Quan Khí​

Chương 601: Trách nhiệm trên vai



Vương Trạch Vinh lúc này cảm thấy rất mệt mỏi. Thời gian chỉ có hơn một ngày mà hắn cảm thấy mình như cả tuần không ngủ.

Bởi vì tự mình tham gia hoạt động cứu nạn, Vương Trạch Vinh tận mắt thấy rất nhiều chuyện cảm động.

- Trạch Vinh.

Hạng Nam đột nhiên gọi đã đánh thức Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thì thấy Hạng Nam từ bên ngoài lều vải đi vào.

- Bố.

Vương Trạch Vinh gọi một tiếng. Mặc dù hắn thấy Hạng Nam đi cùng Tổng bí thư nhưng hai người chỉ khẽ gật đầu với nhau chứ không nói chuyện. Bây giờ Hạng Nam tự mình đến nên Vương Trạch Vinh khá cao hứng:

- Con đang định đi tìm bố, không ngờ bố lại đến đây trước.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi quan tâm nói:

- Đầu con thế nào rồi, nhất định phải chữa dứt điểm.

- Không sao đâu bố, chỉ bị đập trúng đầu mà thôi, vài hôm là tốt ạ.

Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, biểu hiện lần này của con rất tốt. Có kinh nghiệm lần này đó chính là tài sản quý giá trong đời.

Nhìn Hạng Nam đang tươi cười, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Con cũng thấy như vậy. Mặc dù chỉ hơn một ngày mà con thấy như nửa đời người vậy, rất nhiều cảm giác.

Hạng Nam cười ha hả nói:

- Không gặp mưa gió thì sao thấy cầu vồng.

Lúc này Hạng Nam rất hài lòng với Vương Trạch Vinh. Từ việc này ông thấy Vương Trạch Vinh có không gian bay lên rất lớn. Chỉ cần Vương Trạch Vinh làm tốt công tác xây dựng Thường Hồng, Vương Trạch Vinh nhất định sẽ tiến thêm bước nữa.

Người Hạng gia trước đó biết Vương Trạch Vinh trở thành Bí thư thị ủy Thường Hồng khá lo lắng. Mặc dù biết đây là thử thách với Vương Trạch Vinh, nhưng Hạng Nam cũng rất lo lắng. Ông quan tâm nhất là Vương Trạch Vinh có thể ổn định tình hình Thường Hồng hay không? Mọi việc đã trôi qua, Vương Trạch Vinh đã vượt qua thử thách này rất xuất sắc.

- Trạch Vinh, Hạng gia sẽ toàn lực vận động trong việc xây dựng lại Thường Hồng. Hạng gia sẽ toàn lực ủng hộ con.

Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh.

Biết Hạng gia đặt tất cả hy vọng lên người mình, nhưng Vương Trạch Vinh không còn quá vui mừng như trước. Nghĩ đến có rất nhiều người chết ở Thường Hồng, Vương Trạch Vinh bắt đầu thay đổi nhiều đối với việc thăng quan. Hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ là xây dựng tốt Thường Hồng.

- Con tin nhân dân cả nước sẽ giúp đỡ Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh nói.

Hạng Nam rất vui vì Vương Trạch Vinh bình tĩnh như vậy. Ông biết sau lần này thì các phương diện của Vương Trạch Vinh càng trở nên thành thục.

- Tiểu Mật rất lo cho con, bây giờ tín hiệu điện thoại đã thông, con gọi về nhà đi.

Hạng Nam khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi đi ra ngoài. Ông biết Vương Trạch Vinh bây giờ có rất nhiều việc phải làm.

Hạng Nam vừa đi ra, thư ký của Uông Nhật Thần đã tìm tới nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, mau đi, Tổng bí thư muốn nói chuyện với anh.

Vào trong một lều vải, Tổng bí thư và không ít lãnh đạo đang ở đây, Uông Nhật Thần cũng ở đây. Thấy Vương Trạch Vinh đã đến, Uông Nhật Thần nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, mau lại đây. Tổng bí thư có chuyện cần nói với đồng chí.

Tổng bí thư cười cười ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, vừa nãy chúng tôi mở hội nghị nghiên cứu vấn đề xây dựng Thường Hồng. Từ tình hình hiện nay của Thường Hồng thấy diện tích gặp tai nạn quá lớn. Trung ương có suy nghĩ là xây dựng thành phố hiện đại hóa từ đống đổ nát này, tranh thru trong mấy năm xây dựng lại Thường Hồng.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh rất hưng phấn, xem ra Trung ương rất quyết tâm xây dựng lại Thường Hồng.

- Đương nhiên, việc này còn cần chuyên gia luận chứng. Tìm đồng chí đến đây là muốn nghe xem đồng chí có tin tưởng xây dựng Thường Hồng thành một thành phố hiện đại hóa không?

Trung ương đã quyết định thì chuyên gia biện chứng chỉ là một quá trình, Vương Trạch Vinh tin rằng Thường Hồng rất nhanh sẽ trở lại. Nghĩ vậy nên Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Xin Tổng bí thư và các thủ trưởng yên tâm, tôi tự tin cùng nhân dân Thường Hồng xây dựng lại thành phố.

Tổng bí thư cười nói:

- Rất tốt, chúng ta cần chính là tinh thần dám làm. Thường Hồng sẽ là một thành phố tiên tiến, phải cho nhân dân toàn thế giới thấy nhân dân Thường Hồng có năng lực xây dựng một thành phố phát triển.

Vương Trạch Vinh biết Tổng bí thư đã hạ quyết tâm muốn xây dựng Thường Hồng, các phương diện sẽ đứng đầu, như vậy ý nghĩa chính trị cũng rất lớn.

Vương Trạch Vinh biết trong lời nói của Tổng bí thư còn có mấy ý. Thứ nhất đó là xây dựng thành phố Thường Hồng mới do mình thực hiện, ý thứ hai là mình còn có quyền lực lớn hơn nữa. Ý thứ ba là quốc gia sẽ đầu tư mạnh vào Thường Hồng.

Quả nhiên Tổng bí thư nói:

- Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn sẽ toàn lực ủng hộ Thường Hồng. Các đồng chí có quyền tự chủ trong công tác xây dựng. Tôi hy vọng thấy một thành phố Thường Hồng hoàn toàn mới được dựng lên.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chỉ cần có quốc gia và Tỉnh ủy ủng hộ, tôi tin rằng tương lai của Thường Hồng càng tươi đẹp hơn.

Sau khi nói chuyện với Tổng bí thư, hiệu suất của Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn rất nhanh, triệu tập Hội nghị thường ủy lâm thời để tiến hành điều chỉnh bộ máy Thường Hồng. Phân công như sau: Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh; Phó bí thư, Thị trưởng Phùng Triêu Lâm; Phó bí thư Lưu Gia Hà; Phó bí thư Các Vũ Tuấn; Phó thị trưởng thường trực Tào Tín Xuân; thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân; thường vụ bí thư đảng ủy cục Công an Hàn Chính Võng; thường vụ Chính ủy Quân khu Trương Chấn Trung; thường vụ, Chánh văn phòng Thị ủy Tiền Hồng; thường vụ, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Sử Chí Hòa; thường vụ, Bí thư huyện ủy huyện Hồng An Triệu Lâm Phân; thường vụ, Phó thị trưởng Trần Bảo Hàng; thường vụ, Phó thị trưởng Quách Thư Quân.

Lần này điều chỉnh bộ máy Thường Hồng rất lớn, có vài người được đề bạt, đây là do Uông Nhật Thần tôn trọng ý kiến của Vương Trạch Vinh.

Nghe thấy Uông Nhật Thần nói nội dung điều chỉnh bộ máy Thường Hồng, Vương Trạch Vinh rất hài lòng. Trong các thường vụ thì Trương Chấn Trung, Ngô Kim Thành, Tiền Hồng, Triệu Lâm Phân, Quách Thư Quân hoàn toàn đứng về phía hắn. Hàn Chính Võng là người Uông Nhật Thần tự mình đưa đến nên chắc là Uông hệ. Vương Trạch Vinh đang nắm giữ bảy phiếu, chỉ cần hoạt động một chút thì mấy thường vụ khác cũng hoàn toàn có thể dựa vào mình.

Thực ra Vương Trạch Vinh cũng không biết tình hình của bản thân bây giờ. Uy tín của hắn ở Thường Hồng rất cao, mấy thường vụ kia thấy vị trí của Vương Trạch Vinh trong mắt Tổng bí thư, ở tình huống này thì ai ngu gì mà nhảy ra đấu với Vương Trạch Vinh.

Đội y tế đầu tiên đến là nhân viên của Hội chữ thập đỏ tỉnh, dẫn đội là một bác sĩ già tên Hướng Chiếu Sơn. Y vừa gặp Vương Trạch Vinh liền nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi đến cứu người, Bí thư lập tức phân công công tác cho chúng tôi.

Vương Trạch Vinh thấy bác sĩ này rất chuyên nghiệp liền lập tức gọi Tiền Hồng đến.

Tiền Hồng bây giờ hoàn toàn nghe lời Vương Trạch Vinh. Y không ngờ mình chỉ trong một hôm mà bước mấy bậc và vào Thị ủy.

Từng đoàn người đến, từng nhóm vật tư đến, Vương Trạch Vinh mới hiểu rõ sự quan tâm của nhân dân cả nước với Thường Hồng. Nhìn nhân viên cứu nạn từ khắp nơi trên cả nước chạy đến, Vương Trạch Vinh cứ nghe thấy một đội đến là đi gặp mặt, thể hiện sự cảm kích.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Khương Tắc Xương rồi nói:

- Văn phòng ủy ban các anh phải lập tức bố trí cuộc sống cho mọi người. Mọi người từ xa đến giúp Thường Hồng, mặc dù điều kiện rất kém nhưng cũng phải cố gắng tỏ vẻ sự coi trọng của chúng ta.

Khương Tắc Xương nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức đi bố trí.

Khương Tắc Xương bây giờ được bổ nhiệm làm Chánh văn phòng Ủy ban, y cũng phát triển.

Nói xong, Khương Tắc Xương nói:

- Bí thư Vương, tôi vẫn muốn làm thư ký của ngài.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tắc Xương, anh không thể theo tôi làm thư ký cả đời được. Lần này cán bộ Thường Hồng thiếu quá nhiều, đây là cơ hội của anh, cũng là thử thách với anh. Tôi hy vọng anh có thể mau chóng phát triển.

- Bí thư Vương, vậy thư ký của ngài sẽ bố trí như thế nào?

Khương Tắc Xương bây giờ rất kích động. Mình bây giờ đã làm Chánh văn phòng Ủy ban, mặc dù không uy phong bằng khi làm thư ký của Vương Trạch Vinh, nhưng không gian phát triển lại lớn. Y biết đây là Bí thư Vương đang bồi dưỡng mình.

Đứng trên đống đổ nát, Vương Trạch Vinh nhìn cảnh tượng Thường Hồng bị tàn phá, lần đầu tiên y cảm thấy trách nhiệm trên vai mình quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.