Quan Khí​

Chương 522: Ngầm tranh đấu



Sau khi Vương Nhã đến nhà, Vương Trạch Vinh về cơ bản đã quyết định để Lưu Quý Ngọc làm Cục trưởng cục Chiêu thương. Một người có thể dùng hay không quan trọng là xem có ánh mắt, xem có nhạy bén hay không? Từ chuyện hôm nay có thể thấy Lưu Quý Ngọc không ngu.

Vương Trạch Vinh cũng biết mình mới đến Phượng Hải, trong tay không có nhân tài. Mặc dù là Phó thị trưởng nhưng không có nhiều người dựa vào hắn. Lưu Quý Ngọc ít nhiều coi như có tài, nếu hắn có thể dựa vào mình, mình cũng nên cho hắn chỗ tốt. Từ tình hình phát triển mấy năm qua, Vương Trạch Vinh ít nhiều có chút kinh nghiệm. Nếu mình muốn phát triển, cấp dưới phải có nhiều. Nếu không chiếu cố được cấp dưới, người bên dưới sao theo hắn.

Trong vòng vài ngày, Vương Trạch Vinh đã triệu tập vài hội nghị ở cục Chiêu thương. Hắn gần như gặp hết mọi người, hiểu rõ những người cần hiểu rõ. Một phương án sơ bộ đã có, bây giờ chủ yếu là giao cho Thị ủy quyết định.

Vị trí Cục trưởng cục Chiêu thương đối với mọi người mà nói đều là một cơ hội. Đương nhiên người có thể lên chức không nhiều, mọi người chủ yếu coi trọng rất nhiều vị trí bên dưới. Lần này có không ít người mất chức, chỗ trống trong cục Chiêu thương bây giờ không chỉ có chức Cục trưởng.

Có không ít lãnh đạo tìm đến Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh cũng cố gắng gặp mặt hết các lãnh đạo này. Bây giờ hắn không thể không cho người ta mặt mũi. Chẳng qua đối với việc bộ máy lãnh đạo cục Chiêu thương, Vương Trạch Vinh liền tỏ vẻ rất cẩn thận. Nếu như bố trí nhân sự ảnh hưởng đến triển khai công tác của mình sau này, hắn sẽ không làm.

Trưởng phòng thanh tra Trác Ngọc cũng là người muốn lên chức. Mặc dù cô vẫn là đồng minh của Hạ Ý Khai, nhưng khi cùng là đối thủ thì Trác Ngọc phải có bước đi của mình. Truyện "Quan Khí "

Một Phó Trưởng phòng nhân sự dựa vào Trác Ngọc nói:

- Trưởng phòng, thực ra trong cục này chỉ có chị là đối thủ của Hạ Ý Khai. Nếu Hạ Ý Khai nhường thì chức Cục trưởng nhất định là của chị. Mọi người bên dưới đều ủng hộ chị.

Mặc dù đây là câu nói nịnh bợ, nhưng Trác Ngọc đúng là muốn như vậy. Phó Trưởng phòng này nói có lý.

Trong cục Chiêu thương, bây giờ chỉ có hai người là đối thủ của mình. Một là Hạ Ý Khai, một thì gần như không có khả năng. Nếu không có gì thay đổi thì Hạ Ý Khai sẽ lên chức, mình có thể lựa chọn giữa hai chức Phó Cục trưởng và Trưởng phòng thanh tra.

Đối thủ khác chính là Phó cục trưởng Cừu Đại Vĩ. Cừu Đại Vĩ kia là Phó cục trưởng thường trực, chủ quản công tác thu hút đầu tư. Mặc dù hắn có quan hệ với Sở công thương trên tỉnh, nhưng từ tình hình thì thấy hắn không đạt được thành tích gì. Bây giờ thành phố đang rất coi trọng công tác thu hút đầu tư, Cừu Đại Vĩ rất khó có khả năng.

Đương nhiên Trác Ngọc cũng nghĩ tới chủ tịch công đoàn Lưu Quý Ngọc. Chẳng qua cô rất nhanh bác bỏ Lưu Quý Ngọc. Lưu Quý Ngọc không có chỗ dựa, trong những người ở cục Chiêu thương thì đó là người không có khả năng.

Sau khi phân tích Trác Ngọc cảm thấy chỉ cần đá bay Hạ Ý Khai thì chức Cục trưởng nhất định thuộc về mình. Trác Ngọc luôn tự cố gắng, nếu mình không cố gắng ai biết chức Cục trưởng này có rơi vào tay mình không. Cô rất tự tin, nếu lúc này có Lãnh đạo tỉnh ủy nói chuyện thì chức Cục trưởng nhất định rơi vào đầu mình. Trác Ngọc này cũng có chỗ dựa mà.

Sau khi nghĩ rõ ràng, Trác Ngọc liền gọi cho bạn học.

- Tiểu Nhã, bà đang làm gì thế?

Đây là quan hệ bí mật của Trác Ngọc, không ai biết cô có quan hệ này. Bạn học của cô – Vương Nhã là con gái Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Vương Khải Chấn.

Thấy Trác Ngọc gọi tới, Vương Nhã rất vui vẻ. Khi hai người học đại học, Trác Ngọc thường xuyên đến nhà cô chơi:

- Tiểu Ngọc, thời gian này sao bà không đến nhà thăm tôi?

- Tôi ăn cơm chính quyền nên đâu kiếm được nhiều tiền như bà bằng cách mở công ty.

Nghĩ đến Vương Nhã làm Chủ tịch công ty thuốc, Trác Ngọc không khỏi thầm than thở.

- Đúng, bà đã nói chuyện đối tượng chưa?

Vương Nhã quan tâm mà hỏi.

Trác Ngọc sau khi phát hiện chồng có tình nhân liền ly hôn, nghe Vương Nhã hỏi như vậy liền nói:

- Tuổi lớn rồi nên không còn muốn nữa.

- Mới 30 mà đã như vậy. Tôi nói bà đó, hay là lên tỉnh đi. Tôi giới thiệu mấy bạn trai với bà, bà chọn một người trong số đó.

Đối với bạn thân của mình, Vương Nhã rất quan tâm.

Đối với việc điều lên tỉnh thì Trác Ngọc cũng động tâm, nhưng nghĩ mình chỉ làm một nhân viên bình thường, cô lại không thể bỏ chức vụ bây giờ. Dù như thế nào thì mình cũng là Trưởng phòng thanh tra. Dù như thế nào cũng là một lãnh đạo. Mặc dù quan không lớn nhưng cục Chiêu thương là đối với tốt mà, hàng năm kiếm được không ít tiền.

Sau khi nói chuyện vài câu, Trác Ngọc đi thẳng vào chủ đề:

- Tôi muốn gặp bác, bà bố trí được không?

Nghe Trác Ngọc nói như vậy, Vương Nhã cười nói:

- Tôi biết bà không có việc gì thì đâu tự dưng gọi điện, có phải có hy vọng tiến bộ?

Trác Ngọc có chút xấu hổ mà nói:

- Tôi không tìm bà thì tìm ai. Là như thế nào, Cục trưởng trước của cục bị bắt, bây giờ đang tranh đoạt vị trí đó rất mạnh. Nếu bố bà mở lời thì hy vọng của tôi càng lớn.

Vương Nhã có chút khó xử mà nói:

- Lần trước nhờ bố mình giúp bạn, ông nói với mình về sau không như vậy nữa. Mình sợ ông lại mắng mình.

- Tiểu Nhã, lần này mình chỉ cần bạn bố trí cho mình gặp bố bạn, chuyện khác tự mình nói có được không?

Trác Ngọc rất hy vọng lên làm Cục trưởng. Theo Trác Ngọc nghĩ bây giờ điều kiện mọi người như nhau, chỉ cần mình được Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy ủng hộ thì việc này về cơ bản đã thành.

- Được rồi, coi như mình sợ bạn. Bạn tới đi, mình sẽ thu xếp. Có lẽ tối bố mình không đi đâu.

Vương Nhã bất đắc dĩ nói.

Trác Ngọc lập tức chạy đến chỗ Vương Nhã, sau đó hai người về nhà.

- Bố, Trác Ngọc đến. Bố là lãnh đạo Tỉnh ủy về Ủy ban kỷ luật, bố có nên nghe Tiểu Nhã báo cáo một chút về tình hình kỷ luật ở cục Chiêu thương Phượng Hải không?

Vương Nhã vừa cười vừa nói.

Vương Khải Chấn đương nhiên biết Trác Ngọc, lần trước vì con gái nên nói giúp Trác Ngọc một chút.

- Tiểu Trác à, tình hình công tác thế nào rồi?

Nghe Vương Khải Chấn hỏi như vậy, Trác Ngọc thầm vui vẻ:

- Vương thúc thúc, chú nếu đã hỏi vậy cháu sẽ báo cáo với chú một chút.

- Ha ha, báo cáo gì chứ, cháu cứ nói những gì mình biết thôi.

Trác Ngọc vội vàng nói ra chuyện ở cục Chiêu thương với Vương Khải Chấn.

Việc này Vương Khải Chấn cũng biết nên gật đầu không nói gì.

Thấy Vương Khải Chấn không nói, Trác Ngọc cố ý đi vòng:

- Vương thúc, không biết thành phố sẽ điều chỉnh bộ máy lãnh đạo cục Chiêu thương như thế nào ạ?

Vương Khải Chấn nghe như vậy liền biết mục đích đến nhà của Trác Ngọc:

- Đây là chuyện riêng của Thành phố Phượng Hải, tin rằng Thị ủy sẽ lo lắng.

- Vương thúc, người phụ trách lĩnh vực này ở Phượng Hải là Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh. Phó thị trưởng Vương là lãnh đạo mới tới, không hiểu về tình hình ở cục Chiêu thương. Cháu lo lắng Phó thị trưởng Vương sử dụng nhân viên không công bằng.

Nghe Trác Ngọc nói như vậy, Vương Khải Chấn không khỏi khó chịu.

- Bố, bố có thể giúp Tiểu Ngọc một chút không. Tiểu Ngọc có thể giữ chức Cục trưởng cục Chiêu thương mà.

Vương Nhã ở bên cũng có chút khẩn trương nên nói thẳng.

Vương Khải Chấn sa sầm mặt lại mà nói:

- Sao có chuyện đó, phân công lãnh đạo là do tổ chức suy nghĩ, cá nhân sao có thể tùy tiện can thiệp. Nếu Trác Ngọc có năng lực, tổ chức nhất định sẽ cẩn thận đánh giá.

Vương Nhã có chút lo lắng nhưng vẫn cười nói:

- Tiểu Nhã, thúc thúc có ý của mình, bạn không nên làm khó chú.

Nhìn hai người vào phòng, Vương Khải Chấn giơ chén lên mà uống.

Tình hình Phượng Hải thì y cũng biết. Sau khi kết nghĩa với Paris, tiếng nói của Bí thư thị ủy Phượng Hải – Âu Dương Hải Ba cũng lớn hơn. Vương Trạch Vinh mặc dù chỉ là một Phó thị trưởng nhưng lại có lai lịch lớn, không vạn bất đắc dĩ thì y sẽ không đắc tội. Trác Ngọc này không có mắt, cơ hội ở ngay đó mà bỏ gần cầu xa.

Khi ăn cơm Vương Khải Chấn quyết định chỉ điểm cho Trác Ngọc một chút nên nói:

- Tiểu Trách, Thị ủy nếu phân công cho đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách cục Chiêu thương, cháu nhất định phải nghe theo sự quản lý của lãnh đạo, nên báo cáo với lãnh đạo nhiều hơn.

Trác Ngọc gật đầu nói:

- Cháu nghe lời chú.

Thấy Trác Ngọc không hiểu ý mình, Vương Khải Chấn thầm lắc đầu. Xem ra lần này Trác Ngọc không hy vọng.

Bây giờ người vui vẻ nhất là Hạ Ý Khai. Nghĩ đến mình sẽ thành Cục trưởng, tâm trạng Hạ Ý Khai rất tốt.

Tối qua khi hắn đến nhà Thị trưởng Lô Cát Xuân báo cáo công việc, Thị trưởng Lô cũng có thái độ tốt, đây là coi như nhận định mình làm Cục trưởng.

- Cục trưởng Hạ, tiền thưởng nên phát như thế nào?

Phó Trưởng phòng tài vụ Lý Minh Trung hỏi.

Nghe đến vấn đề tiền thưởng, Hạ Ý Khai mới phát hiện ra mình đã bắt đầu có quyền ký tên.

- Cho thêm mọi người năm mươi, được rồi, thêm 100 đi.

Hạ Ý Khai lớn tiếng nói. Vào lúc này thì thu mua lòng người rất quan trọng, phát thêm tiền thì mọi người sẽ nhìn mình với ánh mắt khác.

Thấy Lý Minh Trung rời đi, Hạ Ý Khai bây giờ đang nghĩ đến Trác Ngọc. Hắn liền gọi Phó chánh văn phòng vào mà nói:

- Đi mời Trưởng phòng Trác đến đây.

Phó chánh văn phòng này vẫn bất mãn với Trác Ngọc, một lần vì đến muộn nên ả bị Trác Ngọc phê bình trước mặt mọi người. Nghe thấy Hạ Ý Khai muốn gọi Trác Ngọc, cô ả liền nói:

- Hôm nay Trưởng phòng Trác vẫn chưa đến làm. Có người thấy Trưởng phòng Trác lên tỉnh.

Hạ Ý Khai không khỏi ngẩn ra rồi thầm nghĩ không biết cô ả này lên tỉnh làm gì?

Hoàng Lệ nhỏ giọng nói:

- Cục trưởng, hiệu quả khi đi ngang cửa phòng Trưởng phòng Trác, tôi nghe thấy chị ta hình như muốn đi lên tỉnh gặp lãnh đạo nào đó.

Hạ Ý Khai gật đầu ra hiệu cho Hoàng Lệ ra ngoài.

Hạ Ý Khai đúng là đứng ngồi không yên. Vào lúc này tại sao Hạ Ý Khai muốn lên tỉnh gặp lãnh đạo? Đáp án rất rõ ràng, cô ả muốn tranh chức Cục trưởng.

Chuyện khác Hạ Ý Khai có thể bỏ qua, nhưng muốn tranh chức Cục trưởng với mình thì không thể.

Nghĩ như vậy nên Hạ Ý Khai cầm điện thoại gọi đến văn phòng Vương Trạch Vinh.

- Phó thị trưởng Vương, tôi có một chuyện muốn báo cáo với ngài. Sau khi Trần Thuật Tiến xảy ra chuyện, tình hình cục Chiêu thương không tốt lắm, đặc biệt là các phân cục ở bên ngoài. Vì đảm bảo không xảy ra sai lầm, tôi có một suy nghĩ không biết có nên phái nhân viên phòng Thanh tra đi kiểm tra một chút không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Đây là chuyện của cục Chiêu thương các anh. Trần Thuật Tiến gặp chuyện, bây giờ anh tạm thời phụ trách cục Chiêu thương, anh quyết định là được.

Vương Trạch Vinh hiểu ngay ra ý đồ của Hạ Ý Khai, hắn cũng muốn xem Hạ Ý Khai và Trác Ngọc đấu nhau như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.