Quan Khí​

Chương 507: Đến cục Chiêu thương



Khương Tắc Xương rất nhanh viết ra một phương án cải cách cục Chiêu thương. Đối với nhiệm vụ đầu tiên mà Vương Trạch Vinh giao cho, Khương Tắc Xương rất chú tâm.

Vương Trạch Vinh đọc phương án này một chút rồi nói:

- Theo phương án của anh, Cục Công thương và cục Chiêu thương là hai đơn vị hoàn toàn khác nhau, điều này phải đưa ra Thị ủy nghiên cứu mới được. Chẳng qua phương án này cũng được, đặc biệt anh nhắc đến việc xóa bỏ nhiều thủ tục rườm rà. Nếu muốn hấp dẫn nhà đầu tư thì điều quan trọng nhất là giảm bớt các thủ tục, đơn giản hóa qúa trình làm việc, rút ngắn thời gian xử lý là công tác vô cùng quan trọng. Chế độ giám sát cán bộ lãnh đạo, quy chế trách nhiệm … một loạt vấn đề cần được áp dụng.

Từ phương án này, Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra năng lực của Khương Tắc Xương. Đây là một người rất có đầu óc, phần lớn nội dung viết ra phù hợp với suy nghĩ của mình.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh tán thành phương án của mình, Khương Tắc Xương rất vui vẻ.

Vương Trạch Vinh cầm phương án rồi nói:

- Tôi xem thêm chút nữa rồi nói.

Sau khi ra khỏi văn phòng Vương Trạch Vinh, Khương Tắc Xương rất vui mừng. Phó thị trưởng Vương rốt cuộc đã nhận định năng lực của mình. Hắn có thể từ vẻ mặt của Phó thị trưởng Vương cảm thấy lãnh đạo hài lòng với mình.

Thấy Khương Tắc Xương rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà cẩn thận suy nghĩ về phương án này. Điều chỉnh là điều không thể tránh khỏi nhưng mình mới đến, không nắm rõ tình hình nhân viên, nếu như bây giờ đã bắt đầu điều chỉnh thì đó chính là làm việc cho người khác.

Không thể gấp. Vương Trạch Vinh một lần nữa lấy phương án kia ra sửa vài chỗ trên đó. Cải cách là nhất định nhưng tay chân càng quan trọng hơn. Đợi mình có người rồi cải cách cũng không muộn.

Phó chánh văn phòng Ủy ban Trịnh Tuệ Kiệt gõ cửa.

- Phó thị trưởng Vương, tôi tới hỏi một chút về lái xe của ngài bố trí như thế nào?

Lái xe. Việc này Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Lái xe đâu thể chọn loạn được, phải là người tuyệt đối trung thành và nhanh nhạy.

Nghĩ đến Long Dũng Đình, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất khó tìm được người như hắn, đáng tiếc đây là ở tỉnh khác nhau nên khó.

- Như vậy đi, tôi tự tìm rồi tính.

Nghe Vương Trạch Vinh muốn tự tìm người, Trịnh Tuệ Kiệt cười nói:

- Phó thị trưởng Vương, năm nay trong tổ lái xe có mấy người là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, hay là ngài thử xem sao?

Vương Trạch Vinh nhìn Trịnh Tuệ Kiệt một chút rồi gật đầu nói:

- Cũng được, người ở đâu?

- Tôi sẽ gọi bọn họ lên cho ngài xem thế nào?

Vương Trạch Vinh nhìn Trịnh Tuệ Kiệt thì thấy quan khí của tên này đang hơi nghiêng về phía mình, vì thế Vương Trạch Vinh liền gật đầu với hắn.

Đề nghị của Trịnh Tuệ Kiệt làm Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Hắn mới đến, đám người lâu lăm ở tổ lái xe thì không hay, dùng một lái xe là bộ đội đặc chủng xuất ngũ mới về cũng được đó.

Sau khi ra khỏi văn phòng Vương Trạch Vinh, tâm trạng Trịnh Tuệ Kiệt khá vui vẻ. Con trai chị gái hắn – Ngũ Hậu Cương là một trong hai bộ đội đặc chủng.

Trịnh Tuệ Kiệt gọi Ngũ Hậu Cương vào văn phòng của mình rồi nói:

- Hậu Cương, chú đã cố hết sức đề cử cháu với Phó thị trưởng Vương, bây giờ phải xem Phó thị trưởng Vương có để ý đến cháu không?

Ngũ Hậu Cương nói:

- Cảm ơn cậu.

Ngũ Hậu Cương không nói nhiều, các phương diện khi còn trong quân ngũ đều được. Lần này sau khi xuất ngũ liền được mẹ tìm đến nhờ Trịnh Tuệ Kiệt để đến Ủy ban thành phố công tác.

Chuyện của Ngũ Hậu Cương, Trịnh Tuệ Kiệt cũng rất chú ý. Nếu để Ngũ Hậu Cương đến cơ quan khác, Ngũ Hậu Cương không có bằng thì muốn lên chức cũng khó. Nghĩ đến Ngũ Hậu Cương biết lái xe, hơn nữa Phó thị trưởng Vương còn chưa có lái xe, Trịnh Tuệ Kiệt liền có ý định để Ngũ Hậu Cương làm lái xe cho Vương Trạch Vinh.

Trịnh Tuệ Kiệt là Phó chánh văn phòng Ủy ban thành phố, nên hắn hiểu đôi chút tình hình về Vương Trạch Vinh. Hắn biết Vương Trạch Vinh nhất định sẽ còn tiến hơn nữa. Đặc biệt tuổi Vương Trạch Vinh không cao, nếu Ngũ Hậu Cương có thể thành tâm phúc của Vương Trạch Vinh, như vậy tiền đồ của Ngũ Hậu Cương rất lớn. Đương nhiên hắn cũng có quyết định của mình, nếu như có thể quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh thì cũng sẽ có lợi cho mình.

Nhìn hai người cựu quân nhân trước mặt mình, Vương Trạch Vinh rút thuốc ra mà hút.

Hai người này rất cung kính, quan khí cũng nghiêng về phía hắn.

Sau khi hút một hơi thuốc, Vương Trạch Vinh rốt cuộc thấy được sự khác nhau giữa hai người này. Một người khi Vương Trạch Vinh hút thuốc thì quan hệ bắt đầu xảy ra biến hoá.

Người này không hề kiên định. Vương Trạch Vinh liền có kết luận với người này.

Mặc dù người này không có ý trái ngược Vương Trạch Vinh, nhưng chút kiên nhẫn cũng không có, người như vậy thì Vương Trạch Vinh không thể dùng.

Vương Trạch Vinh chỉ vào một người mà nói:

- Anh đi, dùng thử xem sao.

Thấy Vương Trạch Vinh chọn Ngũ Hậu Cương, Trịnh Tuệ Kiệt mới yên tâm.

Vương Trạch Vinh không biết Ngũ Hậu Cương là bà con của Trịnh Tuệ Kiệt, cho dù biết quan hệ thì hắn vẫn dùng.

- Đi lấy xe, tôi đến cục Chiêu thương một chút.

Không biết như thế nào mà tất cả lãnh đạo Thành phố Phượng Hải đều dùng xe Hồng Kỳ.

Khương Tắc Xương ngồi ở vị trí tay lái phụ, Vương Trạch Vinh ngồi ở ghế sau. Xe rất nhanh chạy đến cục Chiêu thương.

Cục trưởng cục Chiêu thương Trần Thuật Tiến là người của Phó thị trưởng thường trực Chu Phong Chí, hắn không coi trọng Vương Trạch Vinh mấy. Mặc dù hôm qua Vương Trạch Vinh nói sẽ đến nhưng hắn chuẩn bị rất qua loa.

Ngồi trong phòng họp, mấy Phó cục trưởng đều đến, các lãnh đạo phòng ban cũng tới.

- Hôm nay Phó thị trưởng Vương mặc dù vô cùng bận rộn vẫn đến cục Chiêu thương kiểm tra công tác, chúng ta nhiệt liệt chào mừng Phó thị trưởng Vương.

Trần Thuật Tiến vỗ tay đầu tiên.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi hôm nay đến chỉ là dùng ta mà nghe, chỉ muốn nghe báo cáo một chút tình hình công tác.

Trần Thuật Tiến nói:

- Như vậy do tôi báo cáo với lãnh đạo trước.

Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Trần Thuật Tiến lập tức báo cáo các hạng mục công việc của cục Chiêu thương ra.

Một bên ghi chép vào sổ, Vương Trạch Vinh thi thoảng quan sát nhân viên tham gia.

Vương Trạch Vinh liền nhớ mấy người có quan khí nghiêng về mình.

Trần Thuật Tiến có cách ăn nói rất tốt, báo cáo mất gần một tiếng. Sau khi nói xong hắn cười nói:

- Phó thị trưởng Vương, công tác của cục Chiêu thương rất nhiều, ngài thấy đó, tôi phải nói nhiều như vậy cơ mà.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nghe xong Cục trưởng Trần báo cáo, tôi cảm thấy mọi người rất chú ý trong công tác.

Vương Trạch Vinh nhìn Trần Thuật Tiến một chút rồi nói:

- Cục trưởng, hôm nay thành phố đề xuất thu hút đầu tư phải đạt được một tỷ Usd. Theo tôi biết bây giờ chỉ mới đạt được 200 triệu mà thôi, còn thiếu khoảng 800 triệu. Không biết cục Chiêu thương chuẩn bị như thế nào?

Trần Thuật Tiến nói:

- Thực ra hàng năm đều đưa nhiệm vụ, nhưng không phải năm nào cũng có thể hoàn thành.

- Ồ.

Trần Thuật Tiến cười nói:

- Một tỷ Usd chứ không phải nhân dân tệ, việc này căn bản là một việc không thể hoàn thành. Hàng năm thành phố đưa chỉ tiêu quá nhiều, hàng năm có thể đạt được 400 triệu Usd là cao nhất. Cục Chiêu thương chúng tôi bây giờ đã hoàn thành 200 triệu, tin rằng đến cuối năm có thể đạt được 500 triệu, đây là một thành tích rất lớn.

- Vừa nãy tôi nghe cục Chiêu thương vì thu hút đầu tư nên đặt phân cục ở các tỉnh trong cả nước, đây là một khoản tiền rất lớn, hàng năm phải rót bao tiền vào đó?

Vương Trạch Vinh không nghe thấy Chu Phong Chí nói đến vấn đề này.

Trần Thuật Tiến nói:

- Toàn bộ tài chính đều được trả lương cho nhân viên, đối với tiêu phí bao nhiêu đều được báo cáo rõ ràng.

- Hàng năm chi có nhiều không?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi cái này, mặt Trần Thuật Tiến hơi đổi. Đây là một món thịt béo, hàng năm hắn đạt được không ít chỗ tốt.

- Điều này khó mà nói, căn cứ theo công tác mà thôi. Phó thị trưởng Vương cũng biết bây giờ chuyện gì cũng cần phải chi tiền mà.

Thấy một người đàn ông trung niên có vẻ là Phó cục trưởng, Vương Trạch Vinh chỉ vào hắn mà nói:

- Mời đồng chí này nói một chút.

Vừa nãy Vương Trạch Vinh thấy quan khí của người này hoàn toàn trái ngược với Trần Thuật Tiến.

Thấy Vương Trạch Vinh điểm danh người này nói chuyện, Trần Thuật Tiến và Cừu Đại Vĩ hơi nhìn nhau. Phó cục trưởng Hạ Ý Khai này luôn chống đối bọn họ.

Hạ Ý Khai có chút khó hiểu, hắn không ngờ Vương Trạch Vinh lại điểm danh mình phát biểu. Có lẽ đây là cơ hội để mình đến gần Phó thị trưởng Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.