Quan Khí​

Chương 863: Nơi thần bí



Trong mấy ngày gần đây tỉnh Giang Sơn đúng là thật loạn, sự kiện của Phú gia, Bạch gia còn chưa xong thì hiện tại lại có thêm việc con của Hồ Tập Sơn phạm tội. Ủy ban Kỷ luật Trung ương sau khi tới Giang Sơn lập tức chia làm hai tổ vừa công khai vừa bí mật xâm nhập vào thành phố Phượng Hải. Nếu sau khi bọn họ đã điều tra rõ ràng ra thì lúc này Giang Sơn lại chuẩn bị xuất hiện tình huống mới.

Sau khi Vương Trạch Vinh nhìn thấy tình thế hiện tại, hắn cũng không ở lại Phượng Hải mà trở về Thường Hồng.

Lúc này mà nói đối với Vương Trạch Vinh thì sự tình ở Thường Hồng là cực kỳ nặng nề. Bởi rời xa mấy ngày nên sau khi trở về, hắn phải nhanh chóng vùi đầu vào trong đống công việc.

Sự tình bên trong tỉnh hắn cũng không muốn quan tâm. Hiện tại tất cả mọi người đều có thái độ đứng bên ngoài quan sát, rốt cuộc ý tứ của số một là dạng gì thì ai cũng đều không rõ. Tất cả đều âm thầm bày binh bố trận, nhưng thể hiện ra ngoài có vẻ rất bình tĩnh.

Lúc này Uông Phỉ mỗi lần gọi điện thoại cho Vương Trạch Vinh đều phải chạy ra bên ngoài nhà mới dám gọi điện, vì vậy không ngừng oán giận các quân nhân đang túc trực trong nhà. Những người này làm việc cực kỳ chuyên nghiệp, ngay cả điện thoại cũng tiến hành nghe lén, điều này làm cho Uông Kiều cũng rất bất mãn.

Sau khi xử lý xong các sự việc gấp rút, Vương Trạch Vinh ngồi ở trên ghế lười biếng duỗi lưng ra. Ai cũng nói rằng làm lãnh đạo rất có quyền thế, nhưng mà để làm một lãnh đạo tốt thì lại phải làm việc rất nhiều.

Nâng chén trà lên uống một ngụm trà, Vương Trạch Vinh dựa vào ghế tự hỏi sau khi tập đoàn của Phú gia gặp chuyện không may kia thì vấn đề chính là làm thế nào để quốc lộ kia vẫn tiếp tục triển khai tu sửa.

Hiện tại cục diện ở phía trên cũng không chênh lệch nhau lắm, đối với Phú gia về việc Tập đoàn Phú Dân tồn tại vấn đề đã hoàn toàn lộ ra ngoài, theo luồng tin tức này thì chắc chắn Phú Thì Kiên sẽ xảy ra chuyện. Nếu như vậy thì việc tiếp nhận tiếp tục sửa đường sẽ ngay lập tức trở thành việc khẩn thiết. Ở Thường Hồng thì các huyện Chương Huyện, La Trận, Tông Bình bắt đầu phát triển rất nhanh, nếu thế thì quốc lộ này nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để tu sửa lại. Ủy ban nhân dân thành phố đã cử một đoàn cán bộ đi kiểm tra các đoạn đường đã thi công xong, từ các báo cáo kiểm tra thì đúng là các đoạn này cũng có tồn tại về vấn đề chất lượng. Bây giờ còn phải nghiên cứu là làm như thế nào để giải quyết chuyện này.

Nghĩ đến không ít các đơn vị đến để tham dự việc sửa đường, mấu chốt vấn đề đó chính là lựa chọn một nhà thầu có năng lực hùng mạnh để tiếp quản, hoặc là Phú gia vẫn tiếp tục đảm nhiệm với điều kiện tiên quyết là sau vụ việc này Phú gia không hoàn toàn xong đời.

Đang nghĩ ngợi đến các công việc thì Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại từ đạo trưởng Bích Ngọc gọi đến.

- Trạch Vinh, bây giờ cậu đến đây một chút. Có chút việc cần bàn bạc với cậu.

Đạo trưởng Bích Ngọc nói trong điện thoại.

Bây giờ đến Thanh tuyền quan?

Vương Trạch Vinh biết đạo trưởng Bích Ngọc không bao giờ tùy tiện gọi cuộc điện thoại này tới đây. Hắn lập tức đồng ý rồi sau đó ngồi trên xe mau chóng tiến đến Tuyền Thanh.

Con gái của Quách Vận Lâm đã cùng với đạo trưởng Bích Vân quay trở lại. Vương Trạch Vinh khi đến đã nhìn thấy Bích Ngọc đứng ở trước cửa mỉm cười chờ đón hắn.

- Đạo trưởng Bích Ngọc, có chuyện gì vậy?

- Đi vào đã rồi nói chuyện sau.

Bích Ngọc dẫn đường Vương Trạch Vinh tiến vào phía trong.

Theo Bích Ngọc tiến vào đến bên trong nội viện rồi lại đi vào một căn phòng, Vương Trạch Vinh liền nhìn thấy bên trong có hai người đang ngồi ở đó.

Nhìn về phía hai người này, trong lòng Vương Trạch Vinh kinh hãi. Hắn có thể cảm nhận được hai người này có tu vi còn cao hơn so với Bích Ngọc.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi là Niệm Vân Quốc là khu trưởng khu tám thuộc Thập cục - Đoàn cảnh vệ trung ương.

Người mang dáng vẻ cầm đầu thể hiện thái độ nghiêm túc đứng dậy bắt tay Vương Trạch Vinh.

Vào lúc Niệm Vân Quốc bắt tay, Vương Trạch Vinh phát hiện hai người còn lại chăm chú quan sát vào mình.

Niệm Vân Quốc lấy từ trên người ra một giấy chứng nhận đưa cho Vương Trạch Vinh, sau khi Vương Trạch Vinh nhìn kỹ giấy chứng nhận thì trong lòng có chút ít nghi hoặc. Nếu không phải thấy được quan khí từ hai người kia rất mạnh thì Vương Trạch Vinh chắc chắn sẽ kêu người tới bắt nhóm lừa đảo này đi.

Nhìn thấy thái độ của Vương Trạch Vinh như vậy, Niệm Vân Quốc nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, trải qua quá trình Bích Ngọc điều tra rồi báo về cho cấp trên, tình hình của cậu đã được thẩm tra nhận thấy cậu hoàn toàn phù hợp các điều kiện để gia nhập vào Thập cục. Cấp trên đã phê chuẩn đồng ý tiếp nhận cậu vào Thập cục. Tuy nhiên đối với các nhân viên thì khi tiếp nhận là phải tự mình tới thủ đô trình diện. Vì thế hôm nay chúng tôi mời cậu tới đây muốn hỏi cậu một chút, ngày mai cậu có thể đến thủ đô được không, Chánh văn phòng Trần muốn gặp cậu.

Đã có hiểu biết trước là Đoàn Đoàn cảnh vệ trung ương hiện tại do Văn phòng Trung ương quản lý, nghe được nội dung đích thân Chánh văn phòng muốn gặp mình, lúc này Vương Trạch Vinh mới thả lỏng tâm trạng không nghi hoặc nữa.

Nói thật nếu chỉ có một đạo trưởng Bích Ngọc và hai người xa lạ mà bảo bọn họ là người của Thập cục thì Vương Trạch Vinh cũng không dễ dàng tin tưởng đến như vậy. Lúc nãy khi nghe được Chánh văn phòng Trung ương ở thủ đô muốn gặp mình thì Vương Trạch Vinh mới xem như là yên lòng. Chánh văn phòng Trung ương thì Vương Trạch Vinh có biết, có phải là thật sự hay không thì lúc đấy gặp sẽ biết.

Nhìn về phía những người này, Vương Trạch Vinh nói:

- Không có vấn đề gì, ngày mai tôi có thể đi được.

- Vậy thì tốt lắm. Vé máy bay chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, ngày mai cậu trực tiếp đến sân bay ở Phượng Hải.

Niệm Vân Quốc cũng không nói nhiều, từ bên trong cặp da lấy ra một tấm vé máy bay đưa cho Vương Trạch Vinh, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Vương Trạch Vinh âm thầm lắc đầu, hình như mình cũng chưa nói là muốn gia nhập vào Thập cục thì phải. Những người này có lẽ là ở tầng lớp rất cao nên cách nói chuyện hay làm việc đều hiện ra một dáng vẻ cao cao tại thượng.

Hắn theo đạo trưởng Bích Ngọc từ trong phòng đi ra.

- Vô lượng Thiên tôn! Trạch Vinh à, lúc trước tôi cũng đã trải qua việc này. Lúc đó dẫn đường cho tôi gia nhập chính là một vị tiền bối có tu vi cực cao.

Bích Ngọc cười khẽ nói.

Lúc này trong lòng Vương Trạch Vinh còn có cảm giác rất thần bí đối với Thập cục, liền quay sang Bích Ngọc hỏi:

- Đạo trưởng Bích Ngọc, không biết với tu vi của ngài thì ở trong Thập cục thì nằm vào nhóm hạng nào ạ?

Bích Ngọc lấy tay âu yếm vuốt lên chòm râu một hồi rồi nói:

- Nói ra thì thật xấu hổ, tôi cũng chỉ có thể xem như ở nhóm trung bình yếu mà thôi.

Bích Ngọc lại bổ sung thêm một câu:

- Không dám dối cậu, tôi cũng không biết thực sự những người ở trong có tu vi cao như thế nào, nhưng dù sao cũng rất mạnh.

Lời này lại khiến cho Vương Trạch Vinh giật mình kinh hãi. Hắn đương nhiên biết những người có thể tiến nhập vào Thập cục thì như vậy cũng không phải là người bình thường. Thật không ngờ với tu vi mạnh như thế của Bích Ngọc mà ở trong Thập cục cũng chỉ xếp ở mức trung bình.

- Trạch Vinh, bây giờ có rất nhiều người có dạng ếch ngồi đáy giếng. Hiện tại trong xã hội thì khoa học kỹ thuật đã phát triển, có một vài thứ mà người ta không biết. Tôi tin rằng sau khi cậu tới Thập cục thì kiến thức của cậu sẽ có một bước nhảy vọt.

Nói những lời này thì trong ánh mắt của Bích Ngọc lộ ra một ít hương vị rất đặc biệt.

Do là hành động bí mật nên khi Vương Trạch Vinh tới Thủ đô thì cũng không thông báo cho người nào ra đón hắn. Riêng cái xe con ra đón hắn cũng làm cho hắn phát hoảng, biển số xe màu vàng. Nhìn thấy biển số xe như vậy, Vương Trạch Vinh nhớ tới trước đây đã từng được nghe qua. Bình thường các biển số xe như thế này là thuộc Trung ương, Quốc vụ viện, lãnh đạo Quân ủy Trung ương luôn có xe dẫn đường. Biển số của loại xe này có sự kiểm soát riêng, với xe có biển kiểm soát này không bị kiểm tra kể cả các chỗ được canh gác, cực kỳ hoành tráng. Mọi người khi bàn luận qua việc này thường nói đùa rằng đối với những người có giấy phép sử dụng các xe này nên cố gắng tránh xa xa một chút, bởi vì có rất nhiều người điều khiển xe này có trang bị súng. Trong Hoa Hạ này mà có người đứng chắn trước bọn họ thì không chừng bị gán cho cái tội là gián điệp, đặc vụ hay tội danh linh tinh gì đó rồi thấy người đó biến mất.

Ngồi ở trong xe như vậy, Vương Trạch Vinh xem như hoàn toàn thả lỏng tâm trạng của mình.

Dọc theo đường đi, xe cơ bản không phải dừng lại ở chỗ nào, thẳng tiến về phía Nam Hải.

Ngồi ở trên xe, bất kể ai cũng không mở miệng nói chuyện với Vương Trạch Vinh, kể cả người lái xe hay người tới đón tiếp.

Vương Trạch Vinh cũng học theo họ không nói gì, hắn biết những người này có lập trường giữ bí mật rất mạnh mẽ, muốn từ miệng của bọn họ để hỏi ra được điểm gì thì cơ bản đây là việc không có khả năng.

Tiến vào một tòa nhà được canh phòng cẩn mật ở Trung Nam Hải, rất nhiều binh lính nghiêm trang xếp thành từng hàng, xe con tiếp tục đi thẳng vào. Sau đó dường như tiến vào một cái thang máy, sau khi trải qua quá trình kiểm tra thì người ta lại mới cho xe tiếp tục di chuyển. Theo thang máy hạ xuống, sau một thời gian thang máy dừng lại rồi lại tiến hành kiểm tra một đợt nữa. Sau đó, xe lại tiếp tục di chuyển tới một vị trí trong không gian ngầm thì dừng lại.

Nhìn thấy tất cả việc này, trong lòng Vương Trạch Vinh cũng có chút giật mình. Tuy rằng biết là Thập cục rất hoành tráng, nhưng từ tình cảnh trước mắt mà đánh giá thì không chỉ như vậy mà còn rất bí mật.

Sau khi xuống xe, đi qua mấy cửa có canh gác, có thiết bị điện tử theo dõi, kiểm tra người, kiểm tra giấy chứng nhận, kiểm tra giọng nói, kiểm tra võng mạc mắt…

Nhìn thấy người cùng đi không ngừng từ trên người lấy ra đủ loại vật gì đó để xác minh thân phận, Vương Trạch Vinh xem ra có một nhận thức mới đối với hệ thống ngầm này. Ở địa phương như thế này, chỉ cần sai lầm một điểm như giấy chứng nhận thôi cũng sẽ trở thành một việc lớn.

Trên đường đi, Vương Trạch Vinh nhìn thấy không ít binh sỹ trang bị đẩy đủ quân trang đi tuần tra trong này.

Sau khi dẫn Vương Trạch Vinh gặp được Chánh văn phòng Trung ương Trần Khoa Kỳ thì những người đưa Vương Trạch Vinh im lặng đi mất.

Trần Khoa Kỳ là một người trung niên có khuôn mặt rất dễ mến, ở bên cạnh hắn còn có hai người trung niên khác. Nhìn thấy hai người này khiến Vương Trạch Vinh cực kỳ giật mình, không biết như thế nào, chỉ mới một cái nhìn thôi mà quan khí trên người Vương Trạch Vinh vận hành cực kỳ mãnh liệt, đây là tình huống chưa từng xảy ra.

Với trình độ của Vương Trạch Vinh hiện tại thì cơ bản là không nhìn ra hai người này có tu vi cao đến chừng nào.

Nhìn hai người này, Vương Trạch Vinh chỉ có cảm giác bọn họ rất mạnh, nhưng mà lại không có cách nào nhìn ra được cái mạnh mẽ ấy là đến từ chỗ nào trên cơ thể họ.

Từ lúc Vương Trạch Vinh tiến vào thì hai người trung niên kia luôn nhìn chằm chằm quan sát Vương Trạch Vinh. Tương tự thì bọn họ cũng rất giật mình. Dựa vào tu vi của bọn họ, ở bên trong Đoàn cảnh vệ trung ương là những người cực kỳ lợi hại, nhân viên bình thường rất khó thoát khỏi sự quan sát của bọn họ. Nhưng mà bất kể là họ xem xét thế nào thì lại không nhìn rõ được Vương Trạch Vinh, chỉ khẳng định là người rất mạnh, nhưng mà cũng không có tiêu chuẩn nào để phán đoán độ mạnh của Vương Trạch Vinh.

Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Trần Khoa Kỳ, một người trung niên trong đó gật đầu một cái.

Người trung niên còn lại nói:

- Rất mạnh!

Sau khi phát biểu về cái nhìn nhận của mình thì thái độ của hai người này khi nhìn về phía Vương Trạch Vinh cũng có một ít thay đổi, trên mặt xuất hiện nụ cười.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi là Trần Khoa Kỳ. Bởi vì đồng chí là cán bộ lãnh đạo cao cấp nên hôm nay tôi được đặc phái đến nói chuyện với đồng chí.

Trần Khoa Kỳ mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lúc này đang quan sát quan khí của Trần Khoa Kỳ. Sau khi vào cửa, phán đoán xong thân phận của Trần Khoa Kỳ thì hắn liền tra xét quan khí của Trần Khoa Kỳ.

Thấy được Trần Khoa Kỳ có quan khí không giống như người tầm thường, Vương Trạch Vinh đã xác định người này đúng là Chánh Văn phòng Trung ương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.