Quan Khí​

Chương 471: Dường như chính là một phòng làm việc



Tại tỉnh Giang Sơn, sau đại hội khởi động sự hợp tác, nhân viên của các tỉnh đều phải làm việc hết sức cật lực, hết sức bận rộn. Đến tận mấy ngày sau Vương Trạch Vinh mới có thời gian ngắm nhìn phòng của mình.

Đây là văn phòng mà tỉnh Giang Sơn đặc biệt cho tiến hành chỉnh sửa, trang trí nên rất đẹp. Tòa nhà hai mươi mấy tầng thì văn phòng làm việc của tỉnh Sơn Nam chiếm hai tầng. Đứng ở trên lầu ngắm nhìn cảnh tượng của thành phố, Vương Trạch Vinh cảm thấy có một loại cảm giác giống như đang từ trên cao nhìn xuống.

Phòng làm việc của Vương Trạch Vinh cực kỳ đẹp. Bởi vì hắn là người đứng thứ hai của tỉnh Sơn Nam tại tỉnh Giang Sơn, trên thực tế là người đứng đầu nên tỉnh Giang Sơn có sự quan tâm đặc biệt đối với phòng làm việc của hắn, đã tiến hành chỉnh trang toàn bộ. Văn phòng rất lớn, bên trong những gì cần có đều có, phòng nghỉ, phòng tắm bằng gỗ, phòng luyện tập thể thao và thư giãn. Trong phòng làm việc hoàn toàn giống như phòng làm việc tại nhà. Do để tạo cảnh quan trong phòng, các loại cây cảnh cũng có không ít. Có sự trang điểm của các cây cảnh, toàn bộ nội thất trong văn phòng toàn bộ hiện ra hết sức sống động.

Cầm lấy điện thoại, Vương Trạch Vinh gọi cho Trương Tất Tường.

Sau khi tham gia nghi thức khởi động, Trương Tất Tường liền quay trở về tỉnh Sơn Nam.

- Trương thúc, nhân viên của chúng ta đều đã đến đủ. Nhưng bây giờ trước mắt lại không biết làm việc gì.

Hai ngày này Vương Trạch Vinh mới phát hiện đối với cơ cấu tổ chức của tỉnh Sơn Nam thì đúng là không có chuyện gì để chỉnh sửa cả. Đối với Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh cũng không phải cư xử cẩn thận giống như các lãnh đạo khác. Hắn hoàn toàn có thể có cái gì nói cái nấy.

Trương Tất Tường cười ha ha nói:

- Trạch Vinh à, đối với việc hợp tác của ba tỉnh thì cơ cấu của chúng ta chú trọng ở khâu phối hợp. Cụ thể nên như làm thế nào thì cần các cháu tiến hành thăm dò. Là Phó chánh Văn phòng thì hiện tại công tác chủ yếu của cháu chính là nhanh chóng tăng mạnh kết nối và giao lưu với các đồng chí ở tỉnh bạn, tiến hành học tập bọn họ. Việc hợp tác này do tỉnh Giang Sơn đề xuất, ở phương diện này chắc bọn họ cũng có không ít các tài liệu tham khảo.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cơ cấu này giống như là một Văn phòng của tỉnh Giang Sơn. Tất cả mọi người đều cảm thấy có đầy sức lực mà chưa sử dụng được.

Sau khi Vương Trạch Vinh đến đây, hắn nhiều ít có chút mất mát. Khi ở thành phố Quán Hà, hắn là một thường vụ Phó Thị trưởng, quyền lực rất lớn, trên cơ bản gần như tiền hô hậu ủng, mỗi ngày đều được vây chặt bởi một nhóm người. Sau khi tới đây rồi dường như tất cả đều biến mất, không ngờ lại có một hoàn cảnh giống như không có việc để làm. Đây đúng là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.

Trương Tất Tường nói:

- Mọi thứ đều phải bắt đầu từ đầu. Cháu cứ phóng tay, muốn làm gì thì làm. Có phương án, biện pháp nào tốt đều có thể nói ra, cần trợ giúp cái gì chú đều ủng hộ.

Bỏ điện thoại xuống, Vương Trạch Vinh trầm tư một lúc lâu. Công tác này xem ra phải tự mình phát triển, có thể làm ra thành tích hay không thì mấu chốt là phải dựa vào chính mình, là do mình chủ động mà ra.

Hắn lại lấy điện thoại bàn liên lạc với trưởng phòng Tổng hợp Trương Thư. Vương Trạch Vinh nói với Trương Thư:

- Trưởng phòng Trương, cậu đi sắp xếp một chút, tìm một nhà hàng có địa điểm tốt để ăn cơm. Tỉnh Sơn Nam chúng ta mời các đồng chí ở tỉnh khác ăn cơm.

Sau khi Trương Thư nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh vội vàng đáp ứng để đi bố trí. Bởi nơi này Vương Trạch Vinh là lãnh đạo trực tiếp ở đây, tất cả các cán bộ viên chức của tỉnh Sơn Nam biệt phái ở tỉnh Giang Sơn này đều không dám coi thường mệnh lệnh của hắn.

Sau khi sắp xếp Trương Thư đi làm việc, Vương Trạch Vinh rời cửa đi vào thang máy tới văn phòng làm việc của tỉnh Phú Châu.

Được nhân viên ở văn phòng thông báo, Phó Chánh văn phòng tỉnh Phú Châu Thi Ngọc bước nhanh ra tiếp đón.

Thi Ngọc là một đồng chí nữ hơn ba mươi tuổi, có bộ dáng rất khôn khéo.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã tới cửa, Thi Ngọc bắt tay Vương Trạch Vinh và nói:

- Phó chánh văn phòng Vương, tôi đang định đến thăm hỏi anh, không nghĩ là anh lại đến nơi này trước.

Thật là một người biết nói chuyện. Vương Trạch Vinh cười nói:

- Từ nay về sau chúng ta là đồng chí có chung một chiến hào, vì thế cho nên cũng việc tới thăm hỏi nhau một chút cũng nên làm mà.

Vào văn phòng Thi Ngọc, Vương Trạch Vinh nhìn thấy bố trí văn phòng nơi này và của mình cũng không khác biệt nhau gì. Chỉ có điểm khác ở đây là văn phòng của phụ nữ, dường như Thi Ngọc tự mình tiến hành thêm một số bố trí.

Nhận cốc trà từ Thi Ngọc, Vương Trạch Vinh nói:

- Việc hợp tác của ba tỉnh là một chuyện lớn, trong quá trình thực hiện chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau. Để tăng mạnh sự gắn kết, đêm nay tôi đặc biệt bày ra một bàn tiệc rượu, lúc này cố ý đến để mời các bạn tham gia.

Thi Ngọc cười nói:

- Không thành vấn đề, chúng tôi khẳng định phải tham gia. Lần sau tới lượt chúng tôi mời các anh.

Người phụ nữ này có khả năng làm việc cực cao.

Nghe được Thi Ngọc nói như vậy, Vương Trạch Vinh cao hứng nói:

- Quyết định vậy đi, tôi còn muốn đi mời thêm một số người khác nữa.

Thi Ngọc mỉm cười nói:

- Đồng ý, chỉ cần anh thông báo cho địa chỉ là tôi tới.

Đi tới dãy phòng làm việc của tỉnh Giang Sơn, lúc này Chánh Văn phòng và Phó chánh văn phòng đều đang có mặt.

Vương Trạch Vinh vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Chánh văn phòng Đoạn Trung Minh đang cùng Phó Chánh văn phòng Lô Lương Quang đang nghiên cứu công việc ở trong phòng.

- A! Phó Chánh văn phòng Vương đến.

Đoạn Trung Minh là một người trung niên khỏe mạnh, liền giơ tay bắt lấy Vương Trạch Vinh.

Tuy rằng Đoạn Trung Minh là Chánh Văn phòng của ba tỉnh, nhưng khi ở trước mặt Vương Trạch Vinh thì hắn cũng không bày ra bộ dáng của một thượng cấp, có vẻ rất nhiệt tình. Dù sao tất cả mọi người đều đến từ các tỉnh khác nhau.

Thật ra là hắn cũng không có khả năng là lãnh đạo trực tiếp Vương Trạch Vinh.

Lô Lương Quang cũng giơ tay bắt lấy Vương Trạch Vinh và nói:

- Phó Chánh văn phòng Vương, có phải là công tác phục vụ của chúng tôi không chu đáo? Nhiệm vụ phân công nhân viên tiếp đãi các tỉnh bạn là do hắn phụ trách. Hắn thật sự lo lắng Vương Trạch Vinh đối với công tác phục vụ có điểm gì không hài lòng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Làm gì có chuyện không chu đáo, công tác phục vụ của tỉnh Giang Sơn thực hiện cực kỳ tốt. Tôi tới chỉ có một mục đích là muốn mời hai vị lãnh đạo cùng nhau ăn bữa cơm. Tôi đã hẹn được đồng chí Thi Ngọc, ba tỉnh cũng nên tụ tập một chút để giao lưu.

Đoạn Trung Minh vừa nghe chuyện này thì có chút ngượng ngùng nói:

- Các đồng chí tỉnh Sơn Nam làm việc thật là tốt! Đây đúng là lỗi của chúng tôi, bận rộn quá nên quên mất việc này. Thực nên phải phạt rượu!

Hắn biết việc tụ họp mọi người lại giao lưu tình cảm, đối với một chủ nhà như hắn thì đúng là có chút khiếm khuyết.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cũng không phải là chuyện gì lớn cả. Hỗ trợ giao lưu với nhau để tăng mạnh gắn kết là điều tất yếu mà.

Đoạn Trung Minh nói:

- Phó Chánh văn phòng Vưong, đây là lỗi trong công việc của chúng tôi. Để thể hiện sự hối lỗi, hay là để chúng tôi mời vậy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ai mời lại không giống nhau. Cái chính là chúng ta cùng công tác trong một thời gian dài, lần sau các anh mời cũng giống nhau cả mà. Phó Chánh văn phòng Thi cũng đã nói để lần sau đến lượt cô ấy mời.

Đoạn Trung Minh cười ha ha nói:

- Đồng ý, quyết định như thế đi. Đến lúc đó chúng tôi sẽ đến dự tiệc.

Sau khi hàn huyên vài câu một hồi, Vương Trạch Vinh quay về tới văn phòng của mình.

Nếu về sau tất cả mọi người phải cùng công tác một chỗ thì tụ tập nhiều một chút, tăng mạnh giao lưu là việc mà hắn hy vọng làm nhất. Vương Trạch Vinh không hy vọng văn phòng mình chỉ có biết đến làm việc mà thôi.

Trước mắt các nhân viên biệt phái của tỉnh Sơn Nam công tác ở đây cũng hơn mười người.

Khi trở lại văn phòng, Trương Thư đã trở lại sau khi hoàn thành việc đặt tiệc rượu.

- Phó Chánh văn phòng Vương, tôi đặt tiệc tại Bảo Đỉnh Lâu, đặt chỗ cho số người theo tiêu chuẩn của mỗi văn phòng, cộng thêm dự trù mười người nữa. Anh xem có đủ không?

Vương Trạch Vinh đúng là có chút quên đi tình hình với các các nhân viên, nhìn Trương Thư nói:

- Chúng ta nơi này có hai người tham gia, bao gồm tôi và anh. Tỉnh Phú Châu là Phó Chánh văn phòng Thi, tỉnh Giang Sơn có hai Chánh và phó văn phòng. Như vậy tổng nhân số là sáu người, có thể có thêm khoảng hai hoặc ba người nữa, trước cứ bố trí như vậy đã.

Nghĩ đến tất cả các nhân viên cũng cần tụ hợp lại, Vương Trạch Vinh nói với Trương Thư:

- Ngày mai chúng ta lại tổ chức thêm cuộc giao lưu giữa tất cả mọi người trong văn phòng chúng ta.

Trương Thư lập tức đáp ứng.

Buổi tối đến dự tiệc, người tỉnh Giang Sơn là Đoạn Trung Minh, Lô Lương Quang và một đồng chí nữ tới, theo giới thiệu thì đây là Trưởng phòng Tổng hợp. Tỉnh Phú Châu thì ngoại trừ Thi Ngọc ra còn có thêm hai người, một là Trưởng phòng Tổng hợp, một người là Trưởng phòng đối ngoại.

Đoạn Trung Minh bị đẩy ngồi lên ghế chủ vị ở phía trên. Bởi Vương Trạch Vinh là người mời khách nên hắn cũng bị đẩy lên ngồi ghế đầu tiên bên tay trái, Lô Lương Quang ngồi ở vị trí ghế đầu tiên bên tay phải.

Sau khi phân chủ khách xong, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Hôm nay tôi chuẩn bị rượu Mao Đài, còn các đồng chí nữ thì tôi cũng không biết nên mời các đồng chí đồ uống gì. Thôi, các đồng chí nữ chịu khó chỉ định vậy.

Đoạn Trung Minh cười nói:

- Các đồng chí nữ của chúng ta ở nơi này cũng không phải là người yếu đuối, tất cả mọi người đều uống rượu. Không ai được uống đồ uống linh tinh khác.

Thi Ngọc cười nói:

- Chánh văn phòng Đoàn có chủ nghĩa đàn ông gia trưởng rồi, Phó Chánh văn phòng Vương đúng là người chia sẻ với chị em chúng tôi.

Đoạn Trung Minh cười nói:

- Hiện tại chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn! Uống rượu đương nhiên cũng phải uống giống nhau mới được.

Nữ Phó Chánh văn phòng tỉnh Giang Sơn cầm lấy bình rượu nói:

- Để tôi rót rượu phục vụ lãnh đạo.

Rượu trên bàn, Thi Ngọc đúng là một người tài ba, sử dụng nhiều công phu để điều tiết làm không khí bàn tiệc trở nên rất tốt.

Sau khi uống vào một vài chén rượu, Vương Trạch Vinh nói với Đoạn Trung Minh:

- Chánh văn phòng Đoàn, nói thật bây giờ chúng tôi cũng không phải là đã rõ ràng đối với phương thức vận hành hợp tác các tỉnh. Việc này hy vọng các anh có chỉ đạo thường xuyên hơn.

Thi Ngọc cũng tiếp lời nói:

- Cũng như lời Chánh văn phòng Vương vừa nói, nói thật, trong hai ngày vừa qua tôi cũng nhận thấy cách làm việc của các văn phòng của các tỉnh phái tới biệt trú hình như không giống cách làm việc của các Văn phòng khác. Chánh văn phòng Đoàn, ạnh phải nói cho chúng tôi một chút, công tác này nên làm thế nào để triển khai được?

Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy mới phát hiện cũng không phải chỉ có mỗi một mình không rõ mà ngay cả Thi Ngọc cũng không quá hiểu.

Đoạn Trung Minh mỉm cười nói:

- Việc hợp tác của ba tỉnh được đề xuất khi giữa các tỉnh với nhau tồn tại một số các tranh cãi. Vào thời điểm ban đầu, ý tưởng chính là hy vọng có thể đóng vai trò quan trọng trong việc tổ chức việc hợp tác kinh tế. Sau đó trải qua quá trình nghiên cứu lại nhận thấy cơ cấu này cũng không chỉ có một tác dụng là phối hợp, ở một số khu vực có cùng chung tài nguyên có thể cùng chung phát triển. Với mục đích phát triển của tỉnh, đối với liên kết vận hành hạng mục trong các ngành nghề sản xuất quan trọng thì cũng đóng một vai trò quan trọng.

Thi Ngọc cười nói:

- Nghe Chánh văn phòng Đoàn nói như vậy, tôi ít nhiều có chút minh bạch. Chúng ta giống như là đội viên cứu hoả lại đồng thời làm đội viên phóng hỏa!

Mọi người lập tức cười lớn, Đoạn Trung Minh cười nói:

- Phó Chánh văn phòng Thi có so sánh rất là sinh động. Đội viên cứu hoả chính là công tác cơ sở của chúng ta. Trong tình hình chung lúc này thì công tác chính của chúng ta là làm việc này. Nhưng mà, chúng ta cũng không chỉ giới hạn bởi cục diện này mà còn có thể chủ động phóng hỏa. Tìm cơ hội đốt lửa, thiết kế ra một ít quan hệ đến các hạng mục liên kết hợp tác phát triển của ba tỉnh.

Lô Lương Quang cười nói:

- Phó Chánh văn phòng Thi nói Văn phòng làm việc của chúng ta không giống như các Văn phòng làm việc khác cũng chưa đúng lắm. Nội dung công tác của chúng ta đã được ẩn chứa trong tiêu đề của Văn phòng rồi.

Vương Trạch Vinh liền biết ngay cả tỉnh Giang Sơn cũng không nghĩ được nên làm như thế nào cho tốt. Ước chừng ý tứ của cả tỉnh có lẽ là trước hết tổ chức cơ cấu cho tốt, tiếp theo đó rồi sẽ nghiên cứu phương hướng phát triển.

Vừa uống rượu, Vương Trạch Vinh vừa nghĩ đến phải làm thế nào để khai triển công việc. Hắn cảm thấy này cơ cấu này có tính linh hoạt rất mạnh, mà như vậy thì hoàn toàn có thể làm ra được một việc gì đó trong đợt tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.