Quan Khí​

Chương 420: Người tới cửa tặng lễ



Hai ngày nay, Bí thư Đoàn thành phố Dư Nhã phát sầu vì việc tặng quà. Sắp tết, từ trên xuống dưới đều phải chuẩn bị. Đây là một vấn đề rất lớn. Nếu làm không tốt, lãnh đạo sẽ nhìn mình thế nào? Mình có tiến bộ tiếp nữa hay không có lẽ chính nhờ những ngày này.

Không thể nghi ngờ, Dư Nhã là một cô gái xinh đẹp thông minh. Sau khi lợi dụng kinh phí của thành Đoàn bố trí tặng quà các ban ngành liên quan, cô liền động cân não xem tặng quà các lãnh đạo cấp trên thế nào. Công tác cần các ban ngành phối hợp, quà tết là không thể thiếu được. Nhưng nếu muốn tiến bộ, mấu chốt là phải tặng quà đúng lãnh đạo mới được. Cô hiểu rằng, sở dĩ mình có thể thay thế Hà Vĩnh Chính làm bí thư thành đoàn mấu chốt là thái độ ủng hộ của Vương Trạch Vinh đối với mình.

Trọng yếu nhất chính là Vương Trạch Vinh!

Dư Nhã cũng không biết nên đưa Vương Trạch Vinh cái gì mới tốt. Theo hiểu biết, Vương Trạch Vinh dường như cũng không thu lễ, mời ăn cũng rất ít đi, trừ phi bất đắc dĩ mới đi. Cũng không nghe thấy hắn có gì ham thích cả.

Khó! Người như Vương Trạch Vinh, thật sự rất khó tặng quà.

Lật xem trên bàn một quyển tạp chí thời trang, hai mắt Dư Nhã sáng lên. Cô biết nên đưa cái gì rồi.

Vương Trạch Vinh đã là thường vụ Phó thị trưởng, hắn hẳn là không cần quan tâm tiền tài, dù có tặng đồ quý trọng cũng không mấy ý nghĩa, hơn nữa đưa những đồ đó hắn chưa chắc hắn đã chịu tiếp, có khi lại có cái nhìn về mình.

Mua cho hắn một bộ nội y giữ ấm có lẽ là một lựa chọn không tồi.

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy lễ vật này không tồi.

Vợ Vương Trạch Vinh không ở đây, trong lòng người đàn ông hẳn là cần sự quan tâm tình cảm. Tặng hắn một bộ nội y giữ ấm là có ý tứ săn sóc. Tin tưởng rằng chỉ cần hắn nghĩ tới bộ nội y đó là trong lòng sẽ có cảm giác ấm áp. Hơn nữa, mỗi khi hắn mặc bộ nội y này vào, khẳng định là sẽ nghĩ tới Dư Nhã mình.

Nghĩ tới đây, mặt Dư Nhã không khỏi đỏ lên. Một người con gái xinh đẹp tặng một người đàn ông một bộ nội y, việc này đủ khiến người đàn ông kia nảy sinh ý tưởng. Việc này rất mờ ám. Dưới cảm giác đặc biệt đó, tin rằng Vương Trạch Vinh sẽ có chút chiếu cố mình. Mình cần chính là một sự mờ ám như vậy.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Dư Nhã liền đi dạo một ngày trên phố, rốt cuộc mua một bộ nội y giữ ấm mấy trăm tệ.

Trang điểm, ăn mặc tỉ mỉ xong, Dư Nhã tới nhà Vương Trạch Vinh.

Thấy Dư Nhã đến, Vương Trạch Vinh rất nhiệt tình nói:

- Tiểu Dư đến đây, mau ngồi xuống nói chuyện.

Vì muốn đá Hà Vĩnh Chính, trong hội nghị hắn đã khá ủng hộ Dư Nhã dù rằng cô không phải người thuộc phe của hắn. Tuy nhiên, tin rằng sau hội nghị lần đó, mọi người chắc chắn sẽ xem Dư Nhã là người phe mình. Hiện tại xem Dư Nhã có biết làm người hay không. Nếu cô có thể mượn cơ hội đi theo mình, sau này có thể đề bạt thêm cho cô cũng không có vấn đề gì.

Thấy Dư Nhã tới, Vương Trạch Vinh âm thầm gật đầu, xem ra cũng không ít người thông minh.

Dư Nhã cẩn thận ngồi xuống, cười nói:

- Phó thị trưởng Vương, vẫn muốn đến nhà anh mà chỉ sợ quấy rầy công tác của anh.

Vương Trạch Vinh cũng cười nói:

- Không có gì quấy rầy cả!

Long Hương Băng đưa tới một cốc nước rồi tao nhã đi ra ngoài.

Nhìn bộ dạng của Long Hương Băng, Dư Nhã cũng phải ngẩn người. Một người giúp việc như vậy quả thật chính là cực phẩm, bộ dáng quá xinh đẹp. Vương Trạch Vinh ở cùng một phụ nữ như vậy mà không sợ người ta dị nghị, việc này thuyết minh đầy đủ sự cường thế của Vương Trạch Vinh.

Mặc dù có chút ý tưởng như vậy nhưng cô chuyển rất nhanh tới ý đồ đến đây của mình, nói với Vương Trạch Vinh:

- Phó thị trưởng Vương, sắp tết, chị lại không có ở đây, hôm nay tôi đi dạo phố thấy có một bộ quần áo giữ ấm rất thích hợp với anh, liền thay chị mua cho anh. Anh đừng từ chối nhé.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tiểu Dư, cô cũng quá khách khí đó.

Dư Nhã nói:

- Phó thị trưởng Vương, chị ở xa, muốn mua thứ này thứ nọ cũng không được. Hiện tại thời tiết rất lạnh, một bộ quần áo giữ ấm cũng không đáng bao nhiêu tiền, anh phải nhận lấy. Nếu không tôi cũng chẳng biết để vào đâu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Vậy được rồi, quần áo tôi nhận lấy, nhưng tiền thì nhất định phải trả cho cô.

Dư Nhã mỉm cười nói:

- Không đáng giá bao nhiêu tiền. Có gì đâu mà phải trả.

Vương Trạch Vinh nghĩ thứ này quả thật cũng không đáng bao nhiêu tiền, cũng không tiện từ chối tâm ý của Dư Nhã, liền nói:

- Được rồi, tôi nhận.

Vương Trạch Vinh đứng dậy, tìm một hộp trà cực phẩm Liên Sơn Tiên Vụ đưa cho Dư Nhã nói:

- Tôi cũng tỏ vẻ một chút tâm ý, cô nhận lấy đi.

Dư Nhã cũng không từ chối, cao hứng nhận lấy. Đúng như Dư Nhã dự tính, Vương Trạch Vinh rất tán thưởng việc Dư Nhã tặng quà không nhiều giá trị. Nghĩ tới việc Dư Nhã quan tâm tới sự ấm lạnh của mình, hắn cảm thấy rất có thiện cảm với Dư Nhã.

Quà tặng của Dư Nhã cũng gợi lên ý tưởng cho Vương Trạch Vinh. Tặng quà phải nhằm vào đối tượng, cần phải có phân loại mới được. Có lãnh đạo thích nhiều quà, quà to, có lãnh đạo thì ngược lại, bọn họ không cần quan tâm quà nhiều hay ít mà quan trọng là thái độ của người tặng quà.

- Tiểu Dư, công tác ở thành đoàn thế nào?

Vương Trạch Vinh thuận miệng hỏi.

Vương Trạch Vinh vừa hỏi vậy, trong đầu Dư Nhã đã suy nghĩ đủ mọi thứ.

Câu hỏi này của Vương Trạch Vinh là ý tứ gì?

Liệu ẩn trong đó có gì khác không?

Suy nghĩ vậy, Dư Nhã vẫn nói:

- Phó thị trưởng Vương, cảm tạ ngài đề bạt.

Như thể không nghe thấy Dư Nhã nói, Vương Trạch Vinh nói:

- Công tác đoàn tương đối khó khăn, các cô cứ chuyên tâm làm việc.

Hai người nói chuyện một lúc, Dư Nhã đứng dậy cáo từ rời đi.

Dư Nhã khá hài lòng với lần đầu tiên đến thăm hỏi nhà Vương Trạch Vinh. Cô có thể thấy được sự vừa lòng của Vương Trạch Vinh trong nụ cười của hắn.

Dưới sự gợi ý một cách vô tình của Dư Nhã, Vương Trạch Vinh cũng hiểu thêm một chút tình huống tặng quà các lãnh đạo tỉnh.

Dư Nhã vừa rời đi, Điền Tiến Nhân liền mang theo một hộp thuốc bổ Não Ngưu Kim đi vào nhà Vương Trạch Vinh.

- Phó thị trưởng Vương, tôi đến tặng lễ.

Điền Tiến Nhân vừa vào cửa liền đưa quà tặng luôn, miệng nói:

- Quảng cáo trên TV nói, hôm nay ba mẹ không thu lễ, thu lễ hãy thu Não Ngưu Kim.

Vương Trạch Vinh cười ha ha nói:

-Nói không sai. Vậy ông cầm lại đi tặng cho ba mẹ của ông mới đúng chứ.

Thấy Vương Trạch Vinh cười, Điền Tiến Nhân nói:

- Tục ngữ nói, quan phụ mẫu, ngài là lãnh đạo của tôi, tặng cho ngài cũng giống như đưa cho cha mẹ. Không đáng bao nhiêu tiền, ngài hãy nhận lấy.

Đặt đồ xuống, Điền Tiến Nhân xắn tay áo cầm lấy chiếc chổi lau nhà.

Nhìn bộ dạng này của Điền Tiến Nhân, Vương Trạch Vinh lắc lắc đầu, tên này này tuy rằng không được tốt lắm, nhưng rất trung thành với mình. Dựa vào điểm này, nếu có thể dùng được thì nên dùng.

Vương Trạch Vinh cũng có chút hiểu được nguyên nhân khiến lộng thần nổi tiếng.

Có đôi khi da mặt dày chút cũng không phải một chuyện xấu, ít nhất rất hiệu quả đối với việc bảo đảm ích lợi của bản thân.

Điền Tiến Nhân đang lau nhà thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Y vừa đi ra mở cửa, không ngờ đi vào lại là Phó chánh văn phòng Cơ Tinh của mình.

Cơ Tinh lần này là mang theo chính mình em gái Cơ Vũ tới cửa, cô cũng không nghĩ tới mở cửa chính là cục trưởng Điền Tiến Nhân, kinh ngạc nói:

- Cục trưởng Điền!

Vừa nói, ánh mắt cô đã thấy chiếc chổi lau nhà trên tay Điền Tiến Nhân.

Cơ Tinh đã sớm nghe nói tới việc Điền Tiến Nhân tới nhà Vương Trạch Vinh làm việc nhà, hiện tại tự mình nhìn thấy vẫn không khỏi bất ngờ. Việc này thật sự khiến cô khá choáng.

Điền Tiến Nhân cũng ngẩn người. Ở cục Công thương, y vẫn rất uy nghiêm, không ngờ để cấp dưới thấy tình huống của mình thế này, còn gì là uy nghiêm nữa. Trong lòng y lập tức dâng lên cảm giác chán ghét đối với Cơ Tinh.

Cơ Tinh cũng là một người thông minh, thấy mình nhìn được việc không nên nhìn, giờ quay người rời đi là không thể, liền cười nói với Điền Tiến Nhân:

- Cục trưởng Điền, không ngờ ngài lại tới đây trước. Sắp năm mới rồi, tôi cũng tới giúp Phó thị trưởng Vương quét dọn vệ sinh.

Vừa nói, cô ta vừa cầm lấy chổi lau nhà trên tay Điền Tiến Nhân, nói:

- Cục trưởng Điền, ngài không thể chiếm việc của tôi được đâu đó.

Nhìn Cơ Tinh cắm đầu vào lau nhà, sắc mặt Điền Tiến Nhân tươi tỉnh lên hẳn, cười nói:

- Phó thị trưởng Vương ở đây một mình cũng không dễ dàng. Chúng ta là cấp dưới cần phải suy nghĩ đỡ cho lãnh đạo một chút. Tiểu Cơ à, cô có thể nghĩ tới việc đến đây hỗ trợ, việc này thuyết minh tư tưởng của cô rất giác ngộ, về sau nhất định phải duy trì tác phong công tác như vậy. Thế này đi, để tôi làm, cô xem có gì cần hỗ trợ thì giúp đỡ một chút nhé.

Thấy Cơ Tinh vừa vào cửa liền cướp lấy việc làm, tuy rằng Vương Trạch Vinh rất khó chịu với việc của Tiếu Trùng nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ nói:

- Tiểu Cơ, vào ngồi đi.

Nói xong, hắn liền cầm báo lên xem.

Đối với Điền Tiến Nhân và Cơ Tinh, Vương Trạch Vinh cũng mặc kệ hai người làm việc, cũng không nói gì nữa.

Thấy chị đang bận rộn giúp Long Hương Băng làm việc, Cơ Vũ cũng cởi áo khoác tham dự vào.

Kỳ thật nhà Vương Trạch Vinh cũng không bẩn nhưng ba người này làm việc rất chú tâm.

Làm xong việc, Điền Tiến Nhân cũng không tiện ở lại, nói với Vương Trạch Vinh:

- Phó thị trưởng Vương, tôi để Tiểu Cơ của cục lại phục vụ ngài tiếp, tôi có việc đi trước.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cục trưởng Điền bận rộn công tác nhiệm vụ vẫn còn hỗ trợ tôi, cảm tạ ông.

Thấy Vương Trạch Vinh nể mặt mình như vậy, Điền Tiến Nhân cảm thấy hôm nay Cơ Tinh đến cũng không làm mình mất mặt mũi. Nghĩ vậy, y trầm mặt nhìn Cơ Tinh nói:

- Nhất định phải làm tốt công tác. Đây là một nhiệm vụ chính trị.

Nhìn Điền Tiến Nhân đi ra ngoài, Cơ Tinh bất an đứng ở trước mặt Vương Trạch Vinh nói:

- Phó thị trưởng Vương, Tiếu Trùng biết mình sai lầm, muốn đến gặp ngài lại sợ ngài mất hứng. Hai chị em chúng tôi thay mặt anh ấy tới xin lỗi ngài.

Cơ Tinh vào cửa liền làm việc nhiệt tình lâu như vậy, Vương Trạch Vinh vốn cũng không mấy ác cảm với cô ta liền nghiêm túc nói:

- Trở về nói cho Tiếu Trùng, làm tốt công tác quan trọng hơn hết thảy.

- Phó thị trưởng Vương, để xin lỗi thay cho Tiếu Trùng, tôi và em gái xin mời ngài đi hát, ngài thấy sao?

Nhìn thoáng qua cách ăn mặc khêu gợi của hai người, Vương Trạch Vinh đương nhiên biết ý tưởng của họ, liền trầm mặt nói:

- Tôi không có thời gian, để nói sau đi.

Nghe Vương Trạch Vinh nói để sau này, ánh mắt Cơ Tinh sáng lên, nói:

- Cảm ơn Phó thị trưởng Vương. Hôm nào chúng tôi lại đến.

Bởi vì Vương Trạch Vinh cũng không cự tuyệt, điều này làm cho Cơ Tinh thấy được một tia hy vọng. Cô biết lần này đến đây hẳn là không có mấy tác dụng. Tuy rằng muốn dùng tấm thân xử nữ của em gái mình làm lễ vật để một lần nữa đổi lấy sự tín nhiệm của Vương Trạch Vinh nhưng có lẽ lần này là khó khăn. Lần sau hẳn là còn cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.