Quan Khí​

Chương 946: Cơ hội



Vương Trạch Vinh sau khi phân công công việc ở Cục Công an liền rời đi. Mấy lãnh đạo Cục Công an ở đó và cảm thấy không thể hiểu nổi.

Bốn người tới mà có ba người được phân công, người của Cận Trung Thuận lại không được gì.

Phó cục trưởng Lý Bân bực tức nhất. Thấy Vương Trạch Vinh phân công công việc cho người khác, mình không có gì, y nhìn Vương Trạch Vinh mà rất tức tối.

Chủ nhiệm Ban thanh tra Vương Thụ Sơn trở lại văn phòng liền ngồi đó suy nghĩ.

Chuyện hôm nay rất thú vị, cả quá trình hắn toàn bộ thấy được trong mắt. Thấy bí thư đảng ủy công an Cố Hiến Cao nóng lòng muốn nhúng tay vào cục Công an, y cảm thấy Vương Trạch Vinh phảng phất khống chế hết mọi thứ trong tay.

Là cảnh sát lão thành, Vương Thụ Sơn cũng không phải ngay từ đầu đã làm Chủ nhiệm Ban thanh tra. Y vốn xuất thân là cảnh sát hình sự, cũng đã làm đến Phó cục trưởng. Nhưng theo sự phát triển y đứng nhầm phía nên không còn đi tới.

Quan trường vốn là như vậy, đi sai một bước thì coi như xong. Mặc dù là chủ nhiệm Ban thanh tra nhưng hoàn toàn bị xa lánh. Người ta để mình ở đó là do thấy mình không làm được gì ai.

Thấy tình hình Bắc Dương, đặc biệt thấy người của Tư Mã Sơn không ngừng lên chức. Vương Thụ Sơn có lão lãnh đạo đối đầu với Tư Mã Sơn nên bị ảnh hưởng.

Đối với cách làm của đám người Tư Mã Sơn, Vương Thụ Sơn không coi vào đâu. Y biết Trung ương sớm muộn sẽ giải quyết việc này. Nhưng y chỉ là một chủ nhiệm Ban thanh tra nhỏ nhoi, căn bản không thể đấu với đối phương. Vì thế y dùng biện pháp rất đặc biệt, dùng cách mình không đấu đá với ai mà ngồi đó. Đúng là bởi vì thái độ này nên ai cũng nghĩ y không có hại, từ từ không để ý đến sự tồn tại của Vương Thụ Sơn.

Hôm nay Mạc Đại Bưu đột nhiên xảy ra tai nạn xe, điều này làm Vương Thụ Sơn rất giật mình.

Chẳng qua đối với chuyện của Tư Mã Sơn, Vương Thụ Sơn cũng chỉ là giật mình mà không ngạc nhiên. Mấy năm qua đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên y không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chính thức làm Vương Thụ Sơn ngạc nhiên là phân công của Vương Trạch Vinh với mọi người.

Cẩn thận suy nghĩ tình hình phân công, Vương Thụ Sơn càng lúc càng thấy sự lợi hại của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh sao lại phân công như vậy?

Bề ngoài tuy không quan tâm chuyện gì, Vương Thụ Sơn lại thầm hiểu rõ tình hình trong Cục Công an. Thông qua quan sát y hiểu suy nghĩ của từng người.

Vương Trạch Vinh sao lại biết hai tên kia không dựa vào phe đối đầu của mình?

Vương Thụ Sơn suy nghĩ một chút và lẩm bẩm nói:

- Cơ hội tới.

Hết giờ về nhà ăn cơm, Vương Thụ Sơn vội vàng cầm theo một hộp trà ngon đến chỗ ở của Vương Trạch Vinh.

Y cũng tìm hiểu thông tin về Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh phảng phất cũng không thiếu tiền. Nghe nói vợ y đang kinh doanh, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua Vương Trạch Vinh nhận quà.

Vương Thụ Sơn rất cẩn thận và hy vọng có người thấy mình đến nhà Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh.

Vương Thụ Sơn đã phát huy hết sở trường cảnh sát hình sự của mình, rất nhanh đến nhà Vương Trạch Vinh, ấn chuông. Y thấy việc hôm nay là cơ hội lớn đối với mình, nếu nắm chắc thì mình sẽ bay hẳn lên.

Đương nhiên y cũng có chút lo lắng, không biết Vương Trạch Vinh có phải là hiểu rõ tình hình Cục Công an như mình nghĩ không?

Vương Trạch Vinh hôm nay sau khi hết giờ và không đi đâu. Hắn có suy nghĩ là sẽ có người ở Cục Công an tới chỗ mình.

Tạm thời bổ nhiệm ba người kia, Vương Trạch Vinh cũng là hy vọng khảo sát một chút tâm trạng ba người này. Nếu hôm nay ai đến thì hắn sẽ dùng.

Đang ngồi ở phòng trong nói chuyện cùng Long Dũng Đình thì nghe thấy tiếng chuông, Long Dũng Đình đi ra mở thì thấy Vương Thụ Sơn cười cười đứng đó.

- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo một chút công việc với ngài.

Vương Thụ Sơn đặt hộp trà xuống một bên rồi đi tới.

Thấy là Vương Thụ Sơn, Vương Trạch Vinh cũng không ngạc nhiên. Hắn đứng dậy chủ động bắt tay Vương Thụ Sơn;

- Lão Vương tới, mau ngồi.

Nhìn thoáng qua Vương Thụ Sơn, Vương Trạch Vinh thấy rõ quan khí của đối phương đang có ý dựa vào mình. Vương Trạch Vinh rất vui vẻ và biết biện pháp của mình hôm nay có tác dụng nhất định.

- Lão Vương, đồng chí Tư Mã Sơn bị tai nạn xe nên trong lúc nhất thời không thể trở lại công tác. Công tác công khai cạnh tranh của Cục Công an đang đến giai đoạn quan trọng, việc này tôi giao cho anh.

Vương Trạch Vinh nói.

Long Dũng Đình lúc này đã cầm cốc trà đi tới.

Vương Thụ Sơn vội vàng nói:

- Cảm ơn.

- Bí thư Vương, công khai cạnh tranh ở Cục Công an là chuyện lớn. Ngài giao công việc quan trọng như vậy cho tôi, tôi rất lo lắng nên tới đây xin chỉ thị của ngài.

- Lão Vương, tình huống của anh thì tôi biết một chút, tôi tin năng lực của anh. Nếu đã giao công tác cho anh, anh cứ mạnh dạn triển khai công việc. Anh phải tin tưởng tổ chức, chỉ cần làm tốt tổ chức sẽ thấy rõ ràng.

Vương Trạch Vinh không cần phải dò xét, hắn trực tiếp nói rõ.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm trong lòng Vương Thụ Sơn có chút kích động, đây là Bí thư Vương đang muốn kéo mình vào.

- Bí thư Vương, xin mời ngài yên tâm, ta chắc chắn nghiêm khắc dựa theo chỉ thị của ngài mà làm việc. Tôi sẽ phụ trách tốt công tác công khai cạnh tranh.

Vương Thụ Sơn liền tỏ thái độ.

- Lão Vương, anh bây giờ đã 48 tuổi phải không?

Mặc dù không hiểu sao Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Vương Thụ Sơn vẫn nghiêm túc nói:

- Vâng, năm nay vừa tròn 48 tuổi.

Y đang thầm suy nghĩ Bí thư Vương đúng là hiểu rõ tình hình Cục Công an, đối phương còn biết tuổi của mình.

- Ừ, đồng chí Vu Dương ở Thường Hồng mới 45 tuổi đã là Thường vụ thị ủy, anh cần cố gắng một chút.

Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Vương Thụ Sơn đương nhiên biết Vu Dương kia. Y cũng đã tìm hiểu vì người này và biết đối phương do đi theo Vương Trạch Vinh nên rất nhanh tiến tới. Không chỉ có Vu Dương, ngay cả Tư Mã Sơn cũng vì đi theo Vương Trạch Vinh mà được đề bạt.

- Xin mời bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định cố gắng công tác, Thị ủy chỉ đâu, tôi đánh đó.

- Ồ, đúng, vợ tôi mua một bộ mỹ phẩm để đó cũng không có tác dụng gì. Anh cầm về tặng chị.

Vương Trạch Vinh vừa nói liền bảo Long Dũng Đình lấy bộ mỹ phẩm cao cấp đưa cho Vương Thụ Sơn.

- Bí thư Vương, tôi sao có thể nhận.

Vương Thụ Sơn có chút lo lắng đối với lời này của Vương Trạch Vinh. Hôm nay y chỉ mang trà tới, không ngờ Vương Trạch Vinh lại trả món quà quý như vậy.

- Đừng khách khí, làm tốt công tác của anh là được.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Vương Thụ Sơn biết Bí thư Vương đã thực sự nhận mình nên ngồi thẳng lưng mà nói:

- Bí thư Vương, ngài xem biểu hiện của tôi.

Khi đưa Vương Thụ Sơn ra cửa, Vương Trạch Vinh bắt chặt tay y rồi nói:

- Chú ý an toàn khi triển khai công việc.

Ra ngoài, Vương Thụ Sơn rất hưng phấn. Y biết bắt đầu từ bây giờ mình đã thành tay chân của Bí thư Vương. Chỉ cần theo sát Bí thư Vương thì cuộc đời mình sẽ thay đổi.

Về nhà, Vương Thụ Sơn đưa mỹ phẩm cho vợ rồi nói:

- Bà xem mỹ phẩm này thế nào?

Vợ y là người phụ nữ thích mỹ phẩm, cầm lên và kêu:

- Đây là nhãn hiệu hàng đầu của Pháp, rất đắt. Sao anh lại bỏ tiền ra mua.

- Ha ha, là Bí thư Vương tặng tôi.

Nghe thấy là Vương Trạch Vinh tặng, vợ y vội vàng nói:

- Lão Vương, anh sao thế. Từ trước đến giờ anh không phải không định theo lãnh đạo nào sao, sao lại chạy tới chỗ Vương Trạch Vinh kia. Em nghe nói Vương Trạch Vinh là người đột nhiên mà tới, y không có quan hệ gì ở Bắc Dương, lại còn trẻ thì sao đấu lại Bí thư tỉnh ủy Tư Mã Sơn. Anh không sợ bị liên lụy sao?

Vương Thụ Sơn cười cười ngồi xuống ghế mà nói:

- Em chỉ thấy thứ bề ngoài, có mấy người hiểu được sự thật chứ.

Vợ y hỏi:

- Anh nói xem là như thế nào?

- Cải tổ công ty ở Xuân Dương tồn tại rất nhiều vấn đề. Em cho rằng Trung ương không biết ư? Sai rồi, Trung ương hiểu, Vương Trạch Vinh này nhất định là do Trung ương bố trí tới để xử lý việc này. Vương Trạch Vinh không có kinh nghiệm ư? Em quá coi thường y. Ví dụ như phân công ở Cục Công an hôm nay, bề ngoài là thỏa hiệp nhưng ai hiểu được chuyện ẩn trong đó.

- Anh nghĩ kỹ đi, dù sao bây giờ cũng là chủ nhiệm Ban thanh tra. Chẳng may …

Nhìn vợ, Vương Thụ Sơn cười nói:

- Không mạo hiểm thì sao thành công. Anh không giống Tư Mã Sơn không có căn cơ, không có năng lực bảo vệ mình thì sao anh chạy đến dựa vào Vương Trạch Vinh. Bây giờ đối với Vương Trạch Vinh, anh dựa vào là rất thích hợp. Chỉ cần theo sát y thì dù xảy ra chuyện gì thì không gian phát triển của anh cũng sẽ mở rộng. Anh đã gần 50, nếu không thử một lần thì cả đời anh vẫn thế.

- Do anh đó.

Vợ y thở dài một tiếng.

Vương Thụ Sơn cầm điện thoại không ngừng gọi ra ngoài.

Mấy năm qua Vương Thụ Sơn cũng đã âm thầm bồi dưỡng vài thân tín. Y biết đã đến lúc mình thể hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.