Thấy Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn mình, Phổ Vân Hà sợ hãi. Y lúc này mới biết mình sơ suất. Mọi người đang chìm đắm trong đường quyền của Bí thư Vương, mình lại lớn tiếng phá vỡ không khí, bảo sao Bí thư Vương không bực bội.
Phổ Vân Hà đổ mồ hôi lạnh, cũng coi như y nhanh trí:
- Bí thư Vương, tôi đi quét dọn một chút.
Nói xong liền đưa áo cho Vương Trạch Vinh rồi cầm chổi đi quét dọn.
Thấy Phổ Vân Hà như vậy, Vương Trạch Vinh lắc đầu.
- Trạch Vinh, không ngờ cậu lại luyện Thái cực quyền đến trình độ như vậy.
Bích Vân thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh ném đá vụn trong tay mà nói:
- Hôm nay luyện rất tốt, có lẽ do đến Thanh tuyền quan.
Bích Ngọc nói:
- Trạch Vinh, hôm nay nhìn cậu luyện Thái cực quyền, tôi cũng hiểu thêm một chút về đạo.
Bích Ngọc nói đến đây liền chỉ về chỗ ghế đá rồi nói:
- Đi, sang kia nói chuyện.
Thấy mọi người đã đi, Phổ Vân Hà mới thở dài một tiếng. thấy mấy đạo sĩ đi tới liền nói:
- Mọi người lại đây quét dọn chút.
Các đạo sĩ vừa quét dọn vừa nhỏ giọng bàn tán.
Sau khi bố trí xong, Phổ Vân Hà chạy đến bên cạnh Vương Trạch Vinh:
- Nước lạnh rồi, tôi đi thay nước mới.
Nói xong liền lập tức rời đi, Phổ Vân Hà đã quên mình là Cục trưởng cục Tôn giáo.
Lúc này mọi người không để ý hành vi của Phổ Vân Hà, đặc biệt là hai vị đạo trưởng. Bọn họ muốn bàn luận về đạo với Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, không biết cậu đã đả thông được mấy Đại chu thiên?
Bích Ngọc nói.
Vương Trạch Vinh không biết cái này là gì, hắn lắc đầu nói:
- Tôi không biết.
Bích Vân nói:
- Nhìn động tác của Trạch Vinh thì có lẽ đã thông hết.
Quách Tinh Chi hôm nay đã được mở rộng tầm mắt. Cô chưa bao giờ nghĩ Thái cực quyền lại phát được lực lượng mạnh như vậy. Nghĩ đến hai người biến hòn đá thành như vậy, cô nhìn Vương Trạch Vinh đầy sùng bái. Trong mắt cô thì Bích Vân từng đó tuổi, có thể là chuyện người bình thường không thể làm được là bình thường, Vương Trạch Vinh còn trẻ mà đã được như vậy thì là không bình thường.
Hai đạo trưởng liền nói về cảm nhận của bọn họ đối với Thái cực quyền.
Vương Trạch Vinh mặc dù biết Thái cực quyền nhưng không có cảm nhận như bọn họ. Nghe bọn họ nói chuyện, Vương Trạch Vinh cũng hiểu sâu hơn về Thái cực quyền.
Nghe hai lãnh đạo nói luyện khí ở đâu … Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Xem ra quan khí của mình khác hẳn lý luận của bọn họ.
- Bí thư Vương, đồ ăn đã chuẩn bị xong, có phải nên đi ăn không?
Phổ Vân Hà hôm nay làm chân chạy. Thấy Vương Trạch Vinh có vẻ không thích nói chuyện về nội dung Thái cực quyền với hai đạo trưởng, y lập tức đi lên mời mọi người dùng cơm.
Bích Ngọc nhìn Phổ Vân Hà rồi nói:
- Làm phiền Vân Hà rồi.
Phổ Vân Hà cười nói:
- Tôi cũng coi như đệ tử của Thanh tuyền quan mà, có thể phục vụ các vị là vinh hanh của tôi.
Nơi đặt bàn xung quanh toàn cây cỏ, từng cơn gió nhẹ kéo đến.
- Hoàn cảnh rất được.
Vương Trạch Vinh khen.
Bích Ngọc cười nói:
- Mời các vị.
Đây là lần đầu Vương Trạch Vinh ăn cơm chay, hắn biết một ít tình hình đồ ăn của Đạo gia. Đạo gia có hai loại, một dùng các nguyên liệu như đậu, lạc; một phái dùng các đồ hoang dã làm gia vị.
Kinh tế Thường Hồng phát triển, Thanh tuyền quan cũng được nhiều người đến cúng bái. Từ món ăn trên bàn có thể thấy được sự hưng vượng. Trên bàn có các món như cá Âm Dương, trứng Kiền khôn, thịt tứ phương …. Từng món ăn được mang lên thật thịnh soạn. Vương Trạch Vinh nhìn Phổ Vân Hà, có lẽ đây đều do Phổ Vân Hà bày ra.
Vương Trạch Vinh đoán đúng, Phổ Vân Hà là Cục trưởng cục Tôn giáo nên rất có sức ảnh hưởng ở Thanh tuyền quan. Y lần này vì tiếp đón Bí thư Vương nên làm rất nhiều món.
- Trạch Vinh, không ngờ Thái cực quyền của cậu lại lợi hại như vậy, sau này nhất định phải cố gắng.
Bích Ngọc gật đầu nói:
- Tôi thấy nội khí của Trạch Vinh rất đặc biệt, hơn cả chúng tôi.
Bích Vân cũng đồng ý nói:
- Đúng thế, tôi cũng thấy vậy.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Hai vị đạo trưởng, không biết các vị luyện công thì có công pháp nào khác không?
Bích Ngọc và Bích Vân nhìn nhau, Bích Ngọc nói với Vương Trạch Vinh:
- Ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện này.
Quách Tinh Chi là phụ nữ duy nhất trên bàn. Cô hỏi Bích Vân:
- Sư tổ, vừa nãy thấy ngài dùng nội lực đánh nát tảng đá, cháu liền nghĩ đến truyện tiên hiệp đọc trên mạng, không biết ngài là luyện khí kỳ hay trúc cơ kỳ?
Bích Ngọc và Bích Vân nhìn nhàu và cười phá lên. Bích Vân cười nói:
- Tôi cũng đã xem truyện Tiên hiệp, nội dung toàn lung tung. Đạo gia đâu đơn giản như vậy mà rất tinh thâm. Về phần luyện khí hay trúc cơ kỳ thì tôi không biết. Tôi chỉ biết cả đời mình chỉ hy vọng kết thành kim đan và phi thăng.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Không biết trong quá trình tu luyện có thể dùng ý chí của mình khống chế người khác không?
Bích Ngọc nghiêm túc nói:
- Đó là thứ tà ma, đời tôi không bao giờ học cái đó. Mặc dù tôi chưa thấy nhưng hành vi đó thì không thể thực hiện.
Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ vì năng lực kia của mình.
- Nghe nói Kinh cương kinh có thể hóa giải tà ma, có lẽ một bên luyện công pháp này, một bên đọc Kim cương kinh sẽ không thành tà ma.
Bích Vân nói:
- Tà là tà, quyết không thể học.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi đã đọc trên sách thì thấy không có công phu nào phân ra tà chính, chủ yếu do người sử dụng.
Quách Tinh Chi gật đầu nói:
- Lời này em thấy đúng.
Phổ Vân Hà đương nhiên hùa theo:
- Bí thư Vương nói có lý. Cái này giống một quan chức dùng một số biện pháp không đúng mực nhưng chỉ cần anh ta hết lòng vì lợi ích dân chúng, anh ta là quan tốt.
Không ngờ Phổ Vân Hà lại có suy nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn đối phương và thầm nghĩ biết đâu y nói chính là y.
Vương Trạch Vinh liền cảm thấy mình phải đánh giá lại Phổ Vân Hà, nếu tên này một lòng vì quần chúng nhân dân thì có thể bồi dưỡng.
Quách Vận Lâm nói:
- Cục trưởng Phổ nói làm người ta tỉnh ngộ, có lý nhưng lại như không có lý.
Bích Ngọc nói:
- Thái cực vì sao chia thành Âm, Dương? Trên đời luôn chú ý cân bằng, có tốt phải có xấu, có thiện phải có ác. Khi nội dung tốt chiếm ưu thế thì ác sẽ lùi bước và ngược lại.
Mấy người thảo luận khiến Vương Trạch Vinh có thêm ít hiểu biết. Chẳng qua hắn biết những lời này không thể áp dụng, chỉ nói chuyện cho vui mà thôi.
Ở trong chốn quan trường vài năm nên Vương Trạch Vinh đồng ý lời Phổ Vân Hà nói. Quan trường vô cùng phức tạp, tư tưởng của Phổ Vân Hà chiếm đa số.
Vương Trạch Vinh cũng nhìn ra được mấy người đều đang suy nghĩ vấn đề này.
- Vương ca, không nên nghĩ phức tạp như vậy làm gì. Em cho rằng anh chỉ cần làm đúng lương tâm, một lòng vì quần chúng nhân dân, chỉ cần quần chúng nhân dân ủng hộ anh, anh là quan tốt.
Quách Tinh Chi nói với Vương Trạch Vinh.
Phổ Vân Hà ở bên nói:
- Cô Quách nói rất đúng.
Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến một câu: “Chân lý luôn nằm trong tay số ít người”