Trong khung cảnh tối đen như mực, dường như ngay cả Hằng Nga cũng cảm thấy bất an, trốn sau tầng tầng lớp lớp mây mờ không muốn lộ diện. Thế nhưng những chú ve cơ hồ lại không muốn dừng bài ca, khiến người ta ý loạn tâm phiền.
Canh ba nửa đêm, vô số binh sĩ tay cầm bó đuốc, trùng trùng điệp điệp vây lấy hành cung. Dưới ánh lửa, thấp thoáng hiện ra những gương mặt tiêu điều. Tiếng bước chân đều nhịp trên con đường không bóng người qua lại tạo nên trận trận âm vang.
Cho dù thủ vệ của hành cung có phản ứng nhanh bao nhiêu thì cũng không giải quyết được vấn đề. Sứ thần Hung Nô cùng binh sĩ phản kháng mạnh mẽ, trong biển người trùng điệp mở ra con đường máu. Nhị Tử đã thử đưa Thanh Ly rời khỏi hành cung nhưng không làm sao thoát khỏi ba tầng bao vây, thần lực trời sinh cũng không thoát được quẫn cảnh lấy ít chọi nhiều.
Vô số người hầu và thị nữ không có phẩm cấp trong hành cung đã mất mạng dưới đao kiếm vô tình, thi thể chất thành núi.
Được Nhị Tử bảo vệ sau lưng, đôi mắt Thanh Ly chợt thấy ánh đao lạnh lẽo dần dần sáp lại, biết tình thế không thể kiểm soát được liền đứng ra bảo hộ phía sau Nhị Tử.
Bọn lính khi đi tới trước mặt hai người thì liền dừng lại, phía sau đột nhiên hiện ra một thân ảnh. Thanh Ly định thần nhìn, ra là Lương Hán Đình.
“Lương đại nhân đêm khuya tới thăm, còn dùng binh đao chi lễ… Lẽ nào Thiên triều muốn phá bỏ bình ước?”
Lương Hán Đình cười gian trả lời, “Nói bội ước thì không dám, chỉ là Hoàng Thượng rất hứng thú với Thủy Ngọc công tử, muốn mời công tử ghé thăm một lần.”
Thanh Ly bình ổn lại tâm thần, biết rõ Lương Hán Đình đêm nay không có ý đuổi cùng giết tận.
“Thánh Thượng muốn gặp Thủy Ngọc, phái người đến truyền chỉ là được, hà cớ gì phải điều động binh lính?”
“Hiện giờ thân phận của Thủy Ngọc công tử đặc biệt, Hoàng Thượng không muốn vì việc nhỏ này mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa Thiên triều ta và Hung Nô.”
Thanh Ly đại khái có thể đoán được hành động lần này là hướng về phía mình. Y ngoảnh đầu lại nhìn Nhị Tử, trông thấy khuôn mặt bị máu làm vấy bẩn nhưng hai mắt vẫn hữu thần, đằng đằng sát khí, chắc cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Y ngẫm nghĩ… có thể giữ lại được một người thì giữ một người.
“Nếu như Thánh Thượng đã có lời, Thủy Ngọc sẽ lập tức đi theo Lương đại nhân. Nhưng… hài tử này chỉ là người ta quen biết từ trước, không phải quan viên trong hành cung. Mong đại nhân hạ thủ lưu tình, để hắn về nhà đi.”
Lương Hán Đình đâu phải là kẻ có thể chỉ dùng một từ ‘giảo hoạt’ để hình dung?
Hắn đương nhiên biết Thanh Ly có ý định gì, liền vẫy tay ra hiệu, lập tức có binh sĩ tiến tới muốn cưỡng ép bắt Thanh Ly. Thanh Ly chẳng chút né tránh, lại hướng người về phía lưỡi trường đao trên tay tên lính kia mà lao đến. Tên kia đương nhiên biết được kẻ trước mắt hắn quan trọng thế nào, vội vàng thu tay về. Thanh Ly thừa dịp đó tước lấy vũ khí của hắn, không chút do dự đặt trên cổ mình.
Đối mặt với quân địch đông đảo sát khí ngập tràn, Thanh Ly toàn thân toả ra khí thái nghiêm nghị mà thanh tao, bạch y trong gió nhẹ nhàng lay động.
Phía sau Thanh Ly một mảng đen kịt, dường như người ta có thể trông thấy một cặp mắt mang hai màu kim, nâu yêu mị loé ra sát khí tựa như có một con mãnh thú muốn ầm ầm lao ra, cắn nuốt vạn vật. Trong nhất thời, đám binh lính và cả Lương Hán Đình đều kinh hãi, không ai bảo ai mà lui về phía sau mấy bước
“Lương đại nhân, xin thả hài tử này.”
Thanh âm của Thanh Ly khiến những kẻ đang hoảng hốt bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Ổn định tâm thần lần nữa nhìn lại, phía sau Thanh Ly chỉ có nam hài tên ‘Nhị Tử’ mà y đang bảo hộ, không còn thấy cặp mắt yêu quái kia hiện lên.
Lương Hán Đình nhu nhu hai mắt, thấy tư thế Thanh Ly không giống nói đùa, liền tính toán trước hết phải dùng kế hoãn binh thả Nhị Tử đi, kiềm chế Thanh Ly, rồi sau đó thì phái truy binh tóm tên kia về cũng không phải chuyện gì khó khăn. Nghĩ rồi hắn quay lại nhìn kẻ phía sau ra dấu.
Đám binh lính vây kín xung quanh rất nhanh tản ra để lộ một con đường. Thanh Ly một tay dắt Nhị Tử, tay kia giữ kiếm, cẩn thận băng qua đám người đang đứng kia.
Đưa Nhị Tử đến trước đại môn hành cung, Lương Hán Đình ý bảo Mạnh Thanh Ly không thể tiếp tục đi ra ngoài. Nhị Tử xoay người lên con ngựa đã thắng cương vừa được đưa tới, quát to một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa lao đi.
Trong bóng đêm, hắn quay đầu lại, thấy Thanh Ly vẫn đứng trong vòng vây sáng rực ánh đuốc. Trong nháy mắt đó, dường như Nhị Tử lại được trông thấy nữ nhân thanh lệ ngày trước – Tô Yên La. Nữ nhân đó thân đang mang bầu mà liều mình đấu cùng bầy sói chỉ vì muốn bảo vệ hắn, chính là người nữ anh hùng mà hắn vẫn hằng kính trọng.
Nhị Tử nước mắt lưng tròng, quay đầu giục ngựa. Chỉ trong một khắc đó, tất cả hoảng loạn và yếu đuối đều tan biến, chỉ còn lại dũng khí và sức mạnh mà Thanh Ly dành cho hắn. Trong lòng hắn đã quyết tâm mau chóng đem tin tức thông báo cho Hô Nhĩ Xích. Cho dù mất cái mạng này cũng nhất định phải cứu Thanh Ly trở về!
Nhìn bóng dáng Nhị Tử dần tan biến trên con đường, áp lực trên vai Thanh Ly chẳng mấy chốc đã giảm xuống. Tuy nhiên, y biết bản thân mình nhất định phải tranh thủ thêm nhiều thời gian để Nhị Tử thoát được khỏi truy binh của Lương Hán Đình. Thanh Ly không chịu thả kiếm, mục đích là muốn giằng co với Lương Hán Đình thêm một canh giờ nữa.
Nhưng Lương Hán Đình không phải là loại người dễ cho người khác mưu tính như thế.
Chẳng biết từ lúc nào, Lương Hán Đình đã lén bỏ Mê hồn hương trong không khí. Tay chân Thanh Ly rất nhanh liền nhũn ra. Thanh Ly biết Lương Hán Đình giở trò nhưng cũng không dễ dàng từ bỏ. Y cắn môi đến bật máu, muốn dùng cảm giác đau đớn này để thức tỉnh bản thân mình. Thế nhưng không biết vì sao mê hương kia lại lợi hại như vậy, dù trong miệng có vị máu tươi nhưng y cũng không cảm thấy đau đớn là mấy. Hai mắt bắt đầu mơ hồ, Thanh Ly cố gắng dùng chút ý thức còn sót lại nắm chặt mũi kiếm, muốn tạo ra vết thương lớn hơn.
Thế nhưng ý đồ của y cũng bị Lương Hán Đình xem thấu. Khi Thanh Ly vừa giơ tay, một viên đá đủ lực bay tới, dễ dàng đánh văng thanh kiếm trong tay.
Lương Hán Đình đón lấy thân thể đang rơi xuống của Thanh Ly, rút quân khỏi hành cung.
=.=.=.=.=.=.=.=.=.=
Trong khi Lương Hán Đình mới vừa bắt được Thanh Ly, Thừa tướng Vương Bá Nghi cũng đã bắt đầ
u sắp xếp Hồng Môn Yến cho Tống Việt tại Hà Linh điện.
Ngày hôm sau, Tống Việt nhận được thiếp mời đến buổi tiệc đãi quần thần của Hoàng Thượng. Cảm thấy chẳng qua là vì Hoàng Thượng gần đây mới giải trừ được uy hiếp từ Hung Nô, tâm tình hết sức vui mừng nên mở yến đãi chúng khanh gia, hắn không suy nghĩ nhiều mà tiễn công công đưa thiếp.
Khi hoa đăng vừa cháy sáng cũng là lúc những vị thần trong triều được mời vào. Tống Việt nhìn quanh bốn phía, thấy có phần không ổn. Hôm nay ngoài hắn ra, số còn lại đều là người của Vương Bá Nghi. Mọi người vẫn khách khí chào hỏi nhau, cũng không có gì khác thường, nhưng Tống Việt vẫn cảm thấy kỳ lạ, muốn hỏi đến cùng.
Đáng tiếc lời còn chưa thốt ra thì thái giám tổng quản đã cất tiếng lanh lảnh, “Hoàng Thượng giá lâm.”
Quần thần lập tức đứng lên thi lễ. Được Triệu Bảo Thành ra hiệu, buổi tiệc nhanh chóng bắt đầu
Lúc đầu, mọi chuyện vẫn tự nhiên diễn ra. Mỹ vị tinh xảo trên bàn, hương rượu nồng đậm. Vũ kĩ ở giữa mặc y phục diễm lệ mà lại đầy khiêu khích, đong đưa dáng người thướt tha để lấy lòng mọi người. Thái giám cung nữ như con thoi đi qua đi lại, trên người truyền ra một mùi hương thơm mát. Một màn ca múa đặc sắc và công phu.
Tống Việt khẽ thở dài, đưa thức ăn vào miệng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được hoa y ngọc thực đối với bản thân quả là không có ý nghĩa, thầm nghĩ sớm rời khỏi nơi này một chút, quay về phủ hảo hảo nghỉ ngơi
Một canh giờ trôi qua, Triệu Bảo Thành vẫn thích thú hưởng thụ cảnh yến tiệc. Chúng thần thấy Hoàng Đế vui mừng, mặt dày nịnh bợ nói nói không dứt, đại thể là lần này giải quyết được Hung Nô nên nghĩ rằng thiên hạ liền hết sức thái bình. Triệu Bảo Thành giữa một núi những lời xu nịnh thì long nhan rạng rỡ, nâng chén vàng đứng dậy bước tới trước bàn rượu của Tống Việt
“Chén này trẫm muốn mời Tống khanh gia.”
Tống Việt vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Nếu như không có Tống khanh lãnh đạo quân sĩ Thiên triều vào sinh ra tử, làm sao có được ngày quốc thái dân an như bây giờ?”
Tống Việt tiếp rượu tạ ơn.
Vương Bá Nghi bên kia lập tức thừa nước đục thả câu, vội vã nói, “Hôm nay thiên hạ thái bình, Tống tướng quân lại tài trí mưu lược kiệt xuất. Trong thời kỳ thái bình này, hẳn là nên dùng người đúng chỗ, tiếp tục vì Hoàng Thượng tận tâm dốc sức mới phải.”
Lời nói mang đầy ý qua cầu rút ván. Tống Việt lại là người khôn khéo, làm sao không nghe ra được ý tứ trong đó. Hắn vốn định mở miệng trả lời nhưng Triệu Bảo Thành lại lập tức nói tiếp.
“Vương ái khanh nói rất đúng. Bây giờ vị vương gia khác họ – Định viễn hầu đã tạ thế, hầu phủ trống không… Trẫm muốn ban thưởng cho Tống ái khanh ba ngàn thực ấp, trở thành Định viễn hầu, lại ban cho trân bảo tơ lụa ba ngàn cuộn, luôn ở bên cạnh trẫm. Tống ái khanh có bằng lòng không?”
Địa vị Định viễn hầu dù là dưới một người trên vạn người, nhưng sự thật đây là vị trí mà nhiều hoàng đế ở các triều đại trước dùng để an bài những vị võ quan không tiện lưu lại, Định viễn hầu thực chất tay vô thực quyền. Một loại dùng việc thăng chức bên ngoài để che giấu hành vi ám muội bên trong.
Then chốt nhất chính là, nếu Tống Việt tiếp quản địa vị đó thì phải giao ra binh quyền
Tống Việt nghe lời nói ấy thì sắc mặt đại biến, lập tức hiểu được Hồng môn yến hôm nay là do Thừa tướng một tay sắp đặt. Chỉ là không ngờ được Hoàng Thượng lại nhẹ dạ tin vào lời gièm pha muốn tước binh quyền.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Tống Việt là kẻ thô bỉ, muốn thần cả ngày làm Vương gia nhàn hạ còn không bằng để thần vì Thiên triều chinh chiến trên sa trường. Hiện nay dù Thiên triều ngoài mặt thái bình nhưng kì thực mai phục tứ phía, Hoàng Thượng lúc này càng nên trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, vi chấn triều cương!”. Tống Việt trả lời.
Vương Bá Nghi lập tức phản bác, “Tống tướng quân sao lại phỉ báng công lao của Thánh Thượng?! Thánh Thượng của chúng ta luôn dốc sức vì nước, ngày nay tứ hải đều quy thuận, của cải dồi dào, thuế khoá mấy năm đều gia tăng. Cộng với việc xâm lăng của Hung Nô hiện giờ cũng đã trừ, làm sao có thể nói là nguy cơ tứ phía?!”
Vương Bá Nghi đi tới giữa điện, chống đối Tống Việt gay gắt. Tống Việt lại nhìn thẳng Triệu Bảo Thành, chưa từng để Vương Bá Nghi trong mắt mình.
“Hoàng Thượng! Hôm nay dù đã định hoà ước với Hung Nô nhưng khế ước còn chưa thực thi, hiệu quả ra sao chưa biết được. Nguyện vọng chung sống với Hung Nô cũng chỉ mới tiến triển được bước đầu tiên. Nhìn lại phía tây Thiên triều có dân tộc Thổ Phiên, dù đến giờ không có quấy nhiễu Thiên Triều nhưng lại không ngừng gây phiền hà cho bá tánh, chính là mối nguy rất lớn cho ta. Còn có giặc Oa phía Đông hoành hành trên biển…”
“Đủ rồi!”
Sắc mặt Vương Bá Nghi lúc xanh lúc đỏ.
“Tống tướng quân không cần làm bộ đại nghĩa như thế. Nói thẳng ra là tướng quân chỉ luyến tiếc binh quyền trong tay, giữ binh tự trọng. Gây uy hiếp lớn nhất cho thiên triều ta không phải Hung Nô, cũng không phải thổ phiên hay giặc Oa, mà chính là Phiêu Kị tướng quân ngươi!”
Tống Việt nghe nói xong liền biến sắc, cũng không nhiều lời mà xoay người về phía Triệu Bảo Thành, chắp tay nói, “Thỉnh Hoàng Thượng minh xét.”
Triệu Bảo Thành bị ánh mắt kiên nghị của Tống Việt làm cho chột dạ, sự áy náy bỗng nổi lên. Tuy nhiên… cảm thấy ngày này trước sau gì cũng tới, tên đã lên dây không thể không bắn, hắn đành miễn cưỡng nói, “Tiền triều cũng đã có chuyện dùng rượu tước quyền, Tống ái khanh không cần phải do dự. Không bằng noi gương các bậc tiên hiền, giao ra binh quyền, có thể lưu lại được tiếng thơm.”
Trong lời Triệu Bảo Thành rõ ràng mang ý đe doạ.
Tống Việt nghe vậy, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dường như đóng băng lại, khiến cho toàn bộ nội tâm đều lạnh giá. Không ngờ hắn điều binh khiển tướng vì cái vị ‘Minh quân’ trước mặt này mà cái chết cũng không từ, bây giờ kẻ kia lại tin vào mấy lời gièm pha của gian thần.
“Hoàng Thượng muốn Tống Việt giao ra binh quyền, kì thực không phải là không được… Nhưng mười vạn tướng sĩ đã cùng ta đồng tâm đồng mệnh, nếu như Hoàng thượng tuyển vị Phiêu kị tướng quân kế nhiệm có đủ đức đủ tài, thần tức khắc sẽ giao binh quyền ra.”
Nghe Tống Việt nói ra điều kiện này, Lương Hán Đình ngay lập tức bước ra.
“Vi thần bất tài, nguyện vì Thánh Thượng tiếp nhận vị trí này.”
Tống Việt trông thấy Lương Hán Đình, lửa giận công tâm
“Làm càn! Hoàng Thượng, người này tâm địa bất chính, từ trước tới nay chỉ toàn dùng mánh khoé. Hơn nữa còn chưa bao giờ lãnh binh đánh giặc, lại không trải qua sự tôi luyện rèn đúc của cuộc sống quân hành, làm sao có thể đảm nhận được? Thần sẽ không giao tính mạng mười vạn binh sĩ cho loại người như thế!”
Sắc mặt tức giận của Tống Việt mang đầy khí thế, chính là loại binh khí trên chiến trường. Ngay đến kẻ thù còn kinh hồn bạt vía, huống chi là những vị đại thần quanh năm chỉ ở trên triều, ăn uống hả hê trở thành một bộ dạng béo phệ.
Mặc dù Triệu Bảo Thành cũng bị khí chất lạnh giá đó làm cho chấn động nhưng dù sao hắn cũng là vua của một nước, vô luận thế nào cũng không thể làm tổn hại phong độ trước mặt bá quan, liền hít một hơi rồi lớn tiếng nói, “Ý trẫm đã quyết, Tống khanh gia không cần nhiều lời, lập tức mang Hổ phù giao ra!”
Tống Việt hiểu rằng khuyên bảo không xong, liền chắp tay nói rằng, “Hoàng Thượng muốn vi thần giao ra binh quyền, mà vi thần lại nguyện lòng chịu trách nhiệm trước mười vạn binh sĩ. Trung nghĩa khó lưỡng toàn, cầu xin Hoàng Thượng ban cho thần được chết trên đại điện để có thể ăn nói được với ba quân tướng sĩ!”
Tống Việt không hổ danh là người đại nhân đại dũng, mang củ khoai lang nóng bỏng này vứt lại cho Triệu Bảo Thành.