Tối đó Vương Trạch Vinh ăn cơm ở nhà Hạng Nam. Hạng Nam sau khi lên làm phó Thủ tướng thì không mấy khi về nhà ăn cơm.
Con Vương Trạch Vinh được ông bà ngoại rất yêu quý, rất nghịch. Nhìn con trai, Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:
- Anh thấy phải dạy con thật nghiêm. Bây giờ không ít gia đình quan chức coi con như ông hoàng, như vậy không tốt cho sự phát triển của chúng.
Hứa Tố Mai bực mình nói:
- Trẻ con hiếu động là tốt, mẹ thích trong nhà có đứa bé hiếu động.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Em hiểu ý anh, sau em sẽ chú ý.
Hạng Nam cười nói:
- Trạch Vinh nói đúng. Từ nhỏ phải tăng cường dạy dỗ con cái, phải nghiêm khắc thì mới có lợi cho tương lai.
Trong lúc ăn mọi người nói chuyện rất hòa hợp.
Hứa Tố Mai thấy tình hình nhà mình mà rất vui. Lần này con rể quý về Bắc Kinh, bà thầm quan sát con gái. Thấy Lữ Hàm Yên rất hạnh phúc, Hứa Tố Mai mới yên tâm. Xem ra Vương Trạch Vinh không vì có Uông Phỉ mà đối xử không tốt với con gái mình.
Hứa Tố Mai liếc nhìn bụng Lữ Hàm Yên và thầm nghĩ không biết con gái mình có thai được nữa không? Nếu có hai thằng cháu thì nhà càng vui hơn.
Đối với việc Lữ Hàm Yên có con thứ hai, bà thấy rất bình thường.
Hạng Nam cảm thấy Vương Trạch Vinh làm rất tốt ở Bắc Dương. Ông mới đầu còn lo Vương Trạch Vinh đến Bắc Dương không thể mở ra cục diện, bây giờ xem ra mình đã suy nghĩ thừa.
Hạng Nam bây giờ nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khác hẳn lúc trước. Vương Trạch Vinh lúc đầu mặc dù do ông giúp nên phát triển, nhưng hắn dựa vào nỗ lực của mình là chính. Đặc biệt là do Uông Nhật Thần giúp. Nghĩ tới Uông Nhật Thần là Hạng Nam khó chịu.
Ăn cơm xong, Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:
- Chúng ta vào trong nói chuyện.
Hứa Tố Mai cũng nói:
- Trạch Vinh đi đi, bố con có chuyện muốn nói.
Vương Trạch Vinh liền đi theo Hạng Nam vào thư phòng ông.
- Hôm nay Bí thư Lâm gọi con?
- Vâng, con vừa về thì nhận được điện của Chủ nhiệm Trần nói là Bí thư Lâm muốn nghe báo cáo về tình hình Bắc Dương.
- Ừ, vấn đề Bắc Dương càng lúc càng nghiêm trọng, các loại mâu thuẫn rất lớn. Trung ương rất chú ý. Điều con tới Bắc Dương công tác chính là thấy sự quyết đoán của con, còn có chính là sau lưng có không ít người. Trung ương vốn định đưa con đến làm điểm đột phá nhưng bây giờ con đã làm tốt hơn những gì Trung ương suy nghĩ. Trung ương dự định hoàn toàn rửa sạch Bắc Dương.
- Con bây giờ lo lắng không chỉ là vấn đề ở Bắc Dương không chỉ của riêng Bắc Dương, sợ liên lụy tới Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh biết trong việc cải cách công ty thì có những người ở Bắc Kinh liên lụy.
Hạng Nam khẽ gật đầu nói:
- Việc này Trung ương đã sớm biết nên định kéo một chút. Bây giờ xem ra không giải quyết không được. Công nhân về hưu ở Bắc Dương nhiều như vậy, chỉ cần chút động tĩnh là tạo thành bạo động. Bây giờ nước ngoài thường xuyên xen vào và đưa tin việc trong nước. Nếu như có thể thay đổi hoàn toàn bộ mặt Bắc Dương sẽ tạo ảnh hưởng lớn đối với uy tín quốc tế của Trung Quốc. Bí thư Lâm rất hy vọng vào con.
- Con nghe Bí thư Lâm nói và cảm thấy như vậy. Nhưng Bí thư tỉnh ủy Cổ Duy Thành có vẻ không muốn phụ trách công việc.
Hạng Nam cười nói:
- Con và y một động một tĩnh sẽ có lợi cho công tác Bắc Dương. Yên tâm, Cổ Duy Thành là người thông minh.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Sau đây khi Tỉnh ủy điều chỉnh thì công tác sẽ thuận tiện hơn.
- Mấy người con đề xuất về cơ bản không có vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lý Trấn Giang điều khỏi tỉnh Sơn Nam thì có ảnh hưởng gì tới nơi đó không bố?
- Việc này không có ảnh hưởng. Đến lúc đó Vương Chính sẽ thành Bí thư đảng ủy Sở công an.
Vương Trạch Vinh thế mới yên tâm.
- Bí thư Lâm đánh giá công tác của con như thế nào?
- Tổng bí thư nghe con báo cáo công việc ở Bắc Dương liền nói hài lòng với công tác của con.
Hạng Nam cười nói:
- Đánh giá này rất cao. Bí thư Lâm ở tình hình bình thường không dễ phát biểu cái nhìn với cấp dưới, càng không dễ dàng đánh giá một quan chức. Ngài có thể đánh giá con như vậy là nói rõ ngài hài lòng với công tác của con. Con phải biết Bí thư Lâm không chỉ dựa vào báo cáo của con mà kết luận. Trung ương rất chú ý đến tình hình ở Bắc Dương.
- Thông qua mấy tháng công tác, con về cơ bản đã có thể khống chế Xuân Dương, sau đây cần làm là có quyền ở Tỉnh ủy.
- Ừ, có một vài tình hình cần nói với con. Gần đây mấy nhà ở Bắc Kinh đã nói với bố là muốn đưa con của bọn họ đến Bắc Dương công tác. Con chú ý.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Là như thế nào bố?
Hạng Nam cười nói:
- Lão Ngô dự định đưa Ngô Uy Hoa đến Bắc Dương rèn luyện. Lão Tiền cũng vậy, lão Mã cũng thế.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Theo con biết mấy người bọn họ đã được trong nhà xác định không thể làm chính trị, sao bây giờ đột nhiên có suy nghĩ này?
- Con người đều biến hoá, không ai biết một người có thể theo chính trị hay không?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và cảm thấy đối với các gia tộc lớn ở Bắc Kinh thì theo chính trị hay thương trường chỉ là một ý đồ.
- Bây giờ đến Bắc Dương cũng là cơ hội. Sau đây sẽ có nhiều vị trí trống.
Vương Trạch Vinh nói.
- Thực ra mọi người là hướng vào con. Bọn họ có thể đưa con cái vốn không theo chính trị tới Bắc Dương là do mấy thằng bé đó có quan hệ thân thiết với con. Bọn họ cho rằng có con chiếu cố thì sẽ làm con cái của mình trưởng thành.
Vương Trạch Vinh đồng ý nói:
- Theo con hiểu năng lực của bọn họ rất mạnh, quan trọng là do tính cách thiếu gia. Nếu có thể bỏ được tính cách này thì con thấy có thể phát triển.
- Con yên tâm, bọn họ đã tỏ vẻ sau khi đến Bắc Dương sẽ nghe con, nếu ảnh hưởng tới con thì tự động sẽ điều người đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này có lợi có hại. Nếu làm tốt thì bọn họ sẽ giúp nhiều cho con, nếu không …
- Không có gì, đây cũng là một lần rèn luyện với con. Sau này sẽ gặp nhiều việc như vậy.
Lúc này điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên. Ngô Uy Hoa gọi tới.
Vương Trạch Vinh nói với Hạng Nam:
- Điện thoại của Ngô Uy Hoa.
Hạng Nam cười nói:
- Mấy thằng này không thể ngồi yên được. Dạy bọn nó một chút thì sẽ có tác dụng với con.
Ngô Uy Hoa lớn tiếng nói:
- Vương ca, biết anh tới Bắc Kinh nên mọi người muốn gặp anh một chút.
Vương Trạch Vinh thấy mới tám rưỡi, hắn nhìn Hạng Nam thì thấy ông gật đầu.
- Được, tôi tới.
Hạng Nam nói:
- Nếu bọn họ tới Bắc Dương thì quan hệ phải thay đổi, là quan hệ cấp trên dưới, cách xưng hô phải đổi. Khi đến vị trí nhất định thì gọi như bây giờ là không thích hợp. Người khác sẽ coi con là người kết bè kết phái, việc này không nhỏ, nhất định phải sửa lại.
Vương Trạch Vinh đúng là không nghĩ tới vấn đề này. Nghe ông nói thì hắn mới thấy đây là vấn đề.
- Bố, con sẽ chú ý.
Vương Trạch Vinh nói.
Hạng Nam nói:
- Biết là được rồi. Con bây giờ đã là Phó bí thư Tỉnh ủy, không phải một người bình thường. Có thể ở hơn 30 tuổi đạt đến mức này thì mọi hành động, lời nói đều phải rất chú ý.
Khi Vương Trạch Vinh đến Thiên thượng nhân gian thì đám người Ngô Uy Hoa đã sớm chờ ở cửa.
Khi vào một căn phòng, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu khi mấy tên Ngô Uy Hoa không gọi các cô gái vào.
Ngô Uy Hoa nói với nhân viên phục vụ:
- Không có việc thì không được vào.
Nhìn đám người tới, Vương Trạch Vinh biết bọn họ là người được gia tộc phái tới Bắc Dương.
- Vương ca, sau này mọi người phải dựa vào anh mà kiếm cơm.
Ngô Uy Hoa nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sao, trong nhà phái các chú đến địa phương công tác nên khó chịu à?
Tiền Thanh Chí cười khổ nói:
- Vương ca, anh không phải không biết. Bọn này vốn được trong nhà cho rằng không có thuốc chữa, bây giờ đột nhiên coi trọng khiến cuộc sống hạnh phúc của bọn này chấm dứt.
- Tôi hiểu tâm trạng của các chú. Nhưng tại sao trong nhà lại bắt đầu dùng các chú?
Mã Hạo Dân nói:
- Vương ca, anh không thể không biết. Người trong nhà chúng tôi bồi dưỡng không phải bọn này. Trong nhà đang toàn lực giúp đỡ kẻ khác nhưng theo tình hình bây giờ thì đám người đó không làm lão gia tử hài lòng.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Trước mặt Vương ca thì bọn này không giấu. Đó chính là thấy Vương ca như mặt trời giữa trưa, mấy người chúng tôi lại quan hệ tốt với Vương ca, cho nên muốn chúng ta thơm lây nhờ Vương ca.
- Trong nhà các chú tính như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Mã Hạo Dân nói:
- Chúng tôi vẫn có chức vụ trong công ty nhà nước, lần này Bắc Dương có không ít vị trí trống nên ở nhà dự định đưa chúng tôi đến các huyện làm chức Trưởng phòng, như vậy coi như giảm một chút. Làm một thời gian thì phải dựa vào Vương ca.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy người:
- Các chú muốn tới Bắc Dương nhận chức, là bạn thì tôi nói rõ. Làm quan phải có bộ dạng của quan, phải làm chuyện vì quần chúng nhân dân, không được có thái độ thiếu gia nữa, không được tham ô. Các chú không phải không có cái ăn, đừng làm như vậy. Phạm sai lầm tôi không lưu tình. Đương nhiên chỉ cần làm tốt thì tôi nhất định sẽ giúp hết sức.
Ngô Uy Hoa nói:
- Bí thư Vương, anh yên tâm. Chúng tôi hiểu chuyện quan trường, sẽ theo cách của quan trường mà làm, quyết không làm khó anh. Hơn nữa bọn này nghĩ rồi, dù như thế nào cũng phải cho người nhà xem chúng tôi không phải kẻ vô dụng.
Tiền Thanh Chí thấy Ngô Uy Hoa đổi cách xưng hô liền học theo:
- Bí thư Vương, bọn này là tay chân của anh, anh chỉ đâu chúng tôi đánh đó.
Vương Trạch Vinh lúc này mới cười nói:
- Nói thật tôi đúng là cần thân tín ở Bắc Dương. Các chú đến Bắc Dương công tác thì là sự giúp đỡ đối với tôi. Tôi rất chào đón.
Tiền Thanh Chí thở dài nói:
- Nghĩ đến cuộc sống khổ sở ở quan trường là mệt. Hôm nay mọi người ngồi đây chính là muốn hủ bại một phen. Về sau chúng tôi sẽ không làm như vậy.