Quan Khí​

Chương 304: Xã hội đen



- Bí thư Vương, Ủy ban kỷ luật nhận được một vài bức thư tố cáo. Tôi đến báo cáo với ngài.

Đặng Lực Khôn đi vào phòng làm việc của Vương Trạch Vinh rồi nói. Thấy được năng lực của Vương Trạch Vinh, Đặng Lực Khôn cũng từ từ dựa vào hắn.

Vương Trạch Vinh mời Đặng Lực Khôn ngồi xuống rồi nói:

- Chuyện gì, dính dáng đến ai vậy?

Vương Trạch Vinh biết Đặng Lực Khôn đến tìm mình thì chuyện này nhất định dính dáng đến không ít người và không dễ làm.

- Là như thế này, thời gian này Ủy ban kỷ luật lục tục thu được một ít tin tố cáo, nói Huyện Đại Phường có một tổ chức xã hội đen. Tổ chức này đang tiến hành buôn bán phụ nữ.

Nói đến đây Đặng Lực Khôn rút ra một bức thư mà nói:

- Chữ trên bức thư này có dính máu, nhận được từ năm ngày trước. Đọc nội dung bên trong tôi rất giật mình, Huyện Đại Phường tồn tại một tổ chức xã hội đen rất lớn.

Nghe Đặng Lực Khôn nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng chấn động. Huyện Đại Phường trước đây là huyện nghèo nên hắn vẫn nghĩ theo lý thuyết thì nơi khác có thì huyện này không thể không có. Hắn cảm thấy được có thể tổ chức xã hội đen ở Huyện Đại Phường giấu rất sâu.

- Dính dáng đến những ai?

Đây là điều mà Vương Trạch Vinh đoán được. Nếu như không có ô dù thì tổ chức xã hội đen không thể càn rỡ như vậy.

Đặng Lực Khôn nói:

- Việc này trong những bức thư tố cáo thì có một người là ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.

- ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân.

Vương Trạch Vinh giật mình nhìn Đặng Lực Khôn mà nói:

- Các anh có đầu mối gì không?

Đặng Lực Khôn nói:

- Chuyện này còn cần cơ quan công an đi điều tra. Chẳng qua từ những nội dung tố cáo thì thấy các chuyện này có khả năng rất lớn. Đây cũng chính là nguyên nhân tôi đến báo cáo với anh.

- Là ai?

Vương Trạch Vinh thật sự muốn biết ai là kẻ đứng sau lưng tổ chức xã hội đen này.

- Điền Mông Lực.

Đặng Lực Khôn nói.

Vừa nghe tên này, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ đến tình hình của Điền Mông Lực. Điền Mông Lực là một thương nhân gốc Huyện Đại Phường. Nghe nói hắn lập nghiệp từ ngành buôn bán sắt vụn, bây giờ đã phát triển rất mạnh và có mấy mỏ than nhỏ. Cũng có một chút danh tiếng trong huyện, gần đây còn chuẩn bị tiến quân vào ngành xây dựng.

Mở bức thư tố cáo, Vương Trạch Vinh càng xem càng tức giận. Nội dung trong bức thư nói một ít cô gái vùng núi nghèo khó bị tổ chức này nói là giới thiệu công việc để đưa đi bán, cả ép vào các nhà chứa.

Có một nhà dân có con gái phát hiện ra hành vi của tổ chức này và chạy trốn. Vừa đến nhà thì bị bọn chúng bắt đi, ông bố cũng bị đánh cho một trận.

- Sao từ trước đến nay không có ai tố cáo?

Đọc xong, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất khó hiểu là sao từ trước đến giờ mình vẫn không nghe nói qua chuyện này.

Đặng Lực Khôn nói:

- Thế lực của Điền Mông Lực ở Huyện Đại Phường rất lớn, đã dùng tiền thuê không ít tay chân. Đặc biệt hắn có quan hệ khá tốt với không ít lãnh đạo thành phố.

Đặng Lực Khôn vừa nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền hiểu ra. Cũng không phải không nhận được tin tức nào mà là do mọi người đều cố ý không muốn hỏi đến. Động một ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, lại là một ủy viên rất có thế lực ư, căn bản không ai muốn tự chuốc phiền phức.

Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hác Duệ Quân.

Hác Duệ Quân không đầy mười phút sau đã chạy tới nơi.

Vương Trạch Vinh ném bức thư đến trước mặt Hác Duệ Quân rồi nói:

- Việc này anh thấy thế nào?

Vương Trạch Vinh đúng là có chút không hài lòng với công an Huyện Đại Phường.

Hác Duệ Quân cẩn thận đọc xong bức thư, trên trán hắn đã đầy mồ hôi. Là bí thư đảng ủy kiêm trưởng phòng Công an huyện, việc này nói rõ hắn không làm tròn chức trách.

Thực ra việc này Hác Duệ Quân cũng biết một chút. Chẳng qua nghe thấy Điền Mông Lực có quan hệ với lãnh đạo thành phố thì hắn cũng không muốn quan tâm đến.

Thấy Hác Duệ Quân đã xem xong, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi chỉ hỏi anh một câu, việc này có thể là thật không?

Hác Duệ Quân chần chờ một chút nhưng thấy Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn mình nên cắn răng nói:

- tôi cũng biết một chút.

Vương Trạch Vinh vỗ bàn nói:

- Biết sao còn không đi xử lý?

Hắn đúng là rất giận. Hắn đưa Hác Duệ Quân lên vị trí mục đích chính là để tên này làm tốt công tác an ninh trật tự Huyện Đại Phường. Kết quả thì thằng Hác Duệ Quân này bắt đầu tránh né các chuyện mẫn cảm. Đây là không có trách nhiệm với Huyện Đại Phường.

- Điền Mông Lực đã được trên thành phố cấp bằng khen, đồng thời hắn lại là ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Nên đối với chuyện của hắn đúng là chúng tôi không tiện xử lý.

- Không tiện hay không dám?

Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm Hác Duệ Quân mà nói.

- Chủ yếu là không có chứng cứ cụ thể.

Lời này về cơ bản coi như được, Vương Trạch Vinh cũng bớt nóng hơn.

Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh dịu đi, Hác Duệ Quân lúc này cảm nhận được lưng mình đang ướt đẫm.

- Nói về tình hình mà các anh biết.

- Điền Mông Lực không biết có chuyện hay không, nhưng người hắn quan hệ có đủ thể loại. Nghe nói hắn còn có quan hệ rất mật thiết với một vài lãnh đạo thành phố. Chủ tịch huyện trước đây cũng muốn điều tra hắn, nhưng kết quả khi lên thành phố đã bị phê bình một trận.

Hác Duệ Quân coi như biết khá nhiều chuyện liên quan đến Điền Mông Lực.

- Tôi bây giờ không muốn nghe nhiều như vậy. Tôi chỉ muốn hỏi anh nếu thực sự đi điều tra thì có thể có chứng cứ không?

- Bí thư Vương thực sự muốn làm? Hắn có chỗ dựa trên thành phố mà.

Hác Duệ Quân có ý tốt mà nhắc Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh chỉ vào bức thư mà nói:

- Mặc dù tôi không biết bức thư này làm như thế nào mà đến được Ủy ban kỷ luật nhưng tôi biết người viết và gửi bức thư này đã phải mạo hiểm mạng sống của mình mới làm được. Chúng ta là người phục vụ nhân dân, thấy thứ này chẳng lẽ chúng ta có thể đứng ngoài cuộc sao?

Hác Duệ Quân nghe xong liền cúi thấp đầu xuống.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh nói thật xem có làm hay không? Nếu không muốn làm thì tôi tìm người khác.

Vương Trạch Vinh vừa nói thế, Hác Duệ Quân vội vàng ưỡn ngực nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm. Việc này nếu tôi không thể làm tốt thì không cần cái chức trên đầu nữa.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đây mới là tác phong của bí thư Đảng ủy. Nếu như ngay cả các anh cũng không dám làm thì Huyện Đại Phường này còn có hy vọng sao? Việc này anh triệu tập lực lượng mạnh nhất để điều tra, chứng cứ phải có đầy đủ.

Nhìn Hác Duệ Quân đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút thất vọng.

Hác Duệ Quân cũng biết Bí thư Vương có cái nhìn với mình, vì vậy vừa về hắn liền gọi cấp dưới thân tín bố trí công việc. Hắn biết nếu không làm tốt việc này thì Vương Trạch Vinh sẽ không coi hắn là thân tín nữa. Nghĩ đến tiền đồ của mình, hắn liền hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt việc này.

Bây giờ nói đến ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Điền Mông Lực. Mấy ngày nay hắn luôn có cảm giác sợ hãi, cẩn thận suy nghĩ những điều mình làm hắn liền có chút lo lắng. Trước đây khi làm trong nghề buôn bán phế thải, hắn đã tụ tập một nhóm huynh đệ để đánh đập đối thủ. Sau này bị một quyển truyện trên mạng ảnh hưởng, hắn bắt đầu lợi dụng các hành vi để phát triển thế lực. Thông qua việc thu phí bảo kê làm hắn có tiền, hắn liền chuyển sang nghề buôn bán lợn. Hắn vận chuyển lợn rừng ra khỏi Huyện Đại Phường. Mặc dù lãi một ít tiền nhưng hắn vẫn cảm thấy quá ít. Trong lúc vô tình hắn nghe thấy nhiều nơi thiếu phụ nữ, hắn liền lấy chiêu bài giới thiệu phụ nữ đi làm thuê. Huyện Đại Phường là huyện nghèo, rất nhiều cô gái vùng núi bị hắn lừa đi bán đến các nơi thiếu gái, qua đó tiền kiếm được càng lúc càng nhiều.

Các cô gái đẹp một chút còn hắn hắn hiếp và đưa vào nhà chứa. Mặc dù hắn không ra mặt nhưng đám tay chân lại làm rất ổn. Về sau hắn tiến hành khai thác mỏ thì càng thuận buồm xuôi gió. Một loạt lãnh đạo huyện bị hắn dùng tiền mua chuộc.

Điền Mông Lực đang suy nghĩ thì một cuộc điện thoại gọi tới:

- Lực ca, thời gian này anh cẩn thận đó. Công an huyện đang bắt đầu điều tra anh.

Người kia nói xong liền vội vàng dập máy. Điền Mông Lực không khỏi sợ hãi. Kẻ gọi điện là người hắn vẫn cắm ở Công an huyện.

Xem ra tên Vương Trạch Vinh muốn ra tay với mình.

Hắn biết việc này ngoài Vương Trạch Vinh ra thì không ai lại làm như vậy.

Điền Mông Lực gọi điện ra ngoài rồi nói:

- Làm chút chuyện cho thằng Vương Trạch Vinh xem.

Vương Trạch Vinh vừa bố trí xong công tác ở Huyện ủy thì Long Hương Băng ở nhà đã gọi điện cho hắn.

Những lúc bình thường thì trong giờ làm việc Long Hương Băng sẽ không gọi cho Vương Trạch Vinh, điều này làm hắn có chút khó hiểu.

Long Hương Băng run rẩy nói:

- Bí thư Vương, hôm nay không biết như thế nào mà trước cửa nhà có một viên đạn.

Nghe thấy vậy Vương Trạch Vinh liền nghĩ ngay đến Điền Mông Lực kia. Xem ra hắn biết ý đồ của mình và định đe dọa.

Quả nhiên là tên xã hội đen, biết mình muốn điều tra hắn nên định giở trò. Vương Trạch Vinh lập tức gọi điện cho Hác Duệ Quân.

- Anh làm như thế nào vậy hả, để lộ bí mật cuộc điều tra. Trước cửa nhà tôi sao lại xuất hiện viên đạn?

Nghe thấy tiếng điện thoại tít tít, Hác Duệ Quân đúng là muốn chửi người. Không ngờ mình vừa mới bố trí xong công việc thì Vương Trạch Vinh đã nhận được viên đạn. Đây rõ ràng là muốn khiên chiến.

Ai tiết lộ tin tức? Hác Duệ Quân lúc này càng giật mình, hắn bắt đầu cẩn thận phân tích khả năng của kẻ nội gián. Đồng thời hắn cũng cho người đến tăng cường bảo vệ xung quanh nhà Vương Trạch Vinh, và tìm ra kẻ tiết lộ.

Vương Trạch Vinh và Long Dũng Đình về nhà, nhìn viên đạn Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:

- Việc này giao cho cậu.

Long Dũng Đình cũng rất tức nên nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.