Quan Khí​

Chương 332: Trước khi nhậm chức



Đặng Diệu Hoa nói:

- Có gì to tát chứ? Chẳng phải chỉ là đưa một chùm chìa khóa sao? Hơn nữa, Vương Trạch Vinh hiện tại chỉ là một Phó thị trưởng còn chưa được vào thường ủy, vậy có tác dụng gì?

Ngô Quân Chính bực bội nói:

- Anh thật là phục chú rồi đó! Sáng mắt lên một chút đi. Lần này cứ theo anh làm việc. Ôi.... Chú cứ còn như vậy, muốn lăn lộn trong cơ quan thật là khó khăn!

Đặng Diệu Hoa vẫn bội phục năng lực của Ngô Quân Chính, biết rằng Ngô Quân Chính này có quan hệ khá tốt trong cơ quan, liền gật đầu nói:

- Được, em nghe anh.

- Biết chỗ ở của Vương Trạch Vinh chưa?

- Biết, ở tòa nhà số một của ủy ban.

Ngô Quân Chính nói:

- Tốt lắm, đầu tiên chú tới đưa chìa khóa, đưa xong thì lập tức chạy tới chỗ anh ta ở. Anh chờ chú ở đó.

Đặng Diệu Hoa đi tới phòng làm việc của Tùy Du, đưa chìa khóa. Y vẫn chưa được nhìn thấy mặt Vương Trạch Vinh.

Tiếp đó, y làm theo chỉ thị của Ngô Quân Chính, chạy rất nhanh tới chỗ ở của Vương Trạch Vinh.

Sau khi nhận được chìa khóa, Vương Trạch Vinh nghĩ mình đã tới công tác ở thành phố Quán Hà, vậy cần phải chỉnh trang chỗ ở tử tế một chút. Ra khỏi phòng làm việc của Đỗ Thủ Như, hắn liền đi ngay tới chỗ ở.

Đang ở trên đường, Trương Tùng gọi điện thoại tới:

- Trạch Vinh, chỗ ở của cậu tạm thời bố trí ở tòa nhà số một của ủy ban, sau một thời gian nữa mới chỉnh trang xong.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trương ca, cảm tạ! Có chỗ ngủ là được rồi.

Trương Tùng nói:

- Cậu cứ tới xem trước, hôm nay tạm thời nghỉ ở nhà khách, ngày mai tôi sẽ phái người tới chỉnh trang phòng cho cậu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Vâng!

Ở huyện Đại Phường thì có lái xe chuyên trách, bởi vì tới thành phố Quán Hà hơi vội nên Vương Trạch Vinh không mang chị em Long gia tới.

Khi tới phòng mình, Vương Trạch Vinh phát hiện có hai người đi tới. Người cầm đầu nói:

- Phó thị trưởng Vương, chúng tôi nghe nói ngài được điều tới công tác ở thành phố Quán Hà, liền chuyên môn ở đây giúp ngài chỉnh trang lại phòng ở. Có gì cần, ngài cứ thoải mái bố trí chúng tôi làm.

Vương Trạch Vinh thấy là Ngô Quân Chính, liền cười nói:

- Là lão Ngô à, tôi tới xem phòng một chút thôi.

Thấy Vương Trạch Vinh còn nhớ mình, Ngô Quân Chính cao hứng nói:

- Phó thị trưởng Vương, ngài chính là người chúng tôi bội phục nhất. Lần này ngài tới Quán Hà, chúng tôi có thể tận chút tâm ý giúp ngài cũng là vinh hạnh của chúng tôi.

Vương Trạch Vinh không thể tin được lời nói của những nhân viên chính phủ, biết chỉ có quan khí mới là đúng nhất, liền nhìn quan khí của hai người.

Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Ngô Quân Chính cơ bản là nhất trí với mình, tuy nhiên người thanh niên còn lại thì không có quan khí nhất trí với mình, lập tức hiểu được sự việc đều là do Ngô Quân Chính chủ đạo.

Vương Trạch Vinh cũng hy vọng ở Quán Hà có vài người thân tín, thấy Ngô Quân Chính thuộc loại người có thể trung thành với mình, liền cười nói:

- Vậy phiền toái nhị vị.

Trong phòng trống trơn, không có gì cả. Phòng này có lẽ vừa mới chỉnh trang lại, trừ việc không có đồ đạc thì mọi thứ đều rất không tồi.

Vương Trạch Vinh nói với hai người:

- Vậy phiền toái hai người giúp tôi lau chùi sạch phòng lại một chút.

Ngô Quân Chính kéo Đặng Diệu Hoa nói:

- Không thành vấn đề, việc này giao cho hai chúng tôi.

Vương Trạch Vinh rút điện thoại ra bấm số Long Dũng Đình, nói:

- Dũng Đình, cậu lái xe tới tòa nhà số một của Ủy ban nhân dân thành phố...

Tiếp đó hắn nói địa điểm cho Long Dũng Đình.

Vương Trạch Vinh cũng biết Trương Tùng ngày mai khẳng định sẽ phái người đến tiến hành lau rửa, hôm nay mình cũng không cần thiết phải làm việc này, tuy nhiên thứ nhất là hắn không hy vọng rêu rao, thứ hai là muốn quan sát hai người kia một chút, cho nên mới đồng ý để bọn họ lau chùi.

Nói chuyện điện thoại xong, Vương Trạch Vinh nói với hai người:

- Hai người cứ làm, tôi ra ngoài một chút.

Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài.

Thấy Vương Trạch Vinh không ngờ đi luôn như vậy, Đặng Diệu Hoa nói với Ngô Quân Chính:

- Sao lại thế chứ? Bắt chúng ta làm việc cực nhọc!

Ngô Quân Chính cười nói:

- Chú em này... Vậy mà còn chưa rõ à? Phó thị trưởng Vương đang thử chúng ta. Chú cho là ủy ban không phái người tới chỉnh trang, lau dọn mà đã cho tới ở sao? Sai lầm rồi, anh phỏng chừng ngày mai sẽ có an bài, đồng thời người tới cướp việc của chúng ta không ít đâu. Hôm nay chúng ta chính là đoạt trước mà thôi. Đây là cơ hội của đời người. Cơ hội thường thường vẫn tồn tại, mấu chốt chính là phải nắm chắc. Hai người chúng ta không cần phải nói gì cả, chỉ cần nghiêm túc làm việc cho tốt. Chú em, tin rằng sau này chú sẽ thấy ông anh này làm việc cao minh thế nào.

Trong phòng cũng không có gì phải lau dọn cả, chỉ là quét qua một lượt rồi lau mà thôi. Hai người làm chẳng mất mấy thời gian đã xong hết việc.

Hai người vừa làm xong, Vương Trạch Vinh liền từ ngoài đi vào, hỏi Đặng Diệu Hoa:

- Cậu tên gì? Làm ở phòng ban nào?

Đặng Diệu Hoa nói:

- Tôi ở văn phòng ủy ban, tên là Đặng Diệu Hoa.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Hôm nay làm phiền hai người.

Ngô Quân Chính nói:

- Việc nhỏ mà thôi, tôi lưu số điện thoại ở đây, có chuyện gì mời Phó thị trưởng Vương phân phó.

Vương Trạch Vinh cười gật gật đầu, nhìn thấy Ngô Quân Chính thông minh như vậy, hắn cảm thấy người này hẳn là dùng được. Đối với Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh cảm thấy cũng được. Nhớ lại mình khi mới bắt đầu đi làm cũng có bộ dạng như vậy, Vương Trạch Vinh không những không phản cảm đối với y, ngược lại còn có cảm giác thân thiết.

Trước khi nhậm chức cứ phải làm mấy việc vặt vãnh, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Mình xem như tăng một bậc, bước tiếp theo ở Quán Hà sẽ phát triển trở thành cái dạng gì, cái này phải xem sự cố gắng của chính mình.

Không ai ngờ rằng tỉnh đến tuyên bố bổ nhiệm Vương Trạch Vinh lại là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trương Tất Tường.

Vốn Vương Trạch Vinh chỉ là một Phó thị trưởng, lại không vào thường ủy, tỉnh căn bản không có khả năng tới một người thường ủy, nhưng tình hình lần này lại ra khỏi dự kiến của mọi người. Tỉnh ủy thường ủy Trương Tất Tường không ngờ đến đây.

Sở dĩ Trương Tất Tường đến đây, mục đích không ngoài chính là muốn giúp nâng đỡ Vương Trạch Vinh một chút. Lần này không thể giúp Vương Trạch Vinh vào thường ủy, không chỉ ông mà ngay cả Chương Kiều Cương cũng nghẹn một bụng đầy lửa giận. Vốn kế hoạch rất khá, không ngờ cả bí thư và Chủ tịch tỉnh đều đứng ra ngăn cản.

Vương Trạch Vinh là con rể Hạng Nam, việc này các lãnh đạo tỉnh đều biết, cũng không cần phải che giấu. Được Chương Kiều Cương ủy thác, Trương Tất Tường đi tới Quán Hà.

Hội nghị diễn ra rất ngắn, Trương Tất Tường cũng không nói nhiều nhưng từ lời nói của ông ta, mọi người đều nhìn thấy ý tứ bảo hộ Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh biết ý đồ tới của Trương Tất Tường, hai người cũng không tỏ vẻ quá mức thân thiết trước mặt mọi người.

Sau khi đưa Trương Tất Tường đi, Trương Tùng triệu tập các Phó thị trưởng, Chánh văn phòng của ủy ban nhân dân, tổ chức một hội nghị. Quả nhiên đúng như dự đoán ban đầu, Vương Trạch Vinh được phân công quản lý khoa học kỹ thuật khẩu, văn hóa, vệ sinh, thể dục, du lịch, tin tức xuất bản, phát thanh truyền hình, dân tộc, tôn giáo, hồ sơ, địa phương chí, phụ nữ, nhi đồng.

Lên làm Phó thị trưởng, Vương Trạch Vinh ngược lại cảm thấy công tác của mình có vẻ thoải mái hơn trước rất nhiều. Bởi vì không muốn tham dự quá nhiều vào việc tranh quyền đoạt lợi trong thành phố, ở đâu hắn cũng đều tỏ vẻ rất khiêm tốn. Điều khiến Vương Trạch Vinh không ngờ là hắn càng khiêm tốn, mọi người lại càng nhận định hậu trường của Vương Trạch Vinh không ổn.

Đối với các ban ngành, Vương Trạch Vinh áp dụng biện pháp kiểm tra bí mật. Bất cứ ban ngành nào do hắn chủ quản, hắn đều tận mọi khả năng âm thầm kiểm tra.

- Phó thị trưởng Vương, ngài âm thầm tìm hiểu như vậy có ích lợi gì?

Long Dũng Đình đã được điều tới thành phố Quán Hà, vẫn làm lái xe cho Vương Trạch Vinh, sau khi đi cùng Vương Trạch Vinh mấy ngày liền không kìm nổi hỏi.

- Dũng Đình, rất nhiều việc không chỉ nghe bằng tai là được, còn phải mắt thấy nữa. Hiện tại tôi mới tới thành phố Quán Hà, cần phải tận dụng mọi khả năng tự mình thu thập tư liệu mới thuận lợi triển khai công tác sau này được.

Vương Trạch Vinh kiên nhẫn nói. Không biết vì sao, Vương Trạch Vinh lại coi Long Dũng Đình như em trai mình vậy.

- Bí thư Vương, bí thư Vương!

Đang đi, Vương Trạch Vinh chợt nghe có người gọi lớn. Hắn quay đầu lại, thấy bí thư huyện đoàn Đại Phường Nhâm Quế Oánh. Chỉ thấy cô gái này hưng phấn vừa chạy vừa hô.

- Là tiểu Nhâm à, cô đến thành phố làm việc?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Nhâm Quế Oánh cao hứng nói:

- Thật sự là bí thư Vương, tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm. Ngài đi đâu vậy? Em vừa làm việc ở chỗ thành Đoàn xong. Đây là chị em.

Vừa nói, cô vừa chỉ vào một người phụ nữ bên cạnh. Đây là một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc rất hợp thời trang, thể hiện được hết những ưu điểm của dáng người ra, vừa nhìn là biết thuộc loại phụ nữ rất thành thục.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi đi dạo một chút.

- Chào Phó thị trưởng Vương!

Người phụ nữ xinh đẹp kia nói với Vương Trạch Vinh.

- Chị của tôi, Nhâm Quế Di, cục trưởng cục Du lịch thành phố.

Nhâm Quế Oánh giới thiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.