Quan Khí​

Chương 837: Đêm



Uông Nhật Thần đưa ra câu hỏi này làm Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không biết nói gì.

- Trạch Vinh, tôi nhìn cậu trưởng thành, từ trước đến giờ tôi vẫn coi trọng cậu, chủ yếu là hy vọng cậu có tiền đồ tốt. Nhưng tôi không ngờ cậu với Tiểu Phỉ lại như vậy. Cậu bảo tôi nên nói gì bây giờ?

Uông Nhật Thần ra vẻ rất đau lòng như ông thất vọng về Vương Trạch Vinh lắm.

- Ông, tất cả đều do cháu sai.

Vương Trạch Vinh chỉ có thể cắn răng nhận hết tội vào mình. Chuyện đã như vậy, chẳng lẽ nói đây là do Uông Phỉ chủ động?

- Tiểu Phỉ từ nhỏ đã theo tôi, tình cảm của nó đối với bố mẹ không nhiều bằng tôi. Bây giờ nó có thể thích cậu như vậy, tôi hy vọng nó hạnh phúc. Đáng tiếc là cậu không thể cho nó một gia đình, điều này làm tôi rất khó xử.

Uông Nhật Thần nói suy nghĩ của mình ra.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu xin lỗi ông.

Uông Nhật Thần nói:

- Bỏ đi, chuyện đã đến nước này thì chúng ta không nên nghiên cứu vấn đề trách nhiệm, mà phải tìm biện pháp tốt nhất để giải quyết.

Vương Trạch Vinh lúc này thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần Uông Nhật Thần không truy cứu là tốt rồi.

- Ông, việc này do cháu không làm tốt, xin ông giúp bọn cháu.

Vương Trạch Vinh liền mặt dày đẩy việc lên người Uông Nhật Thần.

Theo hắn nghĩ mình mà trốn tránh trách nhiệm thì Uông Nhật Thần không vui. Nhưng không ngờ Uông Nhật Thần nghe xong liền không nói gì, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được, việc này tôi phân tích giúp hai đứa.

Nói đến đây Uông Nhật Thần lớn tiếng nói ra ngoài cửa:

- Muốn vào thì vào đi, lén lút làm gì?

Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn thì thấy Uông Phỉ đang đỏ mặt đi vào, ngoài miệng nũng nịu nói:

- Ông nói gì thế, ai lén lút.

Uông Phỉ đi vào liền nhìn Vương Trạch Vinh từ trên xuống dưới, thấy hắn không sao thì cô mới thở dài một tiếng, đi tới khẽ đấm đấm vài cái vào lưng Uông Nhật Thần:

- Cháu quan tâm đến ông thôi mà, lo ông tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Lo lắng cho ông ư?

Có Uông Phỉ vào nên không khí trong phòng tốt hơn.

- Được rồi, được rồi, ngồi xuống nói chuyện.

Thấy Uông Phỉ ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần thở dài một tiếng, cháu gái mình cuối cùng vẫn vì người đàn ông.

- Tiểu Phỉ, vừa nãy ông nói với Trạch Vinh, ông muốn hỏi chuyện hai đứa. Đây là việc lớn cả đời, không thể qua loa.

- ông, cháu và Vương ca sớm tính kỹ rồi.

Uông Phỉ nói.

Vương Trạch Vinh cũng phải nói:

- Xin ông yên tâm, cháu nhất định đối tốt với Tiểu Phỉ.

Nghe Vương Trạch Vinh gọi như vậy, Uông Phỉ nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương.

Uông Nhật Thần lắc đầu nói nghĩ tới câu:

- Nữ theo nam như một tờ giấy.

Quả nhiên là như vậy.

Uông Nhật Thần đành gật đầu nói:

- Việc này ông sẽ không can thiệp. Nhưng vừa nãy ông có nói chuyện với Trạch Vinh, chuyện của hai đứa có vấn đề. Vương Trạch Vinh có vợ con và không thể ly hôn để lấy cháu. Cháu thật sự muốn đi theo Trạch Vinh?

Uông Phỉ gật đầu, vẻ mặt đầy kiên quyết.

Uông Nhật Thần lại nói:

- Hai đứa ở bên nhau, Tiểu Phỉ không thể để lộ thân phận, việc này hai đứa giải quyết như thế nào?

Uông Phỉ chưa nghĩ tới việc này, nghe Uông Nhật Thần nói xong cô liền nhìn Vương Trạch Vinh.

Uông Nhật Thần không chờ Vương Trạch Vinh nói mà chủ động nói:

- Ông có một biện pháp, xem hai đứa quyết định như thế nào.

Uông Phỉ vội vàng nói:

- Ông mau nói đi.

Vương Trạch Vinh rất muốn biết Uông Nhật Thần có biện pháp gì.

Uông Nhật Thần đi một vòng tròn cuối cùng đã dẫn được tới đây. Trong lòng ông có chút kích động, ông nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Trạch Vinh, ông nghĩ như thế này, Tiểu Phỉ không thể cứ như thế này. Như vậy đi, Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ của cháu và Tiểu Phỉ ở Uông gia, coi như gả Tiểu Phỉ cho cháu.

Uông Phỉ rất vui mừng, không ngờ còn có thể tổ chức hôn lễ. Cô rất kích động.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Vâng.

Uông Nhật Thần nói tiếp:

- Hôn lễ chỉ người nhà biết là được, không thể làm lớn, căn nhà này coi như món quà của ông tặng hai đứa.

Tiền đối với Vương Trạch Vinh đã không là gì, hắn có cổ phần ở nhiều nơi và kiếm được không ít tiền. Thấy Uông Phỉ hạnh phúc như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đây coi như là nhà của cô.

Việc này không phải ý chính, Uông Nhật Thần nhìn hai người rồi quyết định nói ý chính ra.

- Trạch Vinh, bây giờ có vấn đề lớn nhất là khi Tiểu Phỉ sinh con.

Nghe đến chuyện sinh con, Uông Phỉ đỏ mặt kêu lên:

- Ông nói gì thế, sao đã nói chuyện sinh con rồi.

Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:

- Không được cắt ngang. Hai đứa nghe rõ đây, hôn nhân của hai đứa là lén lút, không công bằng với Tiểu Phỉ. Trạch Vinh, cháu có nghĩ đến già Tiểu Phỉ cũng không có chỗ dựa?

Lời này của Uông Nhật Thần làm Vương Trạch Vinh rất chấn động. Nghĩ tới Lưu Băng Tinh cùng Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh phát hiện mình rất ích kỷ, vẫn không lo lắng đến suy nghĩ của hai cô. Chẳng lẽ cứ như vậy theo mình đến già? Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh rất đồng ý lời Uông Nhật Thần nói. Hắn gật đầu và muốn nghe ông giải quyết vấn đề này như thế nào.

Uông Nhật Thần biết ý tưởng của mình có thể thực hiện, ông nâng chén trà nhấp một ngụm rồi nói:

- Ông thấy như vậy, một thời gian nữa ông sẽ âm thầm tìm một người họ Uông đến đăng ký với Tiểu Phỉ, việc này làm nhỏ một chút. Đương nhiên đây chỉ là kết hôn giả, sau khi xong thì sẽ ly hôn, đến lúc đó Tiểu Phỉ coi như đã kết hôn, dù có con cũng không vấn đề gì. Đứa bé có thể theo họ Tiểu Phỉ, cứ như vậy con hai đứa có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện. Hai đứa thấy sao?

Biện pháp này của Uông Nhật Thần rất tốt, từ góc độ nào cũng được.

Uông Phỉ lo nhất là suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, cô nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói:

- Anh thấy sao?

Vương Trạch Vinh không khỏi phục biện pháp này của Uông Nhật Thần, trong lòng thầm nghĩ đây đúng là biện pháp tốt. Với thế lực Uông gia thì tìm một người đến đóng kịch không có gì khó.

Chẳng qua nghĩ đến con mình sẽ mang họ Uông, Vương Trạch Vinh có chút do dự. Chẳng qua hắn nghĩ đến mình đã có con trai họ Vương, nếu như con mình với Uông Phỉ mang họ Uông thì Uông gia sẽ đối xử rất tốt. Hơn nữa mang họ nào thì cũng là con hắn.

Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần thì thấy ông còn khẩn trương hơn cả Uông Phỉ.

Hắn lập tức hiểu ra và cười khổ một tiếng. Xem ra đã rơi vào bẫy Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh sớm biết rõ tình hình Uông gia, biết Uông gia chỉ có cháu gái, không cháu trai là tâm bệnh của Uông Nhật Thần. Vương Trạch Vinh bây giờ đã hiểu bảo sao Uông Nhật Thần luôn giúp mình như vậy. Hóa ra ông đã sớm coi mình là cháu rể. Bây giờ xem ra Uông Nhật Thần có thể sớm nghĩ đến có cháu họ Uông.

- Cái này …

Bởi vì rõ suy nghĩ của Uông Nhật Thần nên Vương Trạch Vinh liền giả vờ suy nghĩ.

- Trạch Vinh, cháu yên tâm, con vẫn là con cháu, cháu vẫn là bố nó, như vậy sẽ tốt với tất cả mọi người.

Uông Nhật Thần có chút khẩn trương mà nói.

- Cháu lo bố Tiểu Phỉ không vui.

Vương Trạch Vinh nói thêm.

- Ha ha, thì ra cháu lo lắng việc này, như vậy càng không có vấn đề gì. Bọn nó dám.

Vương Trạch Vinh thực ra cũng không quá suy nghĩ việc con mình có mang họ mình không. Hắn đang nghĩ có thể đưa cho Lưu Băng Tinh cùng Long Hương Băng tham khảo biện pháp này.

- Ông, cứ làm theo ông nói đi.

Vương Trạch Vinh ra vẻ bất đắc dĩ.

Nghe Vương Trạch Vinh đã đồng ý biện pháp này, Uông Nhật Thần không nhịn được mà cười phá lên:

- Được rồi, việc này do ông làm chủ. Trạch Vinh, bắt đầu từ hôm nay cháu đã là người Uông gia, ông có thể hoàn toàn yên tâm giao tỉnh Giang Sơn cho cháu.

Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ thì thấy cô rất hạnh phúc và hưng phấn. Ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào lá cây và soi bóng xuống sàn nhà, Uông Phỉ như một đóa hoa nở rộ dịu dàng mà tuyệt đẹp.

Nhìn Uông Phỉ quyến rũ như vậy, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Vợ đêm cũng không phải làm người ta buồn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.