Nói thật Vương Trạch Vinh bây giờ cũng có chút lo lắng. Sau khi Lý Ích Tài xảy ra chuyện, hắn không thể nào để kẻ khác đưa mình vào bẫy. Nếu đi và rơi vào bẫy thì sao?
Vương Trạch Vinh mặc quần áo và mở cửa thì Long Dũng Đình nghe thấy tiếng động. Long Dũng Đình vội vàng đi ra hỏi:
- Vương ca, anh định đi đâu?
Thấy Long Dũng Đình đã dậy, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Anh vừa nhận được điện thoại của em gái Quản Ngọc Hân, cô ta nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp anh. Như vậy đi, chú cùng đi với anh.
Long Dũng Đình nói:
- Đối phương muốn gặp một mình anh?
Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Long Dũng Đình nói:
- Như vậy cũng được, em sẽ trốn phía sau xe, đến nơi em sẽ thầm xuống và đi theo.
Có Long Dũng Đình thầm đi theo, Vương Trạch Vinh rất tự tin. Nghĩ tới có thể lấy được các thứ trong tay em gái Quản Ngọc Hân, Vương Trạch Vinh cảm thấy cần mạo hiểm.
Vương Trạch Vinh lái xe mà lần trước Lữ Hàm Yên đã mua cho hắn và chạy đến địa điểm.
Xuân Dương về đêm vẫn rất náo nhiệt. Mặc dù đã là hai giờ nhưng hắn vẫn thấy có không ít người qua lại.
Đến địa điểm mà Quản Ngọc Vi nói, Vương Trạch Vinh gọi cho đối phương.
- Tôi tới rồi, cô ở đâu?
Một lúc sau Quản Ngọc Vi có lẽ đang âm thầm quan sát xe của Vương Trạch Vinh. Quản Ngọc Vi nói:
- Bí thư Vương, ngài lên lầu, tôi ở quán trà trên tầng bốn.
Vương Trạch Vinh mở cửa. Hắn lúc này đang đội mũ và mặc áo rộng.
Vương Trạch Vinh không ngừng chú ý tình hình, cũng may không có tình hình gì đặc biệt xuất hiện.
Khi vào quán trà trên tầng bốn, Vương Trạch Vinh thấy một cô gái trẻ tuổi đứng ở cửa.
Quả nhiên là em gái Quản Ngọc Hân.
Thấy cô gái này, Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể xác định đây là em gái Quản Ngọc Hân. Cô rất giống Quản Ngọc Hân, ngoài thiếu sự quyến rũ của Quản Ngọc Hân ra thì Quản Ngọc Vi rất giống chị.
- Ngài đúng là Bí thư Vương, tôi đã thấy ngài trên Tv.
Quản Ngọc Vi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
- Cô tìm tôi có việc gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, mặt Quản Ngọc Vi trở nên buồn bã:
- Chúng ta vào trong nói chuyện.
Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh và thấy không còn ai khác.
- Đây là quán trà tôi lén mở. Ngài yên tâm, không mấy người biết.
Tìm một quán trà gặp mình, như vậy rất được, ít nhất không làm người ta nghi ngờ.
Vương Trạch Vinh đi theo cô vào một căn phòng nhỏ rất thơm tho.
Hai người ngồi xuống, Quản Ngọc Vi một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Tôi thấy ngài trên Tv, không ngờ ngài còn trẻ hơn trên Tv.
Vương Trạch Vinh đến đây không phải nói chuyện này với cô, hắn nghiêm túc nói:
- Nói, cô muốn nói gì với tôi.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi tới tìm ngài cũng là do chị tôi bảo tìm ngài.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Chị cô đã mất, sao còn có thể bảo cô tìm tôi?
- Bí thư Vương, chị tôi mặc dù làm không ít chuyện xấu nhưng vẫn phục ngài. Chị từng nói với tôi nếu Bắc Dương có một người dám chống đối đám người Tư Mã Sơn thì chỉ có mình ngài.
Vương Trạch Vinh lắc đầu. Thông qua một thời gian tìm hiểu thì hắn thấy Bắc Dương có không ít cán bộ ưu tú, bọn họ cũng là đồng chí dám chống hủ bại.
- Bí thư Vương, tôi biết ngài là Bí thư kiên quyết chống hủ bại. Cũng chỉ có người như ngài mới có thể giải án oan của chị tôi.
Vương Trạch Vinh lẳng lặng nghe đối phương nói và không xen vào. Nghe cô không ngừng nói lan man, Vương Trạch Vinh nói:
- Cô mau nói chuyện chính. Mục đích của tôi rất rõ ràng là truy cứu tất cả đám hủ bại.
- Bí thư Vương, ngài có thể cũng biết một chút. Chị tôi thực ra là bị người khác đẩy ra trước, tất cả đều do có người sai khiến.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi tin việc này không phải nguyên nhân cô hẹn tôi ra gặp mặt.
Có lẽ do cái chết của chị là đả kích rất lớn nên Vương Trạch Vinh thấy Quản Ngọc Vi nói chuyện không rõ ràng.
- Được, tôi nói hết những gì mình biết với ngài.
Quản Ngọc Vi cắn răng nói.
- Chị tôi trước khi chết đã có dự cảm. Chị biết mình nắm rất nhiều tin tức, sớm muộn cũng bị giết. Vì thế chị để những thứ quan trọng nhất ở chỗ tôi chính là sợ một ngày mất giá trị lợi dụng và bị giết, nhưng không ngờ vẫn xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này Quản Ngọc Vi đã khóc.
- Tại sao đến hôm nay mới tìm tôi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Tôi bây giờ không thể tin ai. Nếu như không phải chị từng nói nếu mình chết thì phải giao các thứ cho ngài, tôi cũng không tin ngài.
Quản Ngọc Vi nói thẳng.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu.
Quản Ngọc Vi một lúc sau mới nói:
- Bây giờ chị tôi đã chết, tôi không giấu gì ngài thực ra chị tôi là người đáng thương. Đừng nhìn bên ngoài chị rất sung sướng nhưng nỗi nhục không phải ai cũng biết.
Vương Trạch Vinh lấy thuốc ra hút, biết Quản Ngọc Vi nói đến phần quan trọng nhất. Từ tình hình bây giờ có thể thấy Quản Ngọc Vi gọi mình ra đây không phải là cái bẫy.
- Bí thư Vương, chị tôi lúc đầu cũng là công nhân mất việc, nhà chúng tôi rất nghèo. Vì bất đắc dĩ nên chị mới đi làm gái, sau đó được đại ca xã hội đen Xuân Dương Thiết Dũng Nghị coi trọng. Sau một thời gian quan hệ, Thiết Dũng Nghị đã quay không ít phim của chị, mục đích là khống chế chị.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền giật mình. Ở việc này không thấy Thiết Dũng Nghị khai ra.
Quản Ngọc Vi nói:
- Bí thư Vương, ngài không ngờ phải không? Thực ra ngay cả nhà chúng tôi vẫn không ngờ, vốn nghĩ chị dựa vào mình mà phát triển. Nếu không đọc nhật ký của chị thì tôi cũng không biết.
Nhật ký.
Vương Trạch Vinh động tâm, nếu có thứ này thì dễ tìm ra rất nhiều điều.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi hy vọng lời cô nói là thật.
Quản Ngọc Vi nói:
- Bí thư Vương yên tâm, tôi nói đều là thật. Tôi biết ở Bắc Dương này chỉ có ngài mới có thể báo thù giúp chị tôi.
Dùng khăn tay lau nước mắt, Quản Ngọc Vi nói tiếp:
- Chị tôi bị Thiết Dũng Nghị khống chế mà không ngừng qua lại với quan chức trên tỉnh, nói khó nghe là dùng cơ thể mà giúp Thiết Dũng Nghị đạt chỗ tốt. Trong một lần Bí thư thị ủy Tư Mã Sơn chú ý chị tôi, lúc ấy Tư Mã Sơn không biết tình hình của chị và thầm bao chị.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu quan hệ của Quản Ngọc Hân và Tư Mã Sơn. Trước đây Vương Trạch Vinh chỉ nghi ngờ việc này, bây giờ Quản Ngọc Vi đã xác minh.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Quản Ngọc Vi nói:
- Sau này có thể các người cũng biết chị tôi thành lập tập đoàn Cự Phong. Thực ra tập đoàn này không phải của chị mà là do Tư Mã Sơn bảo chị lập ra, rồi để chị đứng danh nghĩa. Còn ai là người đứng sau thì Tư Mã Sơn không nói rõ. Chẳng qua chị tôi sau mấy năm điều tra thì biết không ít người. Rất nhiều người vẫn nghĩ Tư Mã Sơn và chủ tịch tỉnh Chu Kiến Đào là đối thủ, nhưng ai ngờ bọn họ lại có chung lợi ích. Hai người bọn họ vẫn cùng hợp sức khi cải tổ các công ty Bắc Dương, lợi ích đạt được thì chia nhau. Đây là do chị tôi trong một lần quan hệ với Chu Kiến Đào, Chu Kiến Đào uống say và nói ra.
Nghe Quản Ngọc Vi nói, Vương Trạch Vinh rất sợ hãi. Hắn không ngờ Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào lại có quan hệ này.
- Chị cô sao lại có quan hệ với Chu Kiến Đào?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu hỏi.
- Tất cả đều do Thiết Dũng Nghị đứng sau lưng ép.
Vương Trạch Vinh phát hiện Thiết Dũng Nghị đúng là nhân vật rất quan trọng.
Quản Ngọc Vi nói tất cả những gì mình biết với Vương Trạch Vinh.
Sau khi nói xong hết, Quản Ngọc Vi uống cạn cốc nước:
- Bí thư Vương, tôi biết ngài có người ở Trung ương, biết ngài kiên quyết chống hủ bại ở Bắc Dương. Thông qua trong thời gian này tìm hiểu, tôi biết ngài không có bất cứ quan hệ gì với đám Tư Mã Sơn và Chu Kiến Đào. Cho nên tôi xin ngài nhất định báo thù giúp chị tôi. Ngài muốn tôi làm gì cũng được.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Lời này chỉ là một phía, không có tác dụng mấy.
Quản Ngọc Vi nói:
- Bí thư yên tâm, hôm nay mời ngài tới là do tôi muốn giao những thứ kia cho ngài.
Quản Ngọc Vi đứng lên đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh ngồi đó và nghĩ đến khả năng có thể của lời Quản Ngọc Vi nói.
Một lát sau Quản Ngọc Vi đi vào với một chiếc cặp lớn.
Đưa cặp đến trước mặt Vương Trạch Vinh, Quản Ngọc Vi nói:
- Bí thư Vương, đây là những thứ chị tôi thầm thu thập, có cả đĩa VCD, đây là đoạn phim chị giao dịch thân xác với người, còn có cả sổ ghi chép tài chính, còn cả nội dung tham ô khi cải tổ công ty Bắc Dương. Tin rằng có mấy thứ này nhất định sẽ tìm ra được người giết chị tôi.
Cầm cặp, Vương Trạch Vinh nhìn Quản Ngọc Vi mà nói:
- Cảm ơn cô đã tin tôi. Cô yên tâm, nếu lời cô là thật thì chỉ cần tôi ở Bắc Dương, tôi sẽ đưa hết đám hủ bại ra công lý.
- Vâng, điều cần làm tôi đã làm. Bí thư Vương, ngài mau đi đi.
Quản Ngọc Vi nói.
Vương Trạch Vinh nhìn Quản Ngọc Vi và khẽ gật đầu.
- Có cần người Cục Công an bảo vệ cô không?
Vương Trạch Vinh quan tâm nói.
Quản Ngọc Vi lắc đầu nói:
- Sau khi chị tôi xảy ra chuyện, tôi đã đến đây trốn. Ở đây bình thường đều do một người phụ nữ mất việc quản lý giúp tôi, tôi tin bọn chúng tạm thời không thể tìm được tôi.
Đi ra, Vương Trạch Vinh ra xe thì Long Dũng Đình hỏi:
- Em đã kiểm tra xung quanh, nơi này không có gì khả nghi.