Quan Khí​

Chương 407: Hương diễm



Vương Trạch Vinh tắm xong liền đi ra, tâm trạng hắn rất thoải mái. Lúc này Long Hương Băng đã bưng một bát canh lên.

- Phó thị trưởng Vương, thái thái gọi điện thoại bảo em nấu canh cho ngài, ngài uống mau cho nóng.

Nghe thấy là Lữ Khánh Phân gọi tới dặn, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Bọn họ hay thích nấu canh.

Đối với Lữ Khánh Phân nấu canh, Vương Trạch Vinh khá sợ, mỗi lần uống canh thì lại có chuyện.

Cầm bát canh, Vương Trạch Vinh uống vài miếng là hết, sau đó nói với Long Hương Băng:

- Cô nấu rất được.

Long Hương Băng vui vẻ nói:

- Em làm theo lời thái thái dặn.

Không ngờ lại gọi Long Hương Băng là thái thái, Vương Trạch Vinh cười cười vì thấy khá thú vị.

Long Hương Băng lại bưng mâm cơm ra, Vương Trạch Vinh ngửi thấy mùi thức ăn mới biết mình đã đói nên cười nói:

- Cô không bưng cơm ra thì tôi đúng là quên mất.

Long Hương Băng nói:

- Hôm nay em làm toàn món Phó thị trưởng Vương thích ăn nhất, ngài làm mệt rồi, ăn mau cho nóng.

Vương Trạch Vinh chỉ vào ghế rồi nói:

- Cô cũng ngồi xuống ăn đi.

- Vâng.

Long Hương Băng gật đầu đồng ý, nàng ngồi xuống xới cơm cho Vương Trạch Vinh. Nàng rất thích cảm giác này, vì mình như là vợ của Vương Trạch Vinh vậy.

Ăn tối xong, Vương Trạch Vinh ngồi nghỉ một lát rồi nói:

- Cô không nên ngủ quá muộn, đi ngủ sớm đi.

Long Hương Băng đúng là nghiện xem phim, Vương Trạch Vinh quan tâm nói.

Nói xong Vương Trạch Vinh liền đi vào phòng nghe nhạc. Long Hương Băng rất kỳ quái vì phòng đó toàn thiết bị âm thanh, Phó thị trưởng Vương sao cứ ngồi mãi trong đó nhỉ?

Sau khi vào phòng, Vương Trạch Vinh liền đóng cửa, hắn quyết định phải nghiên cứu tiếp tiếng tụng kinh.

Lần này Vương Trạch Vinh không bật âm thanh đến mức to nhất, hắn phát hiện không phải âm thanh càng lớn càng tốt. Sau khi quan khí tản mát ra xung quanh thì âm thanh không còn nhiều tập đoàn, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.

Thí nghiệm mấy lần, Vương Trạch Vinh càng thêm khẳng định suy nghĩ này của mình.

Sau khi bật âm thanh ở mức to nhất để kích thích quan khí, Vương Trạch Vinh dần dần giảm âm lượng.

Vương Trạch Vinh lần này đã đặt chế độ phát lại đĩa, hắn không muốn đang nghiên cứu lại bị dừng.

Lần này tiếng nhạc không to nên hắn cảm thấy tình hình tốt hơn trước. Hắn cẩn thận khống chế quan khí, hắn từ từ tìm kiếm xem thứ gì có thể ảnh hưởng đến quan khí.

Lần lượt thất bại rồi lại tiến hành thí nghiệm, Vương Trạch Vinh cũng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu rồi.

Thì ra là như vậy. Vương Trạch Vinh sau rất nhiều phát hiện mới biết Kim cương kinh có một tần suất nên mới tạo thành một từ trường như vậy.

Bởi vì có từ trường này nên khiến cho quan khí trong cơ thể hắn trở nên sống động như vậy.

Sau khi có phát hiện này, Vương Trạch Vinh liền có mục tiêu, hắn cẩn thận quan sát tần suất đó.

Mỗi lần quan sát, hắn liền cẩn thận ghi chép.

Trong nháy mắt khi tần suất sinh ra, Vương Trạch Vinh liền kéo hai tia quan khí lại với nhau.

Kết quả đáng mừng đã xuất hiện, hai tia quan khí đó không ngờ lại kết hợp cùng nhau.

Có thành công này thì chuyện tiếp theo dễ làm rồi. Vương Trạch Vinh liền kết hợp các kia quan khí tản mát lại với nhau.

Bởi vì quan khí tản ra rất nhiều, Vương Trạch Vinh biết mình trong lúc nhất thời không thể dung hợp tất cả lại, hắn chỉ có thể dung hợp một bộ phận mà thôi.

Thấy tia quan khí dần lớn lên, Vương Trạch Vinh bắt đầu khống chế tia quan khí này di chuyển quanh phòng.

Nương theo tiếng tụng kinh, Vương Trạch Vinh càng lúc càng thành thạo trong việc khống chế quan khí.

Hắn chỉ chuyên tâm chỉ huy tia quan khí này dò xét tình hình trong phòng. Một điểm thú vị chính là tia quan khí có thể tiến lên, thụt xuống, chỉ cần Vương Trạch Vinh muốn thì tia quan khí lại vươn dài ra.

Vương Trạch Vinh càng lúc càng hưng phấn, hắn một bên chỉ huy tia quan khí đi lại trong phòng, một bên dung hợp các tia quan khí nhỏ khác lại với nhau.

Sau đó Vương Trạch Vinh thử mở cửa phòng ra cho âm nhạc bay ra ngoài. Bởi vì tiếng nhạc rất nhỏ nên cũng không ảnh hưởng đến người khác. Âm nhạc bay ra phòng khách khiến tia quan khí của hắn cũng dần dần bay ra ngoài, lan khắp phòng khách. Mỗi khi đi đến đâu sẽ khiến Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận rõ ràng mọi động tĩnh quanh phòng khách.

Điều này nói rõ chỉ cần có âm nhạc làm vật dẫn thì quan khí có thể hoàn toàn điều tra đến bất cứ chỗ nào. Sau khi hiểu được việc này, Vương Trạch Vinh lại thấy một vấn đề nữa. Nếu không có âm nhạc làm vật dẫn thì quan khí căn bản không thể dò xét sự vật.

Đây là một vấn đề rất lớn.

Vương Trạch Vinh chỉ có thể cười khổ một tiếng. Mỗi lần họp đều rất im lặng tiến hành, muốn lợi dụng tiếng nhạc thì đừng mong muốn.

Làm thế nào bây giờ?

Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ một lúc vẫn không thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề.

Vương Trạch Vinh đứng dậy tắt máy rồi đi ra ngoài.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đi ra ngoài, Long Hương Băng lúc này xem Tv thấy phim tình cảm, nàng thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau, hôn nhau mãnh liệt. Nàng đang suy nghĩ nếu như Phó thị trưởng Vương làm với mình như vậy thì tốt biết mấy. Mặt Long Hương Băng đỏ ửng lên mà đứng dậy rồi nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Phó thị trưởng Vương, ngài muốn ăn đêm không?

Vương Trạch Vinh xem đồng hồ thấy đã là hai giờ nên cười nói với Long Hương Băng:

- Muộn quá rồi, cô đi ngủ đi.

Đứng ở vị trí của Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy Long Hương Băng đang đi chân trần, đôi chân trắng nõn lộ ra dưới dép lê. Mặc dù đã là cuối năm nhưng trong phòng có máy điều hòa nóng nên không lạnh

Vương Trạch Vinh nói với Long Hương Băng:

- Mặc như vậy không sợ bị lạnh sao?

Long Hương Băng mặt càng đỏ thêm, nàng dùng tay hơi kéo áo ngủ xuống một chút.

Một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Long Hương Băng có lẽ sau khi tắm xong mặc áo ngủ đi ra, váy ngủ chỉ hơi buộc dây lại một chút mà thôi. Bây giờ Long Hương Băng kéo xuống làm dây lưng đột nhiên bung ra.

Áo ngủ rất nhanh bung ra, mắt Vương Trạch Vinh trợn tròn nhìn nàng.

Long Hương Băng rất quyến rũ, rất đẹp.

Ngoài một chiếc quần lót nhỏ mỏng manh ra thì trên cơ thể nàng không còn gì để ngăn cản nữa.

Bộ ngực cao vút với đầu đỏ hồng kia đã hiện ra rõ ràng trước mắt Vương Trạch Vinh.

Long Hương Băng vội vàng kêu lên một tiếng, lúc này Vương Trạch Vinh mới lấy lại tinh thần.

Không biết tại sao Vương Trạch Vinh lại tiến lên một bước ôm lấy Long Hương Băng vào lòng. Long Hương Băng sau khi tắm xong nên cả người có mùi hương rất quyến rũ. Ngửi mùi hương từ trên người Long Hương Băng lan ra, Vương Trạch Vinh cũng không biết tại sao lại rất ham muốn phụ nữ.

Đột nhiên bị Vương Trạch Vinh ôm vào lòng, phản ứng đầu tiên của Long Hương Băng là giãy dụa một chút. Nhưng vừa mới có phản ứng, một cảm giác hạnh phúc lại dấy lên trong lòng nàng. Mình đang được Phó thị trưởng Vương ôm.

Hai tay nàng liền bắt đầu ôm lấy Vương Trạch Vinh.

Ngày này Long Hương Băng đã nghĩ đến từ rất lâu, cảm giác xấu hổ vừa nãy đã biến thành ngọn lửa dục thiêu đốt trong lòng.

Từ sau khi ly hôn, Long Hương Băng không còn trải qua quan hệ nam nữ đó nữa. Ở trong lòng Vương Trạch Vinh, Long Hương Băng bắt đầu có cảm giác kia.

Cảm giác này rất đặc biệt.

Vương Trạch Vinh không ngừng dùng hai tay sờ sờ vú Long Hương Băng. Trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh Long Hương Băng nằm trên giường rên rỉ đầy quyến rũ.

Da dẻ Long Hương Băng rất mịn màng và trắng nõn, nàng động tình nên Vương Trạch Vinh có thể thấy làn da của nàng xuất hiện điểm hồng.

Hai người ôm chặt lấy nhau, trong đầu Vương Trạch Vinh dần hiện ra hình ảnh của Lữ Hàm Yên. Nhưng khi hình ảnh này vừa hiện ra, ngọn lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh liền giảm bớt một chút. Hắn cảm thấy mình đã có lỗi với Lữ Hàm Yên về chuyện Tiểu Giang, bây giờ nếu còn làm chuyện này với Long Hương Băng thì càng thêm có lỗi với Hàm Yên.

Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền muốn đẩy Long Hương Băng ra.

Long Hương Băng đang động tình đột nhiên cảm nhận được động tác này của Vương Trạch Vinh, nàng không những không muốn rời khỏi Vương Trạch Vinh mà còn ôm chặt lấy eo hắn.

- Tôi là người đã có vợ.

Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói vào tai Long Hương Băng.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Long Hương Băng vẫn đang dùng sức ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh mà nói:

- Em không ngại, em mãi là bảo mẫu của anh.

Nàng cũng chưa bao giờ muốn thành vợ của Vương Trạch Vinh, ngoài cảm giác biết ơn ra, nàng càng ngày càng không muốn rời khỏi Vương Trạch Vinh.

Long Hương Băng nói như vậy xong, nàng càng ưỡn chân lên hôn Vương Trạch Vinh.

Được Long Hương Băng hôn, chút lo lắng trong lòng Vương Trạch Vinh liền mất đi ngay lập tức.

Vương Trạch Vinh liền bế bổng Long Hương Băng đi về phòng ngủ.

Vào lúc này, hắn không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Người ta là phụ nữ mà đã như vậy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.