Quan Khí​

Chương 399: Thị trưởng rất mạnh



Tình hình Quán Hà bây giờ rất tốt, Bí thư, Thị trưởng đều một lòng mong phát triển cô

Ngày thứ ba khi bộ máy thành lập, Mạc Chính Quần tổ chức hội nghị thường ủy.

Mạc Chính Quần đã năm mươi tuổi và có nhiều kinh nghiệm trong chốn quan trường. Trải qua cố gắng không ngừng và được tổ chức điều đến Quán Hà. Mạc Chính Quần trước khi đến đã cẩn thận nghiên cứu tình hình Quán Hà, càng nghiên cứu càng thấy tình hình Quán Hà phức tạp.

Bây giờ Du Lâm Xương và Trương Tùng đã điều đi, thế lực bản địa ở Quán Hà bắt đầu dựa vào Vương Trạch Vinh. Cứ tiếp tục như vậy thì hắn muốn làm được chuyện gì cũng khó.

- Kính thưa các thường vụ, hôm nay là lần đầu tiên bộ máy mới tiến hành thảo luận. Xin mọi người ủng hộ công tác của tôi, hơn nữa có điểm nào không làm được cứ nói ra.

Mạc Chính Quần nói rõ ràng như vậy khiến mọi người chấn động, cách làm này đúng là không bình thường.

Thị trưởng Chu Tài Khâm đã bốn hai tuổi trông khá nho nhã. Nhưng tính cách của hắn không giống bên ngoài. Nghe Mạc Chính Quần nói, Chu Tài Khâm liền nói ngay:

- Lão Mạc, mọi người ở đây ai cũng muốn làm tốt công tác, hợp lý thì mọi người sẽ ủng hộ. Anh yên tâm, công tác bên ủy ban thì anh không cần quan tâm. Tôi khẳng định sẽ làm tốt công việc.

Nghe Chu Tài Khâm nói như vậy, các thường vụ thầm nghĩ sau này hội nghị thường ủy Quán Hà nhất định sẽ đấu.

Mạc Chính Quần nhìn Chu Tài Khâm rồi nói:

- Ý của Thị trưởng Chu rất đúng. Tỉnh ủy đã nói rõ phương hướng phát triển của Quán Hà. Làm qua thì tạo phúc một phương không phải nói ra là được, gánh nặng Quán Hà dựa vào chúng ta. Chỉ có thể thống nhất nhận thức thì công tác mới có thể thuận lợi phát triển.

Bởi vì không rõ tình hình nên Vương Trạch Vinh không muốn tham gia vào.

Vương Trạch Vinh nói:

- Điều Quán Hà cần lầm nhất bây giờ là mau chóng tiến hành điều chỉnh bộ máy lãnh đạo. Nếu không nhanh chóng bổ sung bộ máy còn thiếu thì triển khai công tác sẽ khó khăn.

Chu Tài Khâm gật đầu nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh nói rất đúng, hai ngày này tôi cũng hiểu rõ một chút. Không ít các cục không có lãnh đạo, không giải quyết thì công tác ủy ban rất khó triển khai.

Mạc Chính Quần nói:

- Khi sử dụng cán bộ thì phải theo trình tự mà làm. Tôi thấy mời ban Tổ chức cán bộ đưa ra một danh sách, sau đó sẽ nghiên cứu trong hội nghị thường ủy, mọi người thấy sao?

Đây là biện pháp tốt nhất hiện nay.

Chu Tài Khâm cũng không hề phản đối với việc này.

Mọi người nếu muốn làm được một phen công việc thì cần có tay chân của mình. Bây giờ nghiên cứu thì các vị trí không phải bị thế lực bản địa lấy hết sao?

Hội nghị thường ủy hôm nay chẳng nghiên cứu chuyện gì mà để mọi người tỏ thái độ. Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ mình sẽ đoàn kết xung quanh Thị ủy, làm tốt công tác.

Chu Tài Khâm trực tiếp nói:

- Xin Bí thư Mạc yên tâm, công tác bên ủy ban thì anh cứ giao cho tôi, tôi quyết không làm ủy ban mất mặt.

Mọi người có thể nghe được Chu Tài Khâm muốn nắm giữ hoàn toàn ủy ban.

Mạc Chính Quần cười nói:

- Nếu Thị trưởng Chu nói như vậy thì tôi yên tâm với công tác bên ủy ban rồi. Công việc mọi người cùng làm, nếu mọi người đều hết lòng vì công việc thì tôi tin Quán Hà sẽ phát triển rất nhanh.

Không đúng, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ vì lời đồn Mạc Chính Quần không có chỗ dựa.

Vương Trạch Vinh rất kinh ngạc về việc này, tại sao Chu Tài Khâm lại có vẻ mạnh mẽ như vậy? Cần phải nghiên cứu rõ ràng.

- Kính thưa các thường vụ, sau này chúng ta sẽ công tác cùng nhau, tối nay mọi người tìm chỗ nào đó ăn gì đi chứ?

Chu Tài Khâm vừa cười vừa nói.

Mạc Chính Quần cũng cười nói:

- Tôi đã sớm bố trí việc này.

Mạc Chính Quần đã sớm bố trí địa điểm trong nhà khách thị ủy, các thường vụ lần lượt đi vào phòng này.

Trên bàn tiệc, các thường vụ hoàn toàn thả lỏng, không ngừng nói chuyện cho không khí náo nhiệt hơn. Chẳng qua vị trí ngồi thì không ai làm loạn, vị trí chính giữa là Mạc Chính Quần, hai bên là Chu Tài Khâm và Tùy Du.

Dương Hằng Bình là nữ đồng chí duy nhất nên cũng là tâm điểm. Cô ta trông khá bình thường nhưng sức rượu rất tốt.

- Phó thị trưởng Vương, tôi mời anh một chén, vợ của anh quan hệ khá tốt với tôi.

Khi mời Vương Trạch Vinh, Dương Hằng Bình cười nói.

Việc này Vương Trạch Vinh không nghe Lữ Hàm Yên nói, hắn cười nói:

- Vậy là tốt, chúng ta lại có cùng cái để nói.

- Phó thị trưởng Vương, tình hình Quán Hà anh rất quen thuộc, công tác ủy ban tiếp theo tôi cần dựa vào anh nhiều. Chén này tôi mời anh.

Chu Tài Khâm giơ chén lên mời Vương Trạch Vinh.

- Xin Thị trưởng Chu yên tâm, chỉ cần công việc do Thị ủy và ủy ban phân phó, tôi nhất định sẽ hoàn thành.

Vương Trạch Vinh cũng giơ chén lên nói.

Thấy Chu Tài Khâm mời rượu Vương Trạch Vinh, Mạc Chính Quần cũng cười cười giơ chén lên với Vương Trạch Vinh mà nói:

- Tôi gọi anh là Trạch Vinh, như vậy sẽ thân thiết một chút.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mọi người đều gọi tôi như vậy.

Mạc Chính Quần nói:

- Trạch Vinh, công tác Luân chuyển đất đai của Quán Hà đi đầu trong cả nước. Theo Bí thư Lâm nói thì Phó thủ tướng Lục cũng định đến Quán Hà kiểm tra công việc, anh nhất định phải làm tốt công tác này. Muốn Thị ủy làm gì thì anh cứ nói. Thị ủy sẽ hoàn toàn ủng hộ công tác này của anh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Không có Thị ủy ủng hộ thì công tác Luân chuyển đất đai của Quán Hà muốn làm tốt cũng không thể.

Rượu hôm nay uống không hề ít, Vương Trạch Vinh về đến nhà đi tắm rồi suy nghĩ chuyện hôm nay.

Ai cũng cho rằng Chu Tài Khâm không có chỗ dựa, dựa vào chính mình mà phát triển. Nhưng sau vẻ cứng rắn hôm nay của Chu Tài Khâm, Vương Trạch Vinh không thể nghĩ như vậy. Hắn hẳn là có chỗ dựa, hơn nữa chỗ dựa của hắn phải rất cường đại.

Việc này Vương Trạch Vinh biết chỉ có thể hỏi Hạng Nam mà thôi.

Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Hạng Nam.

Hạng Nam có lẽ đang tham hoạt động gì nên thư ký Trịnh Điền Lâm nghe điện. Vương Trạch Vinh nói:

- Trịnh ca vẫn chưa nghỉ sao?

Trịnh Điền Lâm cười nói:

- Cậu tìm Bộ trưởng sao? Bộ trưởng bây giờ đang bàn công việc, lát nữa tôi sẽ nói Bộ trưởng gọi cho cậu.

- Làm phiền Trịnh ca.

Vương Trạch Vinh dập máy.

Hạng Nam là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp nên lịch công tác rất nặng nề, không ngờ bây giờ vẫn còn đang công tác.

Gần tiếng sau khi Vương Trạch Vinh định đi ngủ thì Hạng Nam gọi tới.

- Trạch Vinh, bây giờ đã là phó thị trưởng thường trực thì công tác có khó khăn không?

Hạng Nam rất quan tâm Vương Trạch Vinh.

- Bố, có một việc con không rõ nên muốn hỏi.

Vương Trạch Vinh nói.

- Ồ, có chuyện gì thế?

- Là như thế này, bộ máy Quán Hà sau khi điều chỉnh thì con không rõ Chu Tài Khâm, anh ta hình như rất mạnh, nhưng con không hiểu tại sao lại như vậy?

- Ha ha, bố biết con sẽ hỏi việc này. Con có thể quan sát được thì nói rõ con đã tiến bộ.

Hạng Nam đang khá vui vẻ, thấy Vương Trạch Vinh có thể quan sát được một ít tin tức này, lão thấy Vương Trạch Vinh đã tiến bộ lớn.

Vương Trạch Vinh nghe Hạng Nam nói:

- Con cảm thấy Chu Tài Khâm phải có chỗ dựa rất lớn mà.

- Bố vốn không định nói sớm cho con, nhưng con có thể thấy thì bố sẽ nói. Trạch Vinh, cho dù chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Con nên cẩn thận quan sát, con có nghĩ đến không, tại sao Chu Tài Khâm có thể được liệt vào danh sách ban Tổ chức cán bộ Trung ương bình chọn. Lúc ấy tỉnh Sơn Nam chỉ có năm người, hắn là một người, mà lúc ấy chỉ là Bí thư huyện ủy mà thôi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Con cũng thấy rất lạ, chỉ là không có năng lực hiểu rõ. Con biết cạnh tranh trong đợt bình chọn rất kịch liệt mà.

Hạng Nam nói:

- Chu Tài Khâm là con riêng của Chu gia – Bắc Kinh. Chu gia mấy năm nay càng lúc càng ít người, năm trước Chu gia mới phát hiện có con riêng này. Năng lực của Chu Tài Khâm cũng được, làm việc rất cố gắng, lúc ấy hắn dựa vào cố gắng bản thân lên làm Bí thư huyện ủy, có thể thấy năng lực rất được. Lần này Chu gia đã kéo hắn lên.

Thì ra là như vậy.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Chu gia rất mạnh sao bố?

Hạng Nam nói:

- Đúng thế, Chu lão gia tử bây giờ vẫn còn sống nên không ai dám trêu chọc. Con sau này không nên đối đầu với Chu Tài Khâm.

Vương Trạch Vinh bây giờ biết được tình hình của Chu Tài Khâm, hắn thầm nghĩ xem ra ở Quán Hà còn có cả con ông cháu cha.

Hạng Nam có lẽ lo lắng Vương Trạch Vinh ngại đối đầu với đối phương nên cười nói:

- Chẳng qua con cũng không nên quá lo lắng. Chu lão gia tử gần đây càng lúc càng không được và phải vào bệnh viện. Đây cũng là nguyên nhân Chu gia nóng lòng đưa Chu Tài Khâm lên. Chu gia không có ai nối nghiệp mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.