Quan Khí​

Chương 896: Nhận ra



Vương Trạch Vinh vừa tiến vào phòng thì thấy ở đây bố trí như một căn nhà nhỏ, các đồ dùng gia đình đều có đủ.

Thấy cảnh này, nếu như không phải bên cạnh có tám cô gái thì Vương Trạch Vinh thật nghĩ rằng mình vào một căn nhà xinh đẹp.

- Ông chủ Vương, không biết ngài thích cô gái làm ghề gì?

Một cô gái nói.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt, khó hiểu nhìn cô.

- Mời Ông chủ Vương xem Tv.

Rất nhanh trên Tv xuất hiện cảnh các cô gái mặc đồng phục khác nhau đang cười nói.

- Mẹ nó chứ, thì ra là phim AV Nhật Bản.

Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu cô gái nói có ý gì. Vương Trạch Vinh không phải loại biến thái, hắn nhìn các cô gái mà không hề tỏ vẻ háo sắc.

- Xem thời sự đi.

Vương Trạch Vinh nói xong liền ngồi xuống. Hắn nghĩ Lâm Khâm trong thời gian ngắn sẽ không ra.

Xem thời sự.

Mọi người khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh. Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, gặp một người đàn ông rất không bình thường. Nếu là người đàn ông khác thì nhất định sẽ ôm bổ lấy các cô mà quan hệ.

Vương Trạch Vinh bây giờ có ánh mắt rất cao, phụ nữ bên cạnh đều rất đẹp nên nghĩ tới mấy cô gái này là loại vì tiền mà bán trinh nên hắn không có hứng thú. Trong thời gian này vì chú tâm học tập nên Vương Trạch Vinh cảm thấy rất mệt. Bởi vì trong phòng bố trí như nhà nên hắn ngồi trên sô pha khá thoải mái.

Ngay cả Vương Trạch Vinh cũng khó hiểu vì mình. Bây giờ hắn không còn háo sắc như trước. Hắn chú ý cảm giác, không có cảm giác thì đối phương có xinh đến đâu hắn cũng không có hứng thú.

Trên Tv đang chiếu thời sự, nói tổng thống Mỹ sẽ đến Trung Quốc.

Thấy tin này, Vương Trạch Vinh liền phân tích một chút xem có lợi gì với sự phát triển của Thường Hồng không? Hai mắt hắn sắp không mở nổi. Hôm nay chương trình học rất nhiều, hết giờ lại đến đây ăn, còn đấu một phên nên khá mệt.

- Các cô cứ chơi, tôi đi nghỉ một chút.

Vương Trạch Vinh xem xong thời sự liền đứng dậy đi vào giường nằm. Hắn mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, chỉ cần không quấy rầy hắn là được.

Chỉ một lát sau đã truyền ra tiếng ngáy nhè nhẹ của Vương Trạch Vinh.

- Không phải là bất lực đó chứ?

Một cô gái nhỏ giọng nói.

Lén nhìn bên dưới của Vương Trạch Vinh, một cô gái khác gật đầu khen đối phương nói đúng.

- Ôi, không ngờ có tiền có thế lại là kẻ bất lực, đáng tiếc.

- Mặc hắn, dù sao tiền cũng bỏ rồi, hắn không muốn chơi thì mặc.

Một cô khác cười nói.

Mọi người nói chuyện rất nhỏ vì sợ đánh thức Vương Trạch Vinh.

Trong tám cô gái thì có sáu cô là nhân viên phục vụ ở đây, mỗi ngày đều làm chuyện như thế này nên không ngại việc ngủ với đàn ông. Với các cô thì chỉ cần kiếm được tiền là được. Thấy Vương Trạch Vinh đi ngủ, các cô càng vui vì mình được nhàn.

Chẳng qua Hoàng Thiên Thiên và Khả Nhi lại khác. Chu Thanh vì mời các cô tới nên đã bỏ rất nhiều tiền. Trước khi đến các cô chỉ biết là tiếp mấy người có quyền có thế, không biết là người như thế nào. Công ty còn nói chỉ cần phục vụ tốt sẽ không ngừng lăng xê.

Quy tắc ngầm trong làng giải trí thì các cô sớm đã chuẩn bị về tâm lý, lần này có thể bán lấy giá trên trời, còn được lăng xê mạnh, các cô đã nghĩ kỹ chỉ là một màng trinh mà thôi, xong việc này đi vá lại là xong. Chỉ cần có thể nổi tiếng gì cũng có thể làm.

Trước khi đến còn nghĩ là tiếp mấy lão già, hoặc là kẻ thô lỗ nhưng không ngờ lại là hai thanh niên. Thấy hai thanh niên, các cô cũng có thể chấp nhận.

Trong hai người Hoàng Thiên Thiên bởi vì đóng quảng cáo nên cô xem tin tức trên Tv nhiều hơn. Đến đây cô phát hiện hai thanh niên cầm đầu có Vương Trạch Vinh là quen mắt, chẳng qua cô không nhớ ra đã thấy ở đâu.

Vừa nãy theo Vương Trạch Vinh vào phòng, Vương Trạch Vinh đột nhiên nói muốn xem thời sự, cô rất ngạc nhiên. Nhưng khi thời sự truyền tới, bên trong xuất hiện nội dung một quan chức dũng cảm cứu người trong thiên tai, cô thiếu chút nữa kêu lên.

Quay đầu nhìn Vương Trạch Vinh, cô cuối cùng đã nghĩ tới người này chính là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh Thường Hồng.

Đối với Bí thư thị ủy trẻ tuổi này, Hoàng Thiên Thiên có ấn tượng rất sâu. Nhất là cảnh Vương Trạch Vinh tự tay đào đất cứu người đã sớm ghi tạc trong lòng cô.

Sau khi biết thân phận của Vương Trạch Vinh, Hoàng Thiên Thiên không thể bình tĩnh.

Trong làng giải trí Bắc Kinh thì có một người bây giờ đang phát triển rất mạnh, người này chính là Hạng Định. Hoàng Thiên Thiên vì ở trong làng giải trí nên đương nhiên đã thầm nghiên cứu Hạng Định. Theo cô biết Hạng Định là cháu của Phó thủ tướng Hạng, mà Vương Trạch Vinh là người của Hạng gia.

Quá may mắn.

Nhìn mấy cô gái bên cạnh, Hoàng Thiên Thiên tin mấy cô này không biết thân phận của Vương Trạch Vinh. Cô ngồi đó nhìn Vương Trạch Vinh ở bên trong, Hoàng Thiên Thiên rốt cuộc hiểu thân phận mấy người này nhất định là người trong chốn quan trường.

Theo Hoàng Thiên Thiên biết thì ông chủ công ty mình rất sợ quan chức bố trí buổi tụ họp này. Tình huống hôm nay làm cô biết người ông chủ công ty mình sợ thì cũng rất sợ Vương Trạch Vinh. Xem ra Vương Trạch Vinh rất mạnh.

Một lần nữa nhìn bên dưới của Vương Trạch Vinh, Hoàng Thiên Thiên đột nhiên nghĩ tới lời mấy cô gái kia nói.

Hoàng Thiên Thiên đỏ mặt và mau chóng có quyết định. Nếu đối phương bất lực thì mình không cần lo lắng. Hơn nữa nếu vật đó có tác dụng thì càng tốt, mình sẽ tạo được quan hệ với hắn. Với năng lực của Hạng Định thì lăng xê mình là quá đơn giản.

Nhìn thoáng qua Khả Nhi, Hoàng Thiên Thiên đứng dậy đi về phía giường.

Nhanh chóng cởi hết quần áo, Hoàng Thiên Thiên nằm lên giường.

Từ từ bò lên người Vương Trạch Vinh, Hoàng Thiên Thiên đỏ mặt dán về phía Vương Trạch Vinh.

- Có bệnh.

Một cô gái bĩu môi nói.

Một cô khác nói:

- Cô nhìn người ta đi, lấy tiền là hết lòng phục vụ.

Khả Nhi cũng có chút khó hiểu, chuyện hôm nay làm cô không hiểu. Đối phương bỏ nhiều tiền như vậy mà đến đây chỉ để ngủ, chẳng lẽ thật sự bất lực sao? Thấy Hoàng Thiên Thiên chủ động, Khả Nhi lắc đầu. Ông chủ Vương này không động vào mình là tốt, dù sao đã lấy tiền và giữ được trinh, lần sau có lẽ kiếm được lần nữa.

Hoàng Thiên Thiên run run cầm tay Vương Trạch Vinh đặt vào ngực mình.

Hoàng Thiên Thiên rất tự tin vào ngực mình. Công ty quảng cáo chú ý là do cô rất quyến rũ, vú to.

Tay kia cũng xấu hổ đưa xuống bên dưới của Vương Trạch Vinh.

Một cảm giác vui mừng hiện lên trên mặt Hoàng Thiên Thiên, Vương Trạch Vinh không bất lực, bên dưới đang cương lên.

Hoàng Thiên Thiên cắn răng và nghĩ có thể thành công hay không là việc này. Cô cầm lấy thứ đó của Vương Trạch Vinh mà đưa tới chỗ đó của mình.

Vương Trạch Vinh đang ngủ đột nhiên cảm thấy tay mình cầm phải vật mềm mại, dùng sức véo thì thấy rất tuyệt.

Hắn còn mơ hồ nghe tiếng rên rỉ nên mở bừng mắt ra.

Trong nháy mắt, Vương Trạch Vinh kinh ngạc vì tình huống đang xảy ra.

- Bí thư Vương, đây là lần đầu của em.

Hoàng Thiên Thiên vội vàng nhỏ giọng nói.

Điều này làm Vương Trạch Vinh run lên. Hắn biết đối phương nhận ra mình.

Hắn bắt đầu có động tác, hai người run lên.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh đúng là muốn chửi người. Ngủ mà cũng xảy ra chuyện, hắn đang tiến vào trong cơ thể một người xa lạ.

Vương Trạch Vinh không thể tỉnh táo, không ngừng suy nghĩ. Mình vừa nãy đang ngủ, sao lại ôm một cô gái làm việc này, hơn nữa đây là lần đầu của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.