Quan Khí​

Chương 883: Về quê



Trong Hội nghị thường ủy, Điền Quang Bình được Vương Trạch Vinh ủng hộ nên đã được giữ chức Bí thư Đảng ủy công an Phượng Hải.

Tâm trạng Xương Lưu Bình lúc này chắc mọi người đều biết. Là một người từ Bắc Kinh đến làm Bí thư thị ủy Phượng Hải, y đương nhiên muốn làm ra thành tích cho người sau lưng nhìn. Nhưng sau khi đến Phượng Hải mới phát hiện tình hình ở đây không dễ như mình nghĩ. Y muốn Nhâm Thường Huy giữ chức Bí thư đảng ủy cục Công an, y đã làm nhiều công việc nên nghĩ không có quá nhiều vấn đề gì. Nhưng ai ngờ Vương Trạch Vinh lại xen vào. Không ngờ Vương Trạch Vinh vừa hành động đã có nhiều người ủng hộ, nhiều người thay đổi suy nghĩ. Đặc biệt là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Cố Vũ, trước đó đã ám chỉ ủng hộ y, nhưng bây giờ lại đồng ý với Điền Quang Bình.

Còn chưa chờ Xương Lưu Bình có phản ứng, Lăng Vũ Trình nói thêm:

- Nếu đồng chí Điền Quang Bình đã thành Bí thư Đảng ủy công an thì chúng ta cũng nên nghiên cứu người giữ chức Cục trưởng cục Công an Phượng Hải.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Lần này Lăng Vũ Trình không thể bỏ qua.

Thực ra theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì hắn hy vọng Điền Quang Bình nắm cả hai chức này. Chẳng qua hắn cẩn thận suy nghĩ thì thấy không thể. Lăng Vũ Trình nếu ủng hộ Điền Quang Bình làm Bí thư đảng ủy thì y không thể bỏ qua chức Cục trưởng cục Công an.

Quả nhiên lần này cũng có bốn người lựa chọn nhưng trong đó có người của Lăng Vũ Trình.

Cao Vân Cương tuy đọc danh sách nhưng trong lòng rất buồn bực. Mình cũng đã động tay chân ở đây nhưng làm y không ngờ khi xác định danh sách thì Lăng Vũ Trình lại nhường chức Bí thư đảng ủy cục Công an, chỉ tỏ vẻ muốn có người trong danh sách Cục trưởng cục Công an. Việc này Cao Vân Cương và Bảo Quốc Cường đã nghiên cứu thì thấy chỉ cần Lăng Vũ Trình không lấy chức Bí thư đảng ủy thì bên mình dễ bắt được vị trí này.

Điền Quang Bình trong danh sách thì cả Cao Vân Cương và Bảo Quốc Cường đều không nghĩ tới. Lúc ấy bọn họ nghĩ do Sở công an đề cử chỉ cho có.

Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Vương Trạch Vinh đã kéo được Điền Quang Bình lên chức.

Mất đi vị trí Bí thư đảng ủy cục Công an, mọi người đều muốn nhắm vào vị trí Cục trưởng cục Công an.

Vương Trạch Vinh ngồi đó thầm phân tích tình hình.

Xương Lưu Bình cũng không thể ngồi yên, y không hề muốn mất vị trí Cục trưởng cục Công an này.

Xương Lưu Bình cũng đã nói các thế mạnh nếu Nhâm Thường Huy làm Cục trưởng cục Công an.

Các Thường vụ tỉnh ủy thấy Xương Lưu Bình như vậy đều thở dài một tiếng. Bây giờ tình hình đã rõ ràng. Uông hệ và Lăng Vũ Trình đã trao đổi, Cục trưởng cục Công an sẽ không hề có bất ngờ gì và rơi vào tay Lăng Vũ Trình, Xương Lưu Bình cố gắng nữa cũng vô dụng.

Xương Lưu Bình sao không biết việc này nhưng y biết nếu mình không nói giúp Nhâm Thường Huy, vậy người đi theo mình sẽ nghĩ như thế nào?

Thấy mọi người đã nói được một lúc, Lăng Vũ Trình nhìn các thường vụ và nói:

- Tôi thấy đồng chí Sài Dũng bên Đảng ủy Sở công an có đủ điều kiện nhận chức.

Thấy Lăng Vũ Trình nhìn mình, Vương Trạch Vinh biết mình không thể không nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Lăng, đồng chí Sài Dũng rất được, tôi đồng ý.

Vương Trạch Vinh không nói nhiều nhưng rất rõ ràng. Sau đó Sài Dũng đã có số phiếu áp đảo mà được thông qua giữ chức Cục trưởng cục Công an Phượng Hải.

Hôm nay Xương Lưu Bình là người khổ sở nhất. Hai vị trí quan trọng nhất cục Công an không phải do người của y nắm giữ. Sau đây khả năng khống chế cục Công an của y là rất thấp.

Điền Quang Bình đang ngồi trong văn phòng mà rất lo lắng. Hôm nay Thường vụ tỉnh ủy sẽ biểu quyết xem y có thể thành công vào Thị ủy không. Đến cấp bậc của y thì không ngừng tiến bộ là quan trọng nhất. Y biết cho dù mình có thành Bí thư Đảng ủy công an thì vẫn khống chế được cục Công an.

Nhân viên cục Công an hôm nay đến rất đông đủ. Biết các Thường vụ tỉnh ủy đang bàn về cơ quan mình, không ai dám nói lớn tiếng.

Khi điện thoại di động trên bàn Điền Quang Bình vang lên, y vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy mà có chút sợ hãi. Y cầm lên thì thấy đúng là số máy mình vẫn chờ mong.

Vương Trạch Vinh vốn không định gọi, chẳng qua nghĩ chuyện như vậy không thể giữ bí mật nên phải nhắc Điền Quang Bình một chút.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chuyện của anh đã được thông qua. Tôi hy vọng anh có thể đặt hết tâm trí vào công việc, lần này tranh luận rất lớn.

Hả.

Điền Quang Bình bây giờ chỉ nghĩ được vài chữ, trong lòng rất kích động. Y vội vàng nói:

- Cảm ơn Bí thư Vương, cảm ơn Bí thư Vương.

Dập máy, Điền Quang Bình ưỡn ngực chắp tay sau lưng đi ra khỏi văn phòng.

Thấy vợ Long Dũng Đình, Điền Quang Bình cười nói:

- Hôm nay cô bố trí một chút, mời Dũng Đình đến. Ừ để tôi gọi cho cậu ta.

Người bên trong cục Công an thấy Điền Quang Bình đều có thể hiểu y đã thành công.

Xem ra Cục trưởng Điền đã lên chức.

Mọi người có suy nghĩ này liền nhìn về văn phòng Nhâm Thường Huy thì thấy cửa đóng im ỉm, không có động tĩnh gì.

Vương Trạch Vinh lúc này đã đi ra Tỉnh ủy và dự định về Hoa Khê. Lữ Hàm Yên hôm qua gọi điện tới nói mộ đã sửa xong.

Lữ Hàm Yên làm việc thì Vương Trạch Vinh yên tâm. Cô nhất định sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng tới hắn.

Sắp đến thời gian đi học ở trường Đảng trung ương, Vương Trạch Vinh trong thời gian này rất bận. Rất nhiều việc cần hắn bố trí. Tin rằng sau khi có bố trí thì hắn có rời đi một năm cũng không xảy ra chuyện.

Nghĩ đến Hoa Khê là đất tỉnh Sơn Nam, đến đây không báo cho Chương Kiều Cương thì y nhất định sẽ không vui. Vương Trạch Vinh liền gọi cho Chương Kiều Cương.

Chương Kiều Cương bây giờ đã khác trước. Sau khi Hạng Nam lên làm phó Thủ tướng, cuộc sống của y tốt hơn nhiều. Người Hạng hệ vốn tan rã bây giờ đã hợp lại. Đặc biệt sau khi y lên làm chủ tịch tỉnh, sau đó Khuông Năng Hỉ là người Hạng hệ đến làm Phó bí thư Tỉnh ủy, lực lượng Hạng hệ bây giờ đã trở lại sự mạnh mẽ như khi Hạng Nam còn ở tỉnh Sơn Nam.

Chương Kiều Cương ngồi trong văn phòng đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh nên vội vàng nói:

- Trạch Vinh, sao lâu rồi không gọi điện cho tôi.

Trong giọng Chương Kiều Cương ra vẻ không vui nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe rõ ràng Chương Kiều Cương đây là thể hiện sự thân thiết.

- Chủ tịch, mai tôi chuẩn bị đến huyện Khai Hà tảo mộ. Bố tôi bảo về. Ha ha, đến tỉnh Sơn Nam mà không báo với Chủ tịch thì sợ Chủ tịch phê bình.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Chương Kiều Cương nghe thấy Vương Trạch Vinh sẽ về nên vui vẻ nói:

- Đây là việc nên làm. Trung Quốc chúng ta chú ý chính là chữ hiếu, phúng viếng tổ tiên là thể hiện chữ hiếu. Đã lâu không gặp cậu, lần này đến tỉnh Sơn Nam nhất định phải đến nhà tôi chơi đó.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi nhất định đến thăm Chủ tịch.

Sau khi báo cáo với Chương Kiều Cương, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Khuông Năng Hỉ. Khuông Năng Hỉ này cũng đã gặp Vương Trạch Vinh vài lần, biểu hiện rất tốt. Vương Trạch Vinh biết không nói cho y cũng không tốt.

Khuông Năng Hỉ nhận được điện của Vương Trạch Vinh thì còn nhiệt tình hơn Chương Kiều Cương. Nghe thấy Vương Trạch Vinh đến huyện Khai Hà viếng mộ, Khuông Năng Hỉ cười nói:

- Vừa lúc tôi muốn đến Hoa Khê khảo sát, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở Hoa Khê.

Khuông Năng Hỉ khác với Chương Kiều Cương. Chương Kiều Cương hết khóa này sẽ về, y thì khác. Y còn làm một thời gian dài nữa. Đối với Vương Trạch Vinh, Khuông Năng Hỉ đã cẩn thận tìm hiểu. Vương Trạch Vinh tuy chỉ là con rể Hạng gia nhưng không thể coi hắn chỉ là người Hạng hệ. Từ đủ tình huống có thể thấy lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh còn vượt trội Hạng gia.

Khuông Năng Hỉ còn mơ hồ nghe được một chuyện đó là lần này Hạng Nam sở dĩ thắng trong đợt đấu của Hạng gia và Lưu, Bạch gia đó là do Vương Trạch Vinh được Bí thư Lăng ủng hộ. Đây là việc quá lớn.

Nghe Vương Trạch Vinh sẽ tới, Khuông Năng Hỉ liền hủy việc sang tỉnh khác khảo sát, đưa cho lãnh đạo khác. Y dự định đến Hoa Khê để giao lưu với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh liền gọi cho Lưu Kiến – Bí thư thị ủy Hoa Khê nói mình sẽ tới Huyện Khai Hà.

Nghe Vương Trạch Vinh sẽ tới, Lưu Kiến đương nhiên vui vẻ và cười nói:

- Lần này tôi sẽ cùng anh đến huyện Khai Hà.

Vương Trạch Vinh cười khổ nói:

- Cố gắng không nói cho người khác. Viếng mộ xong tôi sẽ đến trường Đảng trung ương học.

Lưu Kiến nói:

- Trạch Vinh yên tâm, lần này tôi cũng bí mật đến huyện Khai Hà, quyết không để truyền thông biết. Việc này tôi sẽ bố trí, xảy ra chuyện thì cứ tìm tôi.

Lưu Kiến nói với ý bạn bè, Vương Trạch Vinh cũng biết Lưu Kiến sẽ không để lộ.

- Vậy cảm ơn nhiều.

Vương Trạch Vinh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.