- Bí thư Vương, mấy hôm nay quần chúng nhân dân thành phố viết rất nhiều thư cho ngài.
Vương Trạch Vinh cũng biết việc này. Không biết sao mà mấy hôm nay không ngừng nhận được thư của quần chúng nhân dân, người nhận thư đều ghi rõ tên hắn. Mới đầu là vài người họ hàng gửi tới, kết quả hắn xem mới phát hiện đều là những thư tố cáo của quần chúng nhân dân với đủ loại nội dung.
Làm Vương Trạch Vinh cảm động đó là có một người dân viết:
- Bí thư Vương, thông qua hành động diệt xã hội đen, chúng tôi một lần nữa thấy hy vọng, một lần nữa chúng tôi tin vào Đảng. Chúng tôi tin ngài.
- Anh chia ra từng mục, những nội dung tố cáo thì giao cho Chủ nhiệm Lý.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bí thư Vương, nơi này có vài bức thư liên quan đến các công ty. Các công ty Xuân Dương sau khi cải tổ có không ít vấn đề. Nội dung theo điều tra thì tôi thấy rất thật.
Vương Trạch Vinh cầm và đọc, sau đó nói:
- Đưa cho Mạc Đại Bưu, yêu cầu bọn họ điều tra.
Cục Công an bây giờ đã do Vương Trạch Vinh khống chế trong tay nên sử dụng cũng rất thuận lợi.
Sau khi xử lý xong, Vương Trạch Vinh liền lên Tỉnh ủy. Hôm nay có một Hội nghị thường vụ.
Khi Vương Trạch Vinh đi vào phòng hội nghị thì thấy vẻ mặt các thường vụ có chút khó hiểu. Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào, hai người này mặc dù vẫn cười nhưng hắn thấy khá gượng gạo.
- Lần này Xuân Dương diệt xã hội đen đạt thành tích rất lớn, một vài quan chức đã liên lụy vào. Hôm nay chúng ta tổ chức hội nghị để thống nhất tư tưởng.
Tư Mã Sơn nói.
Chu Kiến Đào nói theo:
- Bí thư Tư Mã nói rất đúng. Tỉnh Bắc Dương đang trong thời kỳ phát triển, Xuân Dương diệt xã hội đen có phải việc tốt không? Đây đương nhiên là việc tốt, thông qua hành động này đã khiến tình hình an ninh trật tự của Thành phố Xuân Dương tốt hơn rất nhiều. Là chủ tịch tỉnh tôi cũng vui. Nhưng cũng có một hiện tượng không tốt, dư luận cả nước bây giờ nói không tốt về Tỉnh Bắc Dương.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền thấy không đúng, hắn nhìn Chu Kiến Đào.
Hội nghị rất yên tĩnh, mọi người đều biết Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào muốn làm gì đó.
Quả nhiên Tư Mã Sơn nói tiếp:
- Đồng chí Kiến Đào nói đúng, Tỉnh Bắc Dương cần phát triển, dư luận bây giờ lại rất không tốt. Đều cho rằng an ninh trật tự Bắc Dương, đặc biệt là Xuân Dương rất không tốt, cho rằng xã hội đen hoành hành khắp tỉnh, hủ bại đầy rẫy. Các đồng chí, mọi người suy nghĩ một chút, cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta thu hút đầu tư như thế nào, các tập đoàn sao có thể đến Bắc Dương. Đây là điều chúng ta cần chú ý.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Úc Lộ Thư ní:
- Bí thư Tư Mã nói rất đúng. Tục ngữ nói nước trong không thể nuôi cá, kinh tế thị trường muốn phát triển thì khó tránh khỏi tồn tại một vài thứ không thích hợp. Chúng ta cũng nên có thái độ tha thứ. Lần này điều tra nhân viên toàn tỉnh là hơi nặng. Nếu quan chức đều xảy ra chuyện, quần chúng nhân dân thấy chúng ta như thế nào? Trung ương thấy Bắc Dương như thế nào, việc này phải chú ý.
Trưởng ban thư ký Liễu Thanh Tụ nói:
- Tôi đồng ý với mọi người. Vì sự phát triển của Xuân Dương, tôi cho rằng hành động diệt xã hội đen của Xuân Dương đã đến lúc kết thúc. Đồng thời cũng không nên làm quá mức đối với các công ty trong tỉnh. Nhìn tập đoàn Cự Phong xem, Chủ tịch phải tự sát đã nói rõ vấn đề. Mọi người cũng phải hiểu là một tập đoàn, vì sự phát triển của tập đoàn nên nhất định cũng có vài chuyện không phù hợp quy định pháp luật. Tập đoàn Cự Phong là tập đoàn khổng lồ trong tỉnh, có một vài vấn đề thì có thể hiểu. Chủ tịch Quản là một người phụ nữ, áp lực không hề nhỏ. Lần này có lẽ là bị Xuân Dương ảnh hưởng nên không thể chịu nổi mà tự sát. Bọn họ còn như vậy, có thể thấy các công ty khác cũng có áp lực.
Vương Trạch Vinh thấy đám người kia càng lúc càng quá đáng nên trầm giọng nói:
- Tôi muốn hỏi Trưởng ban thư ký Liễu, Quản Ngọc Hân tự sát sao? Tôi nghe nói chưa có quyết định cuối cùng mà.
Liễu Thanh Tụ nói:
- Đương nhiên việc này chưa có kết luận của cơ quan công an. Tôi chỉ đưa ra ví dụ mà thôi. Từ việc này chúng ta nên nghĩ tới các công ty khác. Chẳng may vì bọn họ thấy Tỉnh Bắc Dương không thích hợp đầu tư mà bỏ đi hết, điều này sẽ gây ảnh hưởng rất không tốt tới sự phát triển kinh tế của tỉnh. Trách nhiệm này ai gánh vác.
Vương Trạch Vinh nhìn Tư Mã Sơn ngồi đó mà phải suy nghĩ. Từ việc Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào phải vội vàng nhảy ra ngăn cản hành động diệt xã hội đen của Xuân Dương thì có thể thấy bọn họ sợ. Nếu là sợ thì nói rõ bọn họ nhất định có rất nhiều vấn đề. Dù bọn họ quyết định như thế nào thì công tác diệt xã hội đen của Xuân Dương đã chuyển thành chống hủ bại.
Tình hình hội nghị đối với Vương Trạch Vinh cũng không phải việc tốt. Sau khi Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào liên kết, thế lực của bọn họ đã chiếm ưu thế. Bọn họ không ngừng phê bình hành động lần này của Xuân Dương.
Tư Mã Sơn nói:
- Ý kiến của mọi người đều xuất phát từ việc giữ gìn sự ổn định cho Xuân Dương. Tôi cũng đồng ý với ý kiến của mọi người. Vì sự phát triển của Bắc Dương, tôi thấy nên thống nhất ý kiến chính là làm giảm ảnh hưởng, nên thu tay lại.
Chu Kiến Đào nói:
- Ý kiến của Bí thư Tư Mã xuất phát từ đại cuộc. Tuy nói làm như vậy sẽ bỏ qua một vài quan chức hủ bại nhưng tôi tin Ủy ban kỷ luật sẽ tiếp tục công việc này, chúng ta quyết không thể tha thứ cho kẻ hủ bại, bây giờ chỉ là dùng biện pháp khác mà thôi.
Tư Mã Sơn cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, ở việc này đồng chí có ý gì không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi thấy công tác của chính quyền chính là tạo hoàn cảnh sống tốt cho quần chúng nhân dân. Diệt xã hội đen là điều nhân dân mong chờ, việc này không có gì sai. Trong khi diệt xã hội đen mà phát hiện hành vi hủ bại cũng cần kiệt quyết loại bỏ. Chỉ có diệt trừ những thứ đáng ghê tởm này thì Bắc Dương mới có hoàn cảnh đầu tư tốt. Có đồng chí cho rằng làm như vậy ảnh hưởng tới sự phát triển kinh tế, tôi thấy quá nực cười. Chẳng lẽ tùy tiện để hiện tượng đáng ghê tởm tồn tại thì mới có thể xúc tiến kinh tế phát triển? Cho nên là Bí thư thị ủy Xuân Dương, tôi cho rằng dù dư luận thấy Xuân Dương như thế nào, công tác diệt xã hội đen và chống hủ bại cần phải tiếp tục.
Tư Mã Sơn sa sầm mặt, y không ngờ Vương Trạch Vinh không có ai ủng hộ mà còn kiên quyết với quan điểm của mình.
Chu Kiến Đào nói:
- Chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải xuất phát từ đại cuộc. Bắc Dương cần ổn định, tôi cho rằng tiếp tục mở rộng sẽ bất lợi cho sự phát triển của Bắc Dương. Tổ công tác Trung ương đến Xuân Dương phá án và ảnh hưởng tới toàn tỉnh. Tôi đề nghị do Tỉnh ủy cùng đưa ý kiến đề nghị Trung ương giao công tác này cho Bắc Dương làm.
Tư Mã Sơn gật đầu nói:
- Ý kiến này rất quan trọng, tôi thấy nên biểu quyết.
Liễu Thanh Tụ nói:
- Tôi cũng thấy ý của Chủ tịch Chu rất quan trọng. Tỉnh nếu có năng lực tự giải quyết vấn đề thì cần phải gánh vác.
Vương Trạch Vinh ngồi đó không nói gì. Y biết rõ đó là đối phương đang hợp sức làm việc nhằm mục đích đuổi Tổ công tác Trung ương rời đi. Mình nói gì cũng vô ích.
Nghĩ đến Tổ công tác Trung ương do Tổng bí thư phái tới, Vương Trạch Vinh biết dù đám người Tư Mã Sơn thông qua quyết định cũng không thể đuổi Tổ công tác Trung ương đi được. Hắn muốn ngồi xem kịch.
- Bây giờ biểu quyết một chút, đồng ý do Tỉnh ủy xin mời Trung ương trao chuyện Bắc Dương cho Bắc Dương làm xin mời giơ tay.
Tư Mã Sơn giơ lên.
Tư Mã Sơn vừa nói xong thì người của y và Chu Kiến Đào đều giơ tay, đề nghị rất nhanh được thông qua.
Thấy đề nghị được thông qua, Tư Mã Sơn nói với Liễu Thanh Tụ:
- Anh mau làm văn bản của tập thể ra, tôi sẽ đích thân lên Bắc Kinh báo cáo.
Liễu Thanh Tụ nói:
- Tôi sẽ nhanh chóng làm ra.
Tư Mã Sơn nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, việc này nếu tập thể đã thông qua thì đồng chí phải nghiêm túc chấp hành.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi giữ lại ý kiến của mình. Chẳng qua nếu là do tập thể Tỉnh ủy thảo luận, tôi nghiêm túc chấp hành.
Tư Mã Sơn cười nói:
- Rất tốt, hội nghị hôm nay rất thành công. Tan họp.
Ra khỏi phòng hội nghị Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Tư Mã Sơn muốn dùng chiêu này để ép Trung ương ư?
Vương Trạch Vinh ngồi trên xe liền gọi điện cho tổ trưởng Tổ công tác Trung ương – Cổ Kiến Sơn.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Cổ Kiến Sơn một lúc sau mới nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi sẽ tiến hành giám sát Lãnh đạo thị ủy.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh có chút giật mình. Theo ý của Cổ Kiến Sơn thì đám người Tư Mã Sơn chẳng lẽ đang tranh thủ thời gian.
Bọn họ tranh thủ thời gian làm gì?
Nghĩ đến việc giám sát lãnh đạo thành phố, Vương Trạch Vinh có cảm giác sẽ xảy ra chuyện.