Quan Khí​

Chương 416: Tiểu Giang đến



Việc điều chỉnh cán bộ Quán Hà trên cơ bản đã xong. Lần điều chỉnh này gây nên kích động rất lớn trong tư tưởng các cán bộ. Vốn nghĩ rằng Vương Trạch Vinh sẽ yếu thế, không ngờ hắn lại càng cường thế hơn trước. Chu Tài Khâm có hậu trường lớn thì sao chứ? Còn không phải bị Vương Trạch Vinh ép tới gắt gao sao? Một ít cán bộ thấy Chu Tài Khâm có hậu trường lớn nên muốn đi theo đều cảm thấy hối hận. Hà Vĩnh Chính và Tiếu Trùng thất thế đã thuyết minh đủ rằng Vương Trạch Vinh thu thập người không hề nương tay. Đồng thời, rất nhiều người ở huyện Đại Phường đều tiến bộ đã biểu lộ rằng Vương Trạch Vinh mạnh mẽ đề bạt người thân của mình. So sánh hai mặt này, không ngờ số người muốn đi theo Vương Trạch Vinh lại tăng hơn trước rất nhiều.

Ngay khi các cán bộ Quán Hà đang còn nghị luận về lần điều chỉnh này thì Vương Trạch Vinh một mình lái xe vào một tiểu khu xa hoa ở Quán Hà. Xe cũng không phải xe cơ quan mà là một chiếc ô tô con do nhà máy ô tô của Hạng Tâm Lam sản xuất.

Thấy Vương Trạch Vinh trên đầu đội mũ, mắt đeo kính râm, còn mang một chiếc khăn quàng cổ lớn, Giang Anh Hà mới từ phía nam tới cảm thấy thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.

Vương Trạch Vinh ăn mặc như vậy hoàn toàn giống với những minh tinh giả trang khi đi ra ngoài. Cô không ngờ Vương Trạch Vinh cũng có ngày như thế này.

Vương Trạch Vinh vừa mới vào cửa, Tiểu Giang đã đá cửa đóng lại.

Ngay sau đó, Tiểu Giang liền nhào vào trong lòng Vương Trạch Vinh.

Đừng nhìn Tiểu Giang rất hoành tráng ở phía nam, thậm chí cả trong toàn quốc, nhưng một người phụ nữ giao tranh trên thương trường cũng khiến cô cảm thấy tâm lực tiều tụy. Vừa nhào vào lòng Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang không kìm được rơi nước mắt. Vương Trạch Vinh thấy Tiểu Giang như vậy, trong lòng cũng rất khổ sở, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Tiểu Giang.

Khóc một trận, Tiểu Giang tháo kính râm của Vương Trạch Vinh xuống nói:

- Giả bộ hoành tráng!

Cô bắt đầu giễu cợt Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh có chút dở khóc dở cười nói:

- Không có biện pháp, ở Quán Hà có không ít người biết anh.

Là Phó thị trưởng thường vụ Quán Hà, Vương Trạch Vinh rất hay phải ra nơi công chúng, không cải trang như vậy có lẽ sẽ bị người nhận ra rất nhanh. Hắn không thể không cẩn thận hành động.

Dịu dàng giúp Vương Trạch Vinh mũ và khăn quàng cổ xuống, tâm trạng Tiểu Giang trở nên tốt lên.

- Em nhớ anh!

Tiểu Giang ôm lấy lưng Vương Trạch Vinh.

Đây là một biệt thự mà Tiểu Giang đã lén cho người tới Quán Hà mua để dành cho mình và Vương Trạch Vinh gặp nhau. Biệt thự này có điểm đặc biệt nhất là xe có thể lái thẳng vào tận trong sân. Chỉ cần đi vào trong sân, người ngoài căn bản là không thể biết ai ở trong xe đi ra.

Vương Trạch Vinh cẩn thận ngắm Tiểu Giang. Tiểu Giang càng ngày càng thêm diễm lệ. Một mùi nước hoa Pháp thoang thoảng rất dễ chịu truyền ra từ người cô. Chiếc vòng cổ pha lê càng làm nổi bật chiếc cổ cao trắng nõn của cô. Hiện giờ nhìn bộ dạng cô hoàn toàn là một người phụ nữ thành công đầy cao nhã.

Vương Trạch Vinh nói:

- Vừa nghe nói em đến là anh liền lao tới ngay.

- Tự đi tắm rửa hay là để em phục vụ anh?

Tiểu Giang cười hỏi.

Vương Trạch Vinh bế bổng Tiểu Giang lên, đi về phía phòng tắm, đồng thời nói:

- Đương nhiên là bà xã phục vụ rồi.

Khi hai người trần truồng đứng trong phòng tắm, Vương Trạch Vinh động tình ôm chặt lấy Tiểu Giang, hôn đắm đuối.

Hai người vừa tắm rửa vừa tiến hành công việc nam nữ. Thời gian dài không ở chung với nhau, hai người mới đầu còn có chút lạ lẫm, dần dần trở nên quen thuộc, tiến nhập vào nhau rất nhanh.

Nằm ở giữa bồn tắm lớn, Tiểu Giang nhẹ nhàng nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, tuy rằng em không thể cưới anh nhưng em hy vọng có thể sinh cho anh một đứa con trai.

Vương Trạch Vinh nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của Tiểu Giang, lo lắng hỏi:

- Gia đình em có thể đồng ý hay không?

Vương Trạch Vinh biết gia đình Tiểu Giang đã sớm thúc giục cô kết hôn từ lâu, hiện tại đột nhiên sinh ra một đứa con không biết từ chỗ nào, hắn lo cô không thể giải thích được với người nhà.

Tiểu Giang nói:

- Kỳ thật bọn họ vẫn biết em có một người đàn ông, chỉ có điều không biết người đàn ông của em là ai mà thôi.

Vương Trạch Vinh lại cảm thấy mình rất có lỗi với Tiểu Giang. Sau khi kết hôn với Lữ Hàm Yên, mình đã không thể cho Tiểu Giang một gia đình, nhưng nếu muốn mình dứt bỏ Tiểu Giang lại không thể được.

- Nếu không, để anh đến nhà em đi?

Vương Trạch Vinh nói vẻ hơi chần chừ.

Tiểu Giang lại trào nước mắt, kích động nói:

- Anh có tâm như vậy là được rồi. Hiện tại đối với anh, con đường làm quan mới là thứ nhất định phải theo, em quyết không làm gì tổn hại tới sự nghiệp của anh.

- Nếu đột nhiên em có một đứa con thì có thể giải thích với gia đình được không?

Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được Tiểu Giang rất coi trọng việc phát triển của mình.

Tiểu Giang cười nói:

- Yên tâm đi, tất cả em sẽ an bài tốt. Đến lúc đó em sẽ làm một cái giấy đăng ký kết hôn, về nhà ứng phó một chút là được.

- Làm một cái giấy đăng ký kết hôn!

Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang.

Nhìn bộ dạng Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang cười nói:

- Bỏ ít tiền tìm người ký, sau đó lại ly hôn là được. Việc này phi thường dễ dàng. Em còn có thể tìm một người có bộ dạng tương tự anh để làm giấy đăng ký kết hôn. Đến lúc đó có con, cũng sẽ không ai liên tưởng tới anh cả.

Quả nhiên là không thay đổi! Vương Trạch Vinh không còn lời nào để nói đối với phong cách làm việc này của Tiểu Giang, hoàn toàn là một dạng người dám nghĩ dám làm.

- Anh thực sự rất có lỗi với em!

Vương Trạch Vinh vừa dùng bông tắm chà xát trên người Tiểu Giang vừa áy náy nói.

Hai người nằm lên giường rất nhanh. Tiểu Giang nói:

- Tình hình anh ở Quán Hà em đều biết cả, biểu hiện rất không tồi. Nghe nói hiện tại hơn nửa thiên hạ Quán Hà đều là của anh!

Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Nói thật, trước kia cùng ở một chỗ với em, ngày nào cũng chỉ nghĩ làm sao có thể bảo vệ được vị trí, hiện tại làm thường vụ Phó thị trưởng rồi, tuy không còn tâm trạng sợ hãi như lúc trước nhưng thấy nhiều nông dân vùng nông thôn như vậy ngay cả cơm ăn cũng khó khăn, anh luôn muốn làm chút chuyện, giúp cho bọn họ một chút. Có lẽ đây chính là cảm giác sứ mệnh chăng!

Nói xong, Vương Trạch Vinh cũng tự mỉm cười, nói với Tiểu Giang:

- Liệu có phải anh càng ngày càng trở nên quan liêu không? Cùng nằm trên giường với một mỹ nữ trần truồng, không ngờ còn nói chuyện sứ mệnh!

Tiểu Giang cười hì hì nói:

- Em thích ông xã của mình như vậy, có tâm với sự nghiệp, có cảm quan sứ mệnh!

Vương Trạch Vinh nói:

- Hay là đổi đề tài đi. Anh cảm thấy nói chuyện này kỳ lạ thế nào ấy.

Nói xong, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Em và chị họ hiện tại làm ăn ở phía nam thế nào?

Tiểu Giang nói:

- Thời gian trước chị họ em buôn bán lời được một khoản, gần đây lại bị thiệt không ít, giao hàng không quá ổn định, tuy nhiên, chị họ vẫn coi như một người có tiền.

Nói tới đây, Tiểu Giang đắc ý nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Anh đoán xem hiện tại em có bao nhiêu tiền?

Nhìn bộ dạng Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nói:

- Anh mặc kệ em có bao nhiêu tiền, em vẫn là Tiểu Giang của anh.

Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Tiểu Giang lại cảm thấy động tình, nhẹ nhàng nói:

- Đến nữa đi anh.

Vương Trạch Vinh xoay người nằm lên trên người Tiểu Giang.

Lần này hai người động tác càng thêm kịch liệt. Triền miên một lúc lâu, Tiểu Giang chìm vào giấc ngủ say.

Nhìn bộ dạng thỏa mãn của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh nằm nghiêng trên giường nghĩ lung tung đủ thứ.

Là một người trong quan trường, việc nam nữ này hẳn là một điều tối kỵ, nhưng mình đã có vợ rồi vẫn thành như vậy với Tiểu Giang, giai đoạn trước ở nhà còn có cả Long Hương Băng, hơn nữa tuy rằng không phát triển thành thực chất nhưng đích xác từng có Triệu Lệ dùng miệng phục vụ mình. Vương Trạch Vinh cảm thấy trong vấn đề nam nữ, mình xử lý thật sự rất kém.

Hút một điếu thuốc, nghĩ mãi cũng không thể giải nổi tình huống, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng, đây quả thật là một vấn đề nan giải.

Nghĩ đến Tiểu Giang làm việc gì cũng nghĩ cho mình, Vương Trạch Vinh hạ quyết tâm không thể phụ tình ý của cô được.

Tỉnh dậy, Vương Trạch Vinh không thấy Tiểu Giang đâu, đi ra khỏi phòng ngủ thì thấy Tiểu Giang đang cầm một bát trứng gà chần đi tới.

- Vất vả, đây là cho anh ăn để bồi bổ thân thể.

Tiểu Giang cười nói.

Vương Trạch Vinh cũng cười nói:

- Anh không yếu đến thế chứ?

- Mau ăn nhanh khi còn nóng nào.

Tiểu Giang trừng mắt lườm Vương Trạch Vinh.

Cảm thụ sự quan tâm đầy yêu thương của Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh cầm bát lên húp sạch.

Ngồi trên sô pha, Vương Trạch Vinh bảo Tiểu Giang ngồi xuống rồi nói:

- Tiểu Giang, tối qua anh đã suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy bọn em làm kỳ hạn giao hàng tuy rằng không tồi, nhưng không có kinh doanh thực tế cũng không được. Tốt nhất là bọn em bắt tay vào làm ăn có thực chất ấy.

Tiểu Giang cười nói:

- Hiện tại em chia tiền làm ba khoản. Mỗi lần kiếm được thì 20% gửi ngân hàng, 40% đưa vào kỳ hạn giao hàng, 40% còn lại đưa vào đại lý. Theo tình hình làm ăn hiện tại tới giờ, em lời hơn xa chị họ em.

Vương Trạch Vinh khó hiểu nói:

- Chị họ em dùng tàn bộ vào kỳ hạn giao hàng, nghe em nói thì chị em làm ăn lời không ít, sao lại không lãi bằng em?

Tiểu Giang nói:

- Anh nói có đạo lý, đầu tư kỳ hạn giao hàng có tồn tại phiêu lưu bất trắc. Khi kiếm được rất nhiều, nhưng không ít lần bị lỗ. Chia đều ra thì chị ấy kiếm được ít hơn em.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Hay là mời nhân viên chuyên nghiệp tới giúp bọn em quản lý đi!

Tiểu Giang cười nói:

- Em và chị họ chính là làm công cho anh mà thôi. Số tiền kiếm được bọn em đều có ghi chép sổ sách đầy đủ. Hiện tại anh hẳn là có hơn hai trăm ngàn tệ. Lần này tới mục đích cũng là muốn hỏi anh một chút, anh muốn dùng số tiền này thế nào.

Tuy Vương Trạch Vinh hơi giật mình vì đột nhiên có khoản tiền lớn như vậy nhưng vẫn lắc đầu nói:

- Anh đã nói rồi, số tiền này là tặng em, muốn xử lý thế nào là chuyện của em.

Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Tiểu Giang mất hứng nói:

- Sao lại thế? Có phải không coi em là người của nhà họ Vương không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này có quan hệ gì tới nhà họ Vương chứ?

Tiểu Giang nói:

- Nói thật, chỉ có như vậy, em mới cảm thấy mình là vợ của anh.

Vương Trạch Vinh cảm thấy ý tưởng của Tiểu Giang rất khó hiểu, nhưng sau khi nhìn biểu tình của Tiểu Giang đành phải nói:

- Thế này đi, toàn bộ số tiền đó liền ủy thác cho em quản lý. Muốn dùng thế nào hoàn toàn do em định đoạt.

Lúc này Tiểu Giang mới cười nói:

- Em là bà xã của anh, giúp anh nắm giữ tiền cũng là có thể.

Vương Trạch Vinh nghe vậy lại cảm thấy ngạc nhiên. Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Tiểu Giang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.