Vương Trạch Vinh tuy tỏ vẻ nghiêm túc chấp hành quyết định của Tỉnh ủy nhưng không có nghĩa Xuân Dương dừng mọi hành động. Vương Trạch Vinh sau khi về Xuân Dương liền chỉ thị Mạc Đại Bưu tiếp tục công tác.
Mặc dù Tỉnh ủy tỏ vẻ muốn làm nhạt việc này nhưng ai cũng thấy sát khí ẩn trong nó. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh đến Xuân Dương liền làm lớn như vậy, ngay cả người Trung ương cũng tới nên làm mọi người vô cùng lo lắng.
Tình hình rất rõ ràng, Vương Trạch Vinh đến Bắc Dương là do Trung ương bố trí, lãnh đạo tỉnh đều thấy nguy hiểm nên sao có thể giúp người khác.
Sau hai ngày lặng lẽ, mọi người đã đến giới hạn của sự chịu đựng.
Từ tình hình Lý Ích Tài báo cáo có thể thấy mấy hôm nay có không ít cán bộ đến Ủy ban kỷ luật tự thú nhận, còn có không ít người đến Ủy ban kỷ luật nộp lại số tiền mình đã nhận.
Không ngừng có người bị bắt, đối với việc bố trí các cán bộ vào chỗ trống là việc rất lớn.
Bùi Vân Hoa rất chú tâm trong công việc, dù là chuyện gì đều đến báo cáo với Vương Trạch Vinh rồi mới đi làm.
Thấy Bùi Vân Hoa có năng lực như vậy và nghe lời mình, Vương Trạch Vinh cũng mạnh dạn sử dụng.
Vương Trạch Vinh ngồi nghe Bùi Vân Hoa báo cáo thì Mạc Đại Bưu gọi tới.
Mạc Đại Bưu nói:
- Bí thư Vương, xảy ra một chuyện. Giám đốc Nhà máy Cơ khí Xuân Dương Điền Cương vừa tới Cục Công an tự thú.
Vương Trạch Vinh khá giật mình, hắn cũng đã phái người theo dõi chặt tên giám đốc này. Bởi vì y có quan hệ lớn đối với vấn đề của Nhà máy Cơ khí, không ngờ y lại đến tự thú.
- Tình hình như thế nào?
- Điền Cương nói gặp ngài thì mới nói.
Vương Trạch Vinh rất khó hiểu mà nói:
- Được tôi đến ngay.
Vương Trạch Vinh thực ra rất khó hiểu. Điền Cương sao lại ra tự thú, đây là việc không ai ngờ được. Điền Cương đi tự thú sẽ có tác dụng quan trọng đối với vụ án. Nếu lộ ra vài tin tức quan trọng thì việc phá án các quan chức hủ bại sẽ dễ hơn.
Vương Trạch Vinh đến ngay Cục Công an.
Mặc dù không phải lần đầu gặp Điền Cương, Vương Trạch Vinh không ngờ đối phương lại thành như thế này. Điền Cương bây giờ có vẻ rất suy sụp.
Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Điền Cương lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, tôi khai hết, ngài phải bảo vệ tôi.
- Đồng chí Cảnh Hồng Vĩ là một trong những người chỉ huy hành động diệt xã hội đen, anh có thể yên tâm.
Cảnh Hồng Vĩ rất vui vẻ vì biết Bí thư Vương coi mình là thân tín:
- Bí thư Vương, tôi còn một số việc cần xử lý nên phải đi.
- Tôi tin anh.
- Bí thư Vương, tôi đúng là còn có việc.
Cảnh Hồng Vĩ rất kích động nói.
Thấy Cảnh Hồng Vĩ như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Sức khỏe quan trọng nhất.
Sau khi Cảnh Hồng Vĩ đi ra, Mạc Đại Bưu nói:
- Điền Cương, anh có gì mau nói. Bí thư Vương rất nhiều việc.
Điền Cương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi sợ có người giết tôi.
Vương Trạch Vinh nhìn đối phương.
- Bí thư Vương, tôi khai hết nhưng ngài phải bảo vệ tôi.
- Anh yên tâm, đây là Cục Công an.
Mạc Đại Bưu nói.
Điền Cương cố lấy bình tĩnh mà nói:
- Nhà máy Cơ khí đúng là tồn tại rất nhiều vấn đề. Tôi chỉ là bù nhìn, tin rằng các ngài đã nắm được vài thứ. Tôi luôn nghe Quản Ngọc Hân, ả là tình nhân của Bí thư tỉnh ủy Tư Mã Sơn.
Y nói như vậy, Mạc Đại Bưu và Vương Trạch Vinh nhìn thoáng nhau và cảm thấy đây là cửa đột phá.
- Điền Cương, thực tế luôn quan trọng hơn lời nói. Tôi bây giờ mời người của Tổ công tác Trung ương tới, anh trực tiếp nói với bọn họ.
Điền Cương nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Ngài nhất định phải phái người bảo vệ tôi.
Không ngờ Điền Cương lại sợ như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện như thế nào mà làm y sợ như vậy.
Tổ công tác Trung ương thực ra đang ngồi ở Cục Công an, đây là ý của Vương Trạch Vinh. NGhe Vương Trạch Vinh báo cáo, Cổ Kiến Sơn liền dẫn vài người tới.
Cổ Kiến Sơn nhìn Điền Cương và nói:
- Tôi là tổ trưởng Tổ công tác Trung ương Cổ Kiến Sơn, anh có gì thì hãy khai ra.
Có thể nghe thấy đối phương là người từ Trung ương tới nên Điền Cương yên tâm hơn:
- Nhà máy Cơ khí từ trước đến giờ mặc dù làm ăn không tốt nhưng vẫn có thể duy trì hoạt động. Nhưng nhờ cải cách, do bí thư huyện ủy Triêu Tây Trần Quốc Minh giới thiệu, tôi quen với Quản Ngọc Hân Chủ tịch tập đoàn Cự Phong. Sau đó được Quản Ngọc Hân giới thiệu với Bí thư tỉnh ủy Tư Mã Sơn.
Điền Cương khai ra dính tới không ít lãnh đạo tỉnh, Vương Trạch Vinh ở bên nghe mà rất sợ hãi. Từ nội dung Điền Cương khai có thể thấy do Quản Ngọc Hân dẫn mối nên rất nhiều người đạt chỗ tốt qua cuộc cải tổ Nhà máy Cơ khí.
Điền Cương nói thêm:
- Lúc ấy tôi thấy Tư Mã Sơn làm chỗ dựa cho Quản Ngọc Hân nên cũng yên tâm. Vì làm rõ quan hệ giữa Quản Ngọc Hân và Tư Mã Sơn, tôi đã thầm phái người theo dõi Quản Ngọc Hân. Kết quả làm tôi rất ngạc nhiên.
Sau đó Điền Cương còn khai các nội dung làm người ta rất giật mình.
Điền Cương khi phái người theo dõi Quản Ngọc Hân thì phát hiện Quản Ngọc Hân có quan hệ nam nữ với Tư Mã Sơn, càng phát hiện bọn họ còn có một biệt thự sang trọng trong Xuân Dương làm điểm hẹn bí mật.
Cổ Kiến Sơn nói:
- Anh phải chịu trách nhiệm với lời mình nói.
Điền Cương nói:
- Các ngài có thể đến lục soát biệt thự đó.
Vương Trạch Vinh nghe thấy địa điểm liền khó hiểu nhìn Cổ Kiến Sơn. Bởi vì Quản Ngọc Hân chết không phải ở biệt thự kia.
Cổ Kiến Sơn có lẽ cũng nghĩ vậy nên trầm giọng nói:
- Quản Ngọc Hân đã chết nhưng không ở biệt thự đó.
Nhìn Điền Cương, Cổ Kiến Sơn biết đối phương cũng hiểu Quản Ngọc Hân đã chết.
- Tôi biết nơi Quản Ngọc Hân chết, đó là một biệt thự khác của ả, đứng tên em gái Quản Ngọc Hân.
Theo lời khai của Điền Cương thì vấn đề Nhà máy Cơ khí là rất phức tạp, từ tình hình có thể thấy Tư Mã Sơn hoàn toàn thông qua Quản Ngọc Hân mà thao tác việc cải tổ Nhà máy Cơ khí.
Vương Trạch Vinh nghĩ tới một vấn đề sao Điền Cương lại đột nhiên tới tự thú và lo lắng như vậy:
- Anh nói có người muốn giết mình là như thế nào?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Điền Cương rất lo lắng mà nói:
- Bí thư Vương, ngài không biết Quản Ngọc Hân chỉ là một kẻ bù nhìn, thế lực sau lưng ả rất lớn. Tình hình của Quản Ngọc Hân thì tôi biết, ả không bao giờ tự sát, nhất định có người giết. Giết ả vì ả biết nhiều chuyện. Các ngài không biết tôi cũng biết rất nhiều chuyện. Nếu Quản Ngọc Hân bị giết, sau đây tôi cũng có thể bị giết.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Cương và hiểu ra. Cổ Kiến Sơn và Vương Trạch Vinh nhìn nhau.
Sau đó Điền Cương bắt đầu kể rõ chi tiết.
Vương Trạch Vinh đang nghĩ tới sau đây Tổ công tác Trung ương sẽ làm như thế nào? Nếu thật sự điều tra thì Tư Mã Sơn sẽ xảy ra chuyện, quan trường Bắc Dương sẽ chấn động mạnh. Mình làm như thế nào để đạt chỗ tốt từ đây.
Vương Trạch Vinh thực ra còn có một điều lo lắng. Tư Mã Sơn có thể ngồi ổn định ở Tỉnh Bắc Dương lâu như vậy, bên trên y không có ai sao?
Cổ Kiến Sơn và Vương Trạch Vinh đi ra rồi nói:
- Bí thư Vương, căn cứ lời khai của Điền Cương thì việc này liên quan tới một vài Lãnh đạo tỉnh ủy, phải tuyệt đối giỡ bí mật.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này ngoài tôi thì chỉ còn Mạc Đại Bưu và Cảnh Hồng Vĩ biết, tôi sẽ dặn bọn họ.
Cổ Kiến Sơn gật đầu nói:
- Điền Cương là một nhân chứng rất quan trọng. Tôi lập tức phải về Bắc Kinh báo cáo, các anh phải đảm bảo an toàn cho Điền Cương.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Tổ trưởng Cổ yên tâm, tôi sẽ bố trí.
Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu ý của Cổ Kiến Sơn.
Vừa nãy nghe những gì Điền Cương khai, Mạc Đại Bưu cũng rất giật mình, y không ngờ Bắc Dương lại phức tạp như vậy.
Mạc Đại Bưu nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tôi sẽ bố trí ngay.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây không phải việc nhỏ, quyết không thể để lộ bí mật.
Mạc Đại Bưu nói:
- Ngài yên tâm, lần trước tôi bị thương chỉ là sơ sót, bây giờ Cục Công an sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.