương Băng thấy Vương Trạch Vinh nhắm mắt ngồi trên ghế nghỉ ngơi liền không quấy rầy hắn, nàng vội vàng đặt chén trà xuống bàn.

Long Hương Băng rất tò mò về Chủ tịch huyện chỉ lớn hơn em trai mình có vài tuổi. Mỗi ngày thấy Chủ tịch Vương và nghe hắn nói chuyện là điều mà Long Hương Băng thích nhất. Mỗi lần Vương Trạch Vinh nói chuyện với cấp dưới thì luôn lộ ra vẻ nghiêm nghị khiến nàng cảm thấy rất an toàn.

Vương Trạch Vinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên.

Hắn rút ra thì thấy là phó chủ tịch huyện Chiêm Lệ Quyên gọi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.