Chuyện cuối cùng đã có kết quả, Uông Phỉ cảm thấy rất hạnh phúc.
Vương Trạch Vinh cười cười đứng lên.
Trong không khí này mà đi cùng với người đẹp đúng là rất thoải mái.
Uông Phỉ đi tới rồi xấu hổ khoác tay Vương Trạch Vinh.
Cảm giác khoác tay Vương Trạch Vinh làm tim cô đập loạn lên, đây là cảm giác rất tuyệt vời. Cả người cô như nhũn ra, Uông Phỉ cảm thấy mình hạnh phúc đến độ sắp ngất đi, chân bước nhẹ như trên mây.
Đi dọc theo con đường nhỏ, hai người lặng lẽ đi tới. Đầu Uông Phỉ khẽ dựa vào tay Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần ngồi trên lầu mà mở to mắt. Mới chỉ lúc nãy ông còn đang lo lắng giải quyết chuyện của hai người, bây giờ thấy hai người khoác tay đi dạo. Thấy cảnh này làm mặt Uông Nhật Thần không ngừng thay đổi. Trước đó Uông Nhật Thần tuy đã ngầm đồng ý việc này, nhưng khi ông thấy thế lại có cảm giác thứ mình yêu thương bị cướp đi vậy.
Uông Nhật Thần thở dài một tiếng, không ngờ việc vẫn xảy ra.
Không biết lấy ống nhòm từ đâu, Uông Nhật Thần quan sát đôi trai gái đi dạo, ông chủ yếu là quan sát Uông Phỉ.
Ông thấy Uông Phỉ rất hạnh phúc.
Uông Nhật Thần lắc đầu, tâm trạng ông rất phức tạp. Một cô cháu gái đau khổ vì hôn nhân, một cô khác lại sắp làm vợ ba của người, việc này sao lại xuất hiện ở Uông gia.
Lại nhìn Vương Trạch Vinh, ông thấy Vương Trạch Vinh đang cười cười.
Đặt ống nhòm lên bàn, ông dựa vào thành ghế và thấy rất bất đắc dĩ. Ông biết Uông Phỉ rất vui.
- Lợi cho thằng bé này rồi. Nếu là như vậy thì mình phải thay đổi phương hướng.
Ông mặc dù có hai con trai nhưng cả hai đều sinh con gái. Trong lòng ông rất bực bội, Uông gia không có người nối dõi.
Đối với tình hình của hai người con, Uông Nhật Thần hiểu rõ, bọn họ cũng thầm có phụ nữ. Uông Nhật Thần vốn còn hy vọng mình có cháu trai nhưng đến bây giờ vẫn không thấy xuất hiện.
Tuy nói Uông Nhật Thần là lãnh đạo cao cấp nhưng trong lòng ông vẫn muốn có người nối dõi tông đường.
Uông Kiều thì không hy vọng rồi, cho dù có con cũng chỉ có thể là con Lâm gia, bây giờ chỉ hy vọng vào Uông Phỉ. Uông Nhật Thần vốn đã thất vọng vì Uông Phỉ chỉ thích mình Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh lại có gia đình, Vương Trạch Vinh không thể thành con rể của Uông gia. Nhưng nếu Uông Phỉ và Vương Trạch Vinh sinh ra một bé trai thì sao? Như vậy đứa bé không thể mang họ Vương, vậy Uông gia không phải có người nối dõi ư?
Ở chuyện này Uông Nhật Thần đã quyết định như vậy.
Trước đây Uông Nhật Thần đã nghĩ rõ ràng, chỉ cần quan hệ giữa hai người Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh tiến lên bước nữa, đến lúc đó sẽ bố trí cho Uông Phỉ đăng ký với người họ Uông, sau đó ly hôn, vậy con cái sẽ thành người Uông gia.
Hơn nữa giúp Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh làm quan càng lúc càng lớn, tiền đồ của cháu cũng lớn, đây là cách tính quá tuyệt.
Một lần nữa nhìn hai người, Uông Nhật Thần rất hài lòng. Ở việc này cháu gái ông chủ động, cũng hạnh phúc, có kết quả như vậy thì đối với Uông gia và cháu gái đều vui vẻ.
Vương Trạch Vinh không biết Uông Nhật Thần đang nghĩ gì. Đối với Uông Phỉ, hắn bây giờ đã chấp nhận. Hắn ôm eo cô, từng mùi hương phả vào mũi hắn.
Uông Phỉ đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ông nội. Cô cảm thấy ông nội mình nhất định đang nhìn mình, mặt cô đỏ ửng lên.
- Xong rồi, ông nội thấy hết rồi.
Uông Phỉ rất nhanh tránh khỏi tay Vương Trạch Vinh.
- Chúng ta bị ông thấy.
Uông Phỉ lí nhí nói, nhỏ đến mức Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa không nghe được.
Nghe Uông Phỉ nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng sợ hãi. Mình khoác tay cháu gái Uông Nhật Thần trước mắt ông, không biết ông sẽ nghĩ như thế nào.
Mặc dù biết Uông Nhật Thần đã chấp nhận việc này nhưng Vương Trạch Vinh không biết kết quả cuối cùng là như thế nào, hắn lén nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ làm bằng kính đặc biệt, ngoài không thể nhìn vào trong.
Bởi vì không thấy được tình hình bên trong, Vương Trạch Vinh vẫn còn hy vọng một chút.
- Vương ca, không có gì, chúng ta đi nói chuyện với ông là được.
Uông Phỉ lúc này nghĩ gì sao ông cũng ngầm chấp nhận nên nói rõ. Vì hạnh phúc của mình, cô rất nhanh bỏ hết xấu hổ đi.
- Cái này …
Vương Trạch Vinh còn chưa chuẩn bị về tư tưởng, đứng đó ngẩn ra. Nói như thế nào với Uông Nhật Thần?
Vương Trạch Vinh gãi đầu và phát hiện việc này rất khó khăn.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Phỉ cười nói:
- Được rồi, để em đi nghe ngóng xem sao.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Chuyện như vậy nếu như để truyền thông biết thì sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống ghế nhìn cần câu mà ngẩn ra.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ mình rất giống câu cá. Mình đang câu cá hay là thành cá để người khác câu? Vấn đề này rất khó phán đoán.
Một lúc sau Uông Phỉ từ trong nhà đi ra, vẻ mặt cô có chút phức tạp. Chẳng qua Vương Trạch Vinh có thể thấy được cô đang cố khống chế niềm hạnh phúc.
- Ông nói muốn nói chuyện với anh.
Uông Phỉ nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh, Đang khi nói chuyện tay cô không ngừng sờ sờ gấu áo, mặt đỏ ửng.
Vương Trạch Vinh đi theo Uông Phỉ vào nhà, việc đã đến nước này thì chỉ còn cắn răng chịu đựng.
- Ông ở trên lầu, ông nói anh lên một mình.
Uông Phỉ nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh cảm thấy hôm nay quá đau đầu. Mình chưa đi gặp bố mẹ Tiểu Giang, vậy mà bây giờ lấy thân phận người đàn ông của Uông Phỉ mà gặp Uông Nhật Thần, việc này quá rối rắm.
Vào phòng Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông, ngài tìm tôi?
Uông Nhật Thần mặt đầy vẻ tức giận, ánh mắt sắc như đao.
Nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh, một lúc sau Uông Nhật Thần lớn tiếng nói:
- Vương Trạch Vinh, cậu giỏi nhỏ, uổng Uông Nhật Thần tôi coi trọng cậu. Không ngờ cậu có vợ con rồi mà còn dụ dỗ cháu gái tôi. Cậu muốn làm gì?
- Cái này….
Vương Trạch Vinh rất xấu hổ, hắn muốn tìm một lỗ mà chui vào. Uông Nhật Thần nói làm hắn rất xấu hổ.
- Bí thư Uông, đều do tôi sai lầm.
Vương Trạch Vinh nói.
Uông Nhật Thần nói:
- Cậu có nghĩ mình và Tiểu Phỉ có kết quả gì không? Chẳng lẽ cậu ly hôn với vợ rồi lấy Tiểu Phỉ?
Chuyện này Vương Trạch Vinh không thể làm, hắn lắc đầu.
Thấy Vương Trạch Vinh lắc đầu, Uông Nhật Thần nói:
- Cậu để Tiểu Phỉ cứ thế theo cậu?
Vương Trạch Vinh bị Uông Nhật Thần nói như vậy làm hắn chỉ biết cúi đầu.
Uông Nhật Thần thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền thầm nghĩ không thể nói nữa, chẳng may Vương Trạch Vinh lui ra thì Tiểu Phỉ sẽ không vui.
Uông Nhật Thần chỉ vào ghế rồi nói:
- Ngồi đi, chuyện đã xảy ra rồi, Tiểu Phỉ cũng đã như vậy thì phải giải quyết.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình đã làm gì Uông Phỉ đâu.
Uông Nhật Thần nói:
- Vương Trạch Vinh, tôi biết tình hình của Tiểu Phỉ. Hai người tình nguyện thì tôi không phản đối, quan trọng là cậu có nghĩ nếu cứ như vậy, chẳng may có con thì sao?
Nghĩ tới cả việc mình có con với Uông Phỉ? Vương Trạch Vinh không thể không phục Uông Nhật Thần nghĩ quá xa.
- Bí thư Uông…
- Đến nước này mà cậu còn gọi tôi là Bí thư Uông sao?