Quan Khí​

Chương 747: Dựa



Hành vi của Phú Cương nằm ngoài suy nghĩ của mọi người. Nhìn Phú Cương đi ra, Ngô Kinh Phú thở dài nói:

- Không phải tác phong của Phú Cương mà.

Thường Vĩ thở dài nói:

- Hiếm thấy.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút liền hiểu tại sao Phú Cương làm như vậy. Trong tay mình còn có một vài chứng cứ của Phú gia, hắn liền cười cười. Xem ra Phú Cương này không tầm thường.

Lần trước mặc dù mọi người đồng ý tha cho Phú Thì Cách, chẳng qua nếu Phú gia đắc tội Vương Trạch Vinh quá đáng thì hắn sẽ tung những thứ kia ra. Dựa vào thực lực của Hạng gia và Uông gia, Phú gia sẽ không chống được.

- Chúng ta tiếp tục.

Vương Trạch Vinh lại xuống nước.

Hầu Dã vẫn chú ý tình hình, thấy Vương Trạch Vinh không phí công sức gì mà khuất phục người, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng lão gia tử nhà mình nhìn người chuẩn thật. Xem ra mình phải tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh mới được.

Lão gia tử Phó Tuyết Kiện thay thế Hạng Nam làm Bộ trưởng bộ Nông nghiệp nên hiểu nhiều về Hạng gia hơn. Từ trước đến giờ y vẫn cho rằng Vương Trạch Vinh dựa vào Hạng Nam mà lên chức. Trong mắt đám thiếu gia như y thì thân phận con rể không bằng con trong gia tộc. Nhưng tình huống hôm nay làm y thấy Vương Trạch Vinh không chỉ dựa vào bố vợ, còn có thực lực của chính mình. Phó Tuyết Kiện nhìn Hạng Định một chút thì thấy đối phương tuy là người Hạng gia mà không làm gì được Phú Cương, nhưng Vương Trạch Vinh lại làm được.

Mấy tên thiếu gia hôm nay coi như biết sự lợi hại của Vương Trạch Vinh. Thực ra bọn họ đã gặp nhiều việc như thế này nhưng một Bí thư thị ủy làm một thiếu gia Bắc Kinh đầy thế lực sợ như vậy thì là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong mắt đám thiếu gia đầy quyền thế này, Bí thư, Thị trưởng ở các tỉnh thì nếu không có thế lực sau lưng thì bọn họ không coi vào đâu. Giống như Vũ Kiệt Khai đi theo Phú Cương vậy, tên này là lãnh đạo thành phố nhưng lại như người đi theo Phú Cương vậy.

Hạng Định nhìn thoáng qua Lưu Băng Tinh vẫn còn ngạc nhiên mà lớn tiếng nói:

- Mau xuống phục vụ Vương ca. Nếu được Vương ca thích thì trong vòng tròn đó không ai dám động cô.

Không biết sao mà Hạng Định rất chú tâm giới thiệu Lưu Băng Tinh, chính y cũng không biết vì sao lại như vậy, giống như chỉ có như vậy thì Vương Trạch Vinh mới quan hệ tốt với y vậy.

Hạng Định còn tưởng Lưu Băng Tinh sợ Phú Cương sẽ trả thù. Y vốn cũng hơi e ngại Phú Cương, nhưng hôm nay làm y rất tự hào.

Lưu Băng Tinh nghe Hạng Định nói như vậy liền vội vàng xuống nước ngồi trước người Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh vừa lúc uống hết cốc bia, cô cầm cốc bỏ sang bên.

Chuyện vừa nãy đối với các cô gái nghệ sĩ là quá kích thích. Mọi người đương nhiên biết Phú Cương là như thế nào, có ai không nghe thấy tên Phú Cương. Nghe nói một diễn viên không muốn ngủ với Phú Cương, kết quả rất nhanh bị chèn ép không thở nổi. Sau này cô ả phải nhờ Phú Cương thì mới thoát được.

Lưu Băng Tinh đã quyết tâm dù như thế nào cũng phải dựa vào Vương Trạch Vinh. Cô cũng hiểu mình không thể giữ được bao lâu trong làng giải trí này, cô lo nhất là thành trò chơi của những nhân vật quyền thế. Bây giờ Vương Trạch Vinh này làm cho cả Phú Cương sợ hãi, như vậy rất ít người có thể đè được hắn. Nếu mình dựa vào Vương Trạch Vinh, mình sẽ không phải lo lắng gì quy tắc ngầm nào cả. Lưu Băng Tinh cũng hiểu với thân phận của mình thì không thể vào nhà quyền quý nào được, chỉ có thể dựa vào một cây đại thụ ngăn gió cho mình mà thôi.

- Phú gia kinh doanh ngành gì?

Vương Trạch Vinh phát hiện Phú Cương khiến đám thiếu gia ở đây khá e ngại nên hỏi Hạng Định.

Hạng Định biết một vài tình hình Phú gia nên nói:

- Phú gia kinh doanh cũng không khác mấy chúng ta. Chẳng qua ở Bắc Kinh thì nhà bọn họ chủ yếu là làm bên giải trí, mở một công ty điện ảnh, một công ty ca nhạc, một công ty truyền thông, lợi dụng quyền lực mà phát triển. Rất nhiều nghệ sĩ dựa vào bọn họ mà kiếm cơm. Muốn triệt ai thì triệt kẻ có.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:

- Có ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Hầu Dã nói:

- Đó là trước đây, bây giờ không mạnh như vậy. Vương ca, anh không biết lão gia tử của Phú Cương vốn là Phó bộ trưởng Bộ Văn hóa.

Vương Trạch Vinh giật mình, nếu như vậy thì đối phương đúng là có thế lực, có lẽ Phú Cương lợi dụng quan hệ của lão gia tử mình mà làm việc. Là Phó bộ trưởng bộ Văn hóa, trong tay Phú Thì Dân sẽ có không ít quyền lực.

Hạng Định nói nhỏ vào tai Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, em gần đây định mở công ty điện ảnh, đến lúc đó nếu lão gia tử hỏi thì anh phải nói giúp em đó.

Vương Trạch Vinh có chút tò mò, Hạng Định không ngờ lại định làm như vậy.

- Sao đột nhiên có suy nghĩ này?

- Vương ca, anh biết đó, em thích ngủ với người đẹp, công ty điện ảnh sẽ làm giấc mơ của em nhanh thành hiện thực.

Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu, không ngờ mục đích Hạng Định mở công ty điện ảnh lại là như vậy.

Hầu Dã cười phá lên, Hạng Định nói làm y rất vui vẻ.

- Mở công ty trong lĩnh vực này thì không phải ai cũng làm tốt. Chú đầu tư nhiều tiền như vậy, chẳng may lỗ hết thì sao?

- Vương ca, anh coi thường thằng em này rồi. Công ty em chính là mời người đến làm, chỉ cần trả nhiều tiền thì sẽ có người. Em chỉ cần dùng mạng lưới quan hệ của mình mà thôi.

Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh thấy cũng đúng. Công ty như vậy chủ yếu là do quan hệ mà thôi. Bây giờ Hạng gia có thực lực mạnh như vậy, chỉ cần tận dụng chút thì không vấn đề gì.

Hầu Dã nói:

- Vương ca, việc này Hạng Định đã nói với bọn này, tiền cũng không là vấn đề. Mọi người đầu tư chút tiền là được mà. Chúng tôi dự định mỗi người chiếm một số cổ phần.

Nhìn Hầu Dã, Vương Trạch Vinh coi như hiểu. Bây giờ Hạng gia rất mạnh, những người này muốn qua đó tạo quan hệ với Hạng gia.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Chỉ cần không gây chuyện cho nhà là được, tôi không hy vọng mấy người thành kẻ như Phú Cương.

Được Vương Trạch Vinh đồng ý, Hạng Định rất vui:

- Vậy là tốt rồi, trong công ty cũng có cổ phần của anh. Anh không cần bỏ tiền, em bỏ ra hết.

Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:

- Đâu có được, tiền thì anh có mà. Chú xem anh cần bỏ bao nhiêu, anh sẽ chuyển cho chú.

Nói thật Vương Trạch Vinh cũng không để ý công ty của Hạng Định sẽ như thế nào, chỉ là hắn nghe thấy công ty sẽ có không ít thiếu gia đóng cổ phần liền hơi động tâm. Mình bây giờ thiếu chính là quan hệ, có công ty này thì kết hợp lợi ích sẽ dễ hơn. Công ty đầu tư mạo hiểm Thường Hồng làm ăn rất lớn, đặc biệt là công ty Ắc quy đã kéo mấy gia tộc lại vào nhau, tạo thành quần thể lợi ích. Bây giờ lại thông qua công ty của Hạng Định mà kéo vài gia tộc lại, mình coi như có hai quần thể lợi ích.

Hạng Định vỗ tay nói:

- Vậy là được rồi, anh tham gia thì trong nhà sẽ không phản đối gì.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Lão gia tử nhà chú không thể bởi vì anh tham gia mà đồng ý chú mở công ty chứ?

Hạng Định cười ha hả nói:

- Vương ca, anh không biết sao. Bây giờ trong Hạng gia thì lời của anh có trọng lượng hơn cả Hạng Quang. Chỉ cần anh đồng ý là được.

Lưu Băng Tinh ngồi bên lẳng lặng nghe đám Vương Trạch Vinh nói chuyện, cô không ngờ chỉ mấy câu mà một công ty điện ảnh do vài thiếu gia góp vốn đã được thành lập. Cô cảm thấy đó là một công ty có thực lực không thể đoán trước.

Thấy Vương Trạch Vinh dựa lưng vào thành hồ, Lưu Băng Tinh nhỏ giọng nói:

- Vương ca, dựa vào em này.

Cô di chuyển một chút, chủ động đặt Vương Trạch Vinh dựa vào mình.

Thấy đám thiếu gia và các cô gái trêu chọc nhau, Vương Trạch Vinh cũng động tâm, cũng ham muốn. Thấy Lưu Băng Tinh làm như vậy, hắn cũng đồng ý.

Lưu Băng Tinh có thân hình rất được, Vương Trạch Vinh dựa đầu vào ngực cô.

Nghĩ đến mình dựa vào ngực cô ca sĩ mà bao người hâm mộ, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Nếu các fan thấy việc này thì sao nhỉ?

Điều này còn chưa hết, Lưu Băng Tinh còn dùng tay day trán Vương Trạch Vinh. Hắn thấy rất thoải mái.

Vương Trạch Vinh dần đi vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu Vương Trạch Vinh mở mắt thì thấy ngoài Lưu Băng Tinh mình đang dựa vào thì không còn ai khác ở đây.

- Bọn họ đâu?

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Lưu Băng Tinh rất buồn bực. Ở nơi này mà Vương Trạch Vinh lại dựa vào mình mà ngủ, chẳng lẽ mình không đủ quyến rũ?

- Bọn họ vào phòng rồi.

Lưu Băng Tinh nói xong liền đỏ mặt, cô biết bọn họ vào phòng làm gì.

- Có đè nặng em không?

- Không sao, em chịu được.

Nói xong Lưu Băng Tinh lại đỏ mặt, lời khá mập mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.