Quan Khí​

Chương 919: Thành phố điện ảnh của Hạng Định



Đối phương không ngờ lại không có áp dụng thủ đoạn gì, điều này khiến cho Vương Trạch Vinh rất bất ngờ. Chẳng qua nhìn bộ dạng của phái Tường Hòa bên dưới thì Vương Trạch Vinh liền trở lại bình thường, bất kể là bí mật như thế nào thì tập đoàn Bắc Xuyên đã đầu tư công sức rất thích hợp. Truyện "Quan Khí "

Công tác bên ngoài có cần thiết phải làm như vậy không?

Vương Trạch Vinh nghĩ tới tình cảnh máu tanh ở bên dưới, hắn cảm thấy những người bên trong đó nhìn trông quen quen, biểu tình chẳng hề có chút gì kỳ quái.

Đối với những điều đã nhìn thấy, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng. Thành phố Xuân Dương này quá phức tạp, mới nhìn cũng đủ biết bên chính pháp có vấn đề.

Sau khi ra khỏi tập đoàn Bắc Xuyên, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới tình huống bên trong khách sạn, một điều thú vị là lúc đăng ký ở khách sạn thì Vương Trạch Vinh lại dùng giấy căn cước của tên béo.

Nghĩ tới tấm chi phiếu mình dùng kia cũng không mang tên của mình, vì để thuận tiện tới nơi này nên đã bảo Lữ Hàm Yên sử dụng một thân phận khác. Đến lúc này Vương Trạch Vinh mới phát hiện sự cẩn thận của mình đã có tác dụng.

Đoán rằng người của tập đoàn Bắc Xuyên chắc chắn sẽ đi điều tra thông tin của mình, Vương Trạch Vinh cũng không trở lại khách sạn cũ mà bảo xe taxi chở đi một đoạn rồi mới xuống xe.

Suốt đường đi thì Vương Trạch Vinh vẫn có cảm giác mình đang bị người khác theo dõi!

Cảm giác này rất đặc biệt, có khả năng là nhờ quan khí, trong lòng Vương Trạch Vinh có thể cảm giác được có người đang theo dõi mình.

Có thể dễ dàng liên tưởng tới tập đoàn Bắc Xuyên, Vương Trạch Vinh cảm thấy người theo dõi mình chắc là do cái tên trung niên dữ tợn phái ra.

Nhìn lại trang phục của mình, Vương Trạch Vinh mỉm cười, bởi vì không muốn thu hút sự chú ý nên lần này hắn ăn mặc giống như một người lao động, nếu như người nào không quen thuộc mình thì căn bản là không thể nhận ra được.

Sau vài lần len lỏi vào các chỗ đông người, Vương Trạch Vinh mới không còn có cảm giác bị người theo dõi nữa.

Chắc là bị bỏ rơi rồi!

Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm, chắc mình đã bị đám người Dung Tổ Hải bán đứng rồi!

Vốn lúc đầu cũng đã đề phòng mấy người kia, giờ lại có thêm một việc đủ để chứng tỏ đám người kia cũng không phải tốt đẹp gì. Vương Trạch Vinh với đám người Dung Tổ Hải vốn chỉ là quan hệ lợi dụng, giờ sau khi phát hiện tình hình tập đoàn Bắc Xuyên thì Vương Trạch Vinh cũng không hề tức giận khi bị bán đứng. Nói tóm lại là đáng giá, nhờ có bọn chúng mà phát hiện một ít nội tình, điều này cũng không tệ lắm.

Sau khi nhận được điện thoại của Hạng Định, Vương Trạch Vinh liền tới một khách sạn cao cấp ở gần Xuân Dương.

Với bộ quần áo này thì mình không thể nào tiến vào phạm vi khách sạn 5 sao này được.

- Tiểu Định, ra ngoài đón tôi.

Vương Trạch Vinh nói.

Một lúc sau thì thấy Hạng Định trong bộ dáng công tử phú gia đi ra, càng thú vị hơn là hắn còn đeo một chiếc kính râm.

Nhìn thấy Hạng Định trong hình tượng này, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu, tên Hạng Định này đã trở nên hết sức lợi hại, nếu so với một năm trước thì đúng là hai người khác nhau.

Vương Trạch Vinh thì lắc đầu còn Hạng Định thì cũng giật mình, ngạc nhiên soi kỹ lại Vương Trạch Vinh đứng trước mặt mình, hắn không thể tưởng tượng nổi Vương Trạch Vinh lại biến thành bộ dạng này.

Mặt nghệt một lúc, Hạng Định cười sằng sặc chỉ vào Vương Trạch Vinh nói:

- Vương ca, anh không phải tới để báo với em rằng anh nghèo tới mức không còn tiền đó chứ? Truyện "Quan Khí "

- Làm sao vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ai, nếu như không phải nhận được điện thoại của anh rồi chạy ngay tới đây thì em cũng không nhận ra anh. Anh muốn đến đây cũng không cần phải biến thành như vậy chứ!

Sờ sờ quần áo Vương Trạch Vinh một chút, Hạng Định chép miệng liên tục nói:

- Vương ca, nói thật, anh đừng lo diễn viên có tài không được trọng dụng, thế này nhé, vừa khéo chỗ chúng em đang quay một bộ phim về thời kháng chiến, đến đó sắm một vi nhé? Diễn mấy vai thổ phỉ gì gì đó rất hợp với anh.

Nói xong lại cười lăn ra.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Còn không mở xe ra, mau giúp tôi thay quần áo đi.

Mục đích đổi quần áo là vì muốn tìm hiểu tình hình ở bên dưới, giờ thì không cần nữa rồi, tình hình cơ bản cũng đã biết. Tóm lại một điều cái vũng nước ở tỉnh Bắc Dương này đã rối tinh rối mù lên rồi.

Hạng Định vỗ tay một cái, liền đó một chiếc xe thể thao cao cấp chạy tới, lái xe là một cô gái trẻ đẹp.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh nói:

- Thằng ranh này không ngờ còn tìm cả gái đẹp làm lái xe nữa!

- Vương ca, anh chớ xem thường cô ấy, xuất thân từ bộ đội đặc chủng đó. Em mất một khoản lớn mới kiếm được đấy!

Vương Trạch Vinh liếc nhìn cô gái kia thêm một lần nữa, sau khi nghe Hạng Định nói thì hắn cũng cảm giác được cô gái này không tầm thường, nói:

- Như vậy tốt lắm, tỉnh Bắc Dương không an toàn lắm!

Xe nhanh chóng đi tới một cửa hàng quần áo thời trang.

- Anh không xuống xe đâu, chú tìm giúp anh một bộ là được.

Nghĩ tới việc có người theo dõi nên Vương Trạch Vinh đành nhờ Hạng Định.

Hạng Định nhìn Vương Trạch Vinh hỏi:

- Có phiền toái gì đúng không?

Hắn cũng là một người khôn khéo, nhìn thấy Vương Trạch Vinh như vậy lập tức lo lắng hỏi.

- Đừng lảm nhảm nữa.

Vương Trạch Vinh nói.

Gọi cô gái lái xe một tiếng, Hạng Định dẫn theo cô gái tiến vào cửa hàng quần áo.

Cô gái kia đúng thật là lợi hại, chỉ nhìn thoáng qua thân hình Vương Trạch Vinh là mua được bộ quần áo vừa vặn với người.

Sau khi thay đồ xong, Vương Trạch Vinh vứt bộ quần áo cũ ra sau xe, cả người tràn đầy sức sống.

Xe nhanh chóng khởi hành.

Hạng Định nói:

- Vương ca, Xuân Dương sắp tới là địa bàn của anh, tình hình điều tra ngầm lần này như thế nào?

Vương Trạch Vinh vừa nghe vậy thì nhíu mày lại, thực sự không ngờ thành phố Xuân Dương lại phức tạp như vậy. Sắp tới mình tới đây chắc phải lo nghĩ không ít.

- Sao thế? Nơi này rất phức tạp à?

Hạng Định hỏi.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu nói:

- Phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, vấn đề có không ít!

Kể lại tình hình những nơi mình đến, nghe Vương Trạch Vinh kể xong, Hạng Định cũng giật mình nói:

- Với tình hình như vậy thì hoàn toàn có thể tưởng tượng được sắp tới anh tới thành phố Xuân Dương công tác sẽ gặp lực cản. Người ở đây không có khả năng để cho anh công tác yên ổn rồi!

Dù gì cũng là người từng làm quan, lời Hạng Định nói trúng lo lắng của Vương Trạch Vinh. Sau khi đi thị sát, Vương Trạch Vinh cảm thấy toàn bộ tỉnh Bắc Dương này đã bị bao phủ trong một tấm lưới khổng lồ, nếu người từ bên ngoài muốn xé rách tấm lưới này thì cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ.

Đã biết tình hình nơi này nên Vương Trạch Vinh liền có một ít đối sách, vừa ngồi vừa nghĩ tới bố trí sắp tới. Bất kể thế nào thì cũng phải mang theo một cục trưởng cục công an đi cùng, Vương Trạch Vinh không quá tin tưởng vào đội ngũ công an ở đây.

- Vương ca, lúc đầu em định đầu tư một thành phố điện ảnh ở đây, giờ nghe được những lời anh nói thì đúng là chẳng biết nên làm thế nào cho phải!

Hạng Định nói.

Nghe thấy Hạng Định nói định đầu tư một thành phố điện ảnh, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Nội dung cụ thể như nào?

Hạng Định nói:

- Hiện tại các bộ phim về đề tài quân sự khá nhiều, đặc biệt là nội dung liên quan tới phương Bắc. Sắp tới công ty của chúng em muốn quay một bộ phim truyền hình về kháng chiến Đông Bắc, nhân tiện đó xây dựng luôn thành phố điện ảnh, sau khi quay xong sẽ tiến hành khai phá chiều sâu rồi dần dần sẽ biến nó thành một trung tâm giải trí.

Vương Trạch Vinh nghĩ tới ở Bắc Dương có không ít nhân viên bị sa thải liền hỏi Hạng Định:

- Anh thấy có thể, có thể tuyển một số công nhân viên chức đã bị sa thải, đặc biệt là những nhân tài ưu tú trong xí nghiệp.

Hạng Định nói:

- Anh ủng hộ em làm việc này sao?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Anh đã điều tra tình hình Bắc Dương một chút, công nhân ở nơi này sau khi bị sa thải thì chỉ có kỹ năng đơn độc nên sẽ rất khó vào nghề một lần nữa, cuộc sống gia đình lại càng khó khăn hơn!

Bởi vì hiểu được tình hình thành phố Xuân Dương nên tâm tình của Vương Trạch Vinh rất nặng nề. Sau khi mình tới đây thì phải giải quyết quá nhiều vấn đề, giúp những người bị sa thải có công ăn việc làm là mục tiêu quan trọng nhất. Nếu như không giải quyết được vấn đề này thì vấn đề của thành phố sẽ càng ngày càng nhiều thêm, đủ loại mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt.

Từ tình hình trước mắt thì nếu không giải quyết vấn đề công nhân viên chức bị sa thải thì thành phố Xuân Dương sẽ phát sinh những sự kiện mang tính cộng đồng, vấn đề có lẽ sẽ phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi.

Nói tới đây, Vương Trạch Vinh liền kể lại chuyện một cô gái có hơn trăm các loại bằng và chứng chỉ ở trong hội chợ việc làm.

Nghe Vương Trạch Vinh nói về chuyện cô gái kia, trên mặt của Hạng Định cũng hiện vẻ nặng nề, nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Vương ca, cho dù thành phố điện ảnh của em không kiếm ra tiền thì em cũng muốn làm. Em quyết định rồi, dựa vào những lời anh nói sẽ chuyên thu nhận những nhân viên ưu tú có nhiều bằng, chứng chỉ, chính phủ không nuôi bọn họ thì em nuôi!

Vương Trạch Vinh cau mày nói:

- Nói linh tinh cái gì thế, ai nói chính phủ không nuôi, số tiền trợ cấp hàng tháng cũng là sự quan tâm của chính phủ với khó khăn của các nhân viên thất nghiệp.

Hạng Định gãi đầu nói:

- Đó là chuyện khác, em nghe anh kể lại chuyện này thì cảm động sâu sắc. Chúng ta có rất nhiều công nhân viên có tố chất rất cao, toàn tâm toàn ý cả đời công tác để phát triển xí nghiệp, kết quả cuối cùng thì ngay cả sống tạm dưỡng già cũng không được, nghĩ đến việc này là lòng em lại chua xót!

Tâm tình Vương Trạch Vinh cũng rất nặng nề, đây vốn là việc mà chính phủ cần phải làm, hiện tại thì lại không có cách nào để giúp được nhóm người này, mình thực sự không xứng làm lãnh đạo!

Xe chạy tới một khu đất rộng lớn, Hạng Định chỉ vào nói:

- Thế nào, em đã đàm phán xong với chính quyền về khu đất này, sẽ nhanh chóng khởi công.

Mặc dù là bị tuyết che phủ nhưng khu đất này đúng là rất lớn.

Vương Trạch Vinh nói:

- Không được chiếm dụng đất canh tác.

Hạng Định nói:

- Yên tâm đi, việc này chúng em đã nghĩ qua rồi.

Vương Trạch Vinh nhìn lướt khu đất rồi gật đầu nói:

- Tiền không đủ thì cứ nói với anh, dù thế nào cũng không được quên những điều chú vừa nói, đối tượng tuyển dụng phải ưu tiên những công nhân viên ưu tú đã bị sa thải! Truyện "Quan Khí "

- yên tâm đi, việc này em sẽ theo dõi cẩn thận, cho dù bọn họ không có kỹ năng nhưng nếu đã có thể trở thành những nhân viên kỹ thuật, danh dự...thì nhất định không ngu ngốc. Sử dụng bọn họ thì chính là tài sản vô hình lớn nhất của thành phố điện ảnh chúng em, hưởng lợi cuối cùng vẫn là thằng ông chủ em này!

Vương Trạch Vinh gật gật đầu.

Hạng Định lại hỏi địa chỉ cô gái mà Vương Trạch Vinh gặp được kia, khi biết là một công nhân viên nhà máy hóa chất thì tỏ vẻ sẽ nhanh chóng bố trí người tới tuyển dụng hai vợ chồng nhà đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.