Sau nửa năm xa cách, Thanh Ly đã gặp lại Tống Việt.
Một Băng Tâm Các rộng lớn lại giá buốt thấu xương. Ngoại trừ những tảng băng sáng trong suốt, bốn mặt tường chỉ còn những mảnh vải lụa điểm tô. Ánh sáng thoáng hiện qua lớp vải như họa nên bầu trời cao xanh nơi thảo nguyên. Rèm cũng mang màu trắng thuần khiến người ta mơ hồ trông thấy người nam nhân nằm lặng lẽ như say ngủ trên chiếc giường hàn ngọc.
Chỉ cần vén bức rèm kia lên, Tống Việt liền hiện ra trước mắt.
Có lẽ vì trúng độc Xích Chu mà gương mặt y mang sắc hồng nhạt thay cho màu trắng xanh khiến người ta sợ hãi. Chu sa điểm trên trán tựa như đang phản chiếu ánh nến, toát lên sắc huyết đến chói mắt. Nếu như không phải hơi thở đã ngưng lại, nếu như không phải con tim kia không còn đập nữa, thì sẽ chẳng ai nghĩ được rằng người trước mắt đã chết đi.
Vốn dĩ chỉ có Cảnh Đức đế mới có thể tiến vào Băng Tâm Các, nói cách khác, đó chính là cấm địa nội cung. Mà hôm nay, vì cố nhân của Tống Việt tới thăm mà mở ra tiền lệ.
Triệu Đình Hạo vẫn mang lòng đố kỵ với Thanh Ly, bởi vì dù sao trước khi chết, Tống Việt vẫn tâm tâm niệm niệm kẻ đã mang thân phận tiểu quan kia, địa vị tuy thấp hèn nhưng khí chất vẫn là thanh cao không gì sánh được. Thế nhưng khi hắn nhìn đến nét mặt Thanh Ly lúc ấy, thì nơi sâu thẳm trong thâm tâm lại muốn để họ gặp lại nhau. Lòng hắn mâu thuẫn là thế, nhưng rồi cuối cùng vẫn hạ thủ dụ, để Thanh Ly tự mình tới Băng Tâm Các.
Trước khi rời khỏi, Thanh Ly còn hỏi Triệu Đình Hạo về tình hình trúng độc trước kia của Tống Việt. Qua đó mới biết rằng, sau khi Tống Việt tắt thở, Triệu Đình Hạo vẫn không ngừng hỏi thăm về lai lịch của độc Xích Chu, vì dù gì thì Tống Việt cũng bị trúng loại độc đó mới chết. Hắn làm sao có thể không báo thù này?!
Nhưng khi tra hỏi rồi cũng chỉ biết, độc đó xuất truyền từ Miêu Cương.
Miêu Cương vốn hoang vắng, nơi nơi đều là dân tộc thiểu số sinh sống. Họ lại ít khi ra ngoài, tính cách hướng nội cự ngoại, tụ tập thành nhóm, cũng không xâm phạm tới Trung Nguyên bao giờ. Người Miêu Cương am hiểu dụng độc, cũng là cao thủ dùng cổ, khiến cho người Trung Nguyên phải mang lòng kiêng kỵ, không dám tùy tiện giao thiệp. Cũng vì thế mà tư liệu thu thập được rất ít.
Triệu Đình Hạo vốn dĩ muốn tự mình tới Miêu Cương tìm kiếm nguồn gốc của độc Xích Chu, nhưng công việc trong triều đình bề bộn, mà đại thần cực lực ngăn cản, hắn chẳng còn cách nào khác đành phái người tới nơi đó.
Kỳ lạ là, bất cứ nhóm người nào bị phái đi đều không thấy quay về, thực sự quái dị tới cực điểm.
Miêu Cương tựa như một hố đen to lớn muốn hút vào hết thảy.
Thanh Ly nghe vậy liền chẳng quản chi, lập tức muốn đi tới Miêu Cương.
Triệu Đình Hạo vẫn mang lòng oán hận với y, giờ nghe y nói vậy, đương nhiên nghĩ đó là do y nợ Tống Việt, đương nhiên nên trả lại, liền chọn người đưa y tới Miêu Cương, tùy y xử trí.
Thanh Ly biết Miêu Cương hiểm ác đáng sợ nên không muốn liên lụy những người vô tội khác, liền cự tuyệt đề nghị của Triệu Đình Hạo, đồng thời điều đội tinh binh mà Hô Nhĩ Xích cử theo hộ tống trở về Hung Nô.
Nhẽ ra Nhị Tử cũng phải theo về, nhưng do bất kể Thanh Ly dùng biện pháp nào chăng nữa thì hắn cũng không mảy may lay chuyển, thề chết đi theo. Thanh Ly cũng không còn cách nào khác, đành để theo cùng.
Hai người mặc trang phục dân quê bình thường, đi trên chiếc xe lừa cũ kỹ mà Nhị Tử điều khiển, kẽo cà kẽo kẹt về phía Miêu Cương.
Vì tốc độ khá chậm nên khi gần tới vùng người Miêu sinh sống thì họ đã hiểu được kha khá về phong thổ nơi đây.
Thanh Ly luôn rất nhạy bén. Biết người Miêu không thích người ngoài nên lúc gần tới nơi thì y đã chuẩn bị phục sức của Bạch tộc, cũng bắt Nhị Tử đổi phục trang. Vậy nên một đường đi cũng coi như thông suốt, chỉ cần không nói lời nào thì chắc chắn không bị lộ.
Tới địa giới Miêu Cương rồi, hai người liền bắt đầu tìm những hiệu thuốc để hỏi về Xích Chu. Thế nhưng dù hai người không khác người Miêu Cương là bao, nhưng khẩu âm lại lộ ra gần hết, huống chi họ lại đang hỏi thăm về một loại độc kỳ bí như vậy. Cho nên người ở dược quán vừa thấy họ như thế liền trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, đều thoái thác nói không biết, rồi đá bay hai người ra ngoài cửa.
Thanh Ly suy đi tính lại, đoán rằng người mà Triệu Đình Hạo phái tới trước kia chắc không biết nhập gia tùy tục, chẳng những mặc trang phục Thiên Triều mà còn gióng trống khua chiêng hỏi thăm loạn xạ nên đã đánh rắn động cỏ mới xảy ra tình trạng ngày hôm nay. Y tuyệt không để mình dẫm vào vết xe đổ đó.
Nghĩ vậy, y bèn mua một tiểu viện, lại thuê mấy người bản xứ giúp việc trong nhà. Được một thời gian thì những người đó thấy chủ nhân tốt bụng, cũng thả dần cảnh giác.
Thanh Ly liền dùng một ít tiểu xảo, cùng với Nhị Tử kẻ xướng người họa, diễn mấy trò hay là đã thu phục được lòng người rồi. Sau đó y lại để mấy người giúp việc đi hỏi thăm Xích Chu, dần dần cũng có chút tin tức.
Với một người đầu óc đơn giản như Nhị Tử, gặp cách làm của Thanh Ly liền bội phục không ngớt, nháo nhào đòi Thanh Ly dạy hắn.
Thanh Ly cười bảo, “Có phải cách gì độc đáo đâu. Thật ra khi nói chuyện với họ thì tuyệt không nhắc đến hai chữ Xích Chu, còn phải giả dạng hoàn toàn không hay biết gì rồi mang bệnh trạng ra hỏi thử. Nếu người kia không hiểu thì đương nhiên không đáp được rồi. Còn nếu người đó biết thì cũng sẽ bị bộ dạng khờ khạo của ngươi làm cho mất cảnh giác. Sau đó cứ tiếp tục như vậy thì khi tìm hiểu nguồn gốc lúc sau sẽ tìm được điểm then chốt thôi.”
Tuy rằng có khởi sắc nhưng tình huống vẫn không quá lạc quan.
Trong Miêu Cương thì người có khả năng chế ra Xích Chu cũng có hơn mười người, lại không biết được ai trong mười người họ đã phối ra loại độc mà Tống Việt trúng phải!
Nghĩ tới đây, đầu Thanh Ly lại phát đau.
Sau khi đến Miêu Cương thì dường như y đã nhiễm bệnh đau nửa đầu, chắc là do lo lắng quá nhiều gây ra. Nhưng rồi thu hoạch cũng coi như khả quan giúp tâm tình y tốt lên không ít. Ngẫm lại ở nơi này cũng được một thời gian rồi lại chưa tới quán ăn nếm thử lần nào, Thanh Ly liền kéo Nhị Tử tới tửu lâu nổi tiếng nhất thử thử xem sao.
Thanh Ly vốn là người mê du ngoạn, ở Thế giới trước cũng thường đi khắp nơi, nên khi tới tửu quán cũng chỉ ngồi ở đại sảnh chứ không đòi một gian thanh tĩnh. Hơn nữa, người nhiều lắm miệng, không chừng còn có thể nghe được tin tức gì đó.
Sau khi hai ngươi ăn thử vài món trong tiệm, thấy bụng cũng ngang ngang rồi thì quả thực có chuyện hay xảy ra.
Lúc đó họ đang ở đại sảnh. Với kết cấu vòng tròn, thực khách có thể nhìn thẳng lên đỉnh, còn trên tầng là nhã gian dựa sát vào tường.
Vốn mọi người cũng khó có được lúc đi ăn ở tiệm nên cũng náo nhiệt vô cùng. Thế rồi ở trên lầu lại nghe tiếng nữ nhân mắng chửi. Khi chưa ai kịp hoàn hồn thì thân thể một nam nhân đã rớt từ trên tầng xuống, tựa hồ là bị ngã, lại rơi trúng bàn cạnh Thanh Ly.
Đám đông vô thức lảng tránh vội vàng. Nhị Tử cũng che chắn trước mặt Thanh Ly, nhìn quanh đề phòng. Còn Thanh Ly thì rất bình tĩnh, tùy cho Nhị Tử xử lý.
Trong lúc đó, nam nhân vừa quay cuồng rơi xuống đập bể cái bàn, thức ăn cùng những mảnh bát đĩa vỡ dính máu tươi văng ra, tạo thành một đống hỗn độn.
Kẻ kia lăn lộn trên mặt đất kêu la đau đớn.
Từ trên lầu, một thân ảnh hồng sắc nhảy xuống. Trang phục có đôi nét khác biệt với các cô nương ở Miêu Cương, phục sức của nàng đa phần may từ tơ lụa nên khi đáp xuống khiến người ta cảm thấy phiêu dật.
Theo tình hình này cho thấy, chắc chắn nam nhân kia là bị cô nương mặc áo đỏ kia đá xuống, mà nàng ta không có ý định gì là sẽ tha cho hắn cả, cứ thể đá cho hắn thêm vài phát nữa.
Nam nhân kia vốn mặt đầy máu tươi, giờ còn bị nàng ta hành hạ một chặp, cuối cùng phun huyết bất tỉnh nhân sự.
Bên cạnh có kẻ ra dáng hiệp khách, thấy nàng ta còn chưa chịu dừng lại, liền mở lời khuyên bảo. Ai dè nữ tử đó điêu ngoa vô cùng, không những chẳng nghe khuyên giải, lại còn rút bội đao trên người muốn chém chết luôn tên nam nhân đang nằm trên mặt đất kia.
Vị hiệp khách đó chỉ ra lời từ thiện tâm mà thôi, ai ngờ lại khiến cô ta ra tay thêm mạnh. Mất mặt vô cùng, y liền ra tay đối chọi.
Công phu của nàng kia chỉ bình bình, tất nhiên không đối phó nổi hiệp khách, thế nhưng lại vung tay phất ra một đám bột phấn. Thứ kiaa vừa dính vào người liền ăn mòn quần áo khiến trên da hắn hiện một mảnh huyết hồng.
Hiệp khách thấy thế kinh hãi nói, “Hủ cốt phấn của Vạn độc môn!”
Dứt lời liền rút kiếm chém đứt cánh tay dính độc.
Mọi người vừa nghe hiệp khách hô tên Vạn Độc môn thì kể cả những kẻ nán lại muốn xem trò vui cũng chạy sạch sành sanh, toàn bộ nháo nhào bất kể phương hướng tông thẳng ra ngoài cửa.
Nhị Tử thấy ai nấy đều đi hết cả, trong lòng cũng lo ngại, tính toán không dính vào chuyện bên lề này. Hắn quay đầu nhìn Thanh Ly, lại thấy cặp mắt y sáng bừng thì biết kiểu này không muốn cũng không được.
Nhị Tử xoa xoa cái đầu đau nhức, vừa định nhảy ra giải vây cho hai người, lại bị Thanh Ly túm lại.
Chẳng đợi Nhị Tử phản ứng, Thanh Ly đã nói, “Cô nương, xin hãy khoan dung độ lượng cho.”
Hồng y thiếu nữ liền quay sang nhìn, “Hừ, không nghĩ tên Vạn độc môn buông ra rồi mà vẫn xuất hiện kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác.”
Thanh Ly nhìn thẳng vào mắt nàng. Dù nữ nhân hung ác hơn nữa thì y cũng chẳng màng. Cô gái này, nghe thanh âm thì bất quá mới mười bảy, mười tám tuổi mà thôi. Thanh Ly đã sớm luyện thành sự trầm ổn nên cũng chẳng lo bị cô nương kia dọa sợ.
“Tại hạ chỉ vì muốn tốt cho cô nương thôi. Hôm nay ngươi cho hắn một đường, ngày sau sẽ có người chừa cho ngươi bậc thang lui xuống.”
Nàng kia nghe vậy nhướng mày đáp, “Nghe thì cũng có lý, nhưng hôm nay có hai kẻ mạo phạm bổn cô nương, nếu không cho chúng ăn chút nhục nhã thì đừng hòng bước ra khỏi cửa!”
“Nhưng mà cô nương à, giờ họ đã thành như vậy rồi, còn chưa đủ sao?”
Lúc đó, nhãn thần nữ tử đảo chuyển, “Ta giáo huấn bọn chúng vậy thôi thì cũng được, nhưng ngươi lại làm ta mất hứng. Nếu ngươi có thể khiến ta vui vẻ thì ta sẽ kệ thây bọn chúng.”
Thanh Ly chắp tay nói, “Mong cô nương chỉ giáo cho.”
Nàng kia móc một bao thuốc bột trong đai lưng rồi mở ra.
Nhìn qua thì hình như là cùng loại với thứ mà hiệp khách nọ trúng phải.
“Ngươi hãy bắt chước hắn, thoa bột này lên tay thì ta sẽ thả bọn chúng.”
Nhị Tử đứng bên nghe vậy tức giận nói, “Thật là khinh người quá đáng!”
Thanh Ly kéo hắn lại. “Mong cô nương giữ lời.”
Nói xong, chẳng đợi Nhị Tử phản ứng lại, y liền rắc bột phấn lên cánh tay trái.
Nàng kia nhìn bộ dạng Nhị Tử liền ôm bụng cười ha hả.
“Thú vị! Thú vị lắm!”
Trang phục của Thanh Ly không bị ăn mòn, kéo tay áo lên cũng thấy da không hề tổn thương chút nào.
“Đa tạ cô nương đã nương tay!” Thanh Ly chắp tay cảm tạ.
Nhị Tử biết mình bị trêu chọc rồi liền đứng sau lưng Thanh Ly hờn dỗi.
Cô nương kia cũng lau nước mắt vì cười quá nhiều, “Không cần cám ơn, là công tử gan to dũng cảm, dám động vào dược Vạn độc môn nhà ta.”
Thanh Ly chỉ cười không đáp.
Tâm tình cô ta tốt hơn, liền đưa giải dược cho hiệp khách cụt tay kia, xoay người muốn rời đi.
“Xin cô nương dừng bước!”
Thanh Ly đuổi theo, “Tại hạ có chuyện muốn nhờ!”
Hồng y thiếu nữ quay đầu, hai mắt loan loan hiện tiếu ý, đó là cặp mắt của một cô nương bướng bỉnh.
“Ngươi có việc cầu ta?”
“Đúng vậy.” Thanh Ly gật đầu đáp.
“Vạn độc môn ta có quy định rằng, nếu như có thể thoát khỏi ba lần truy sát của chúng ta thì sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi. Ta xem gan ngươi cũng to lắm, có dũng khí đánh cược một lần không?”
Vất vả lắm Thanh Ly mới gặp được người như vậy, sao có thể từ bỏ được.
“Đương nhiên tại hạ đồng ý nhận lời thách đấu. Thế nhưng Vạn độc môn dụng độc lợi hại như thế, thế lực cũng lớn…”
Kỳ thực Thanh Ly mới tới, cũng không rõ quy mô Vạn độc môn ra sao. Nhưng vừa rồi thấy thực khách vừa nghe danh này đều chạy sạch thì cũng đoán được đại khái.
Hồng y nữ tử ngắt lời, “Đã là ta khiêu chiến thì đương nhiên do mình ta hoàn thành rồi, không cần kẻ khác nhúng tay. Hơn nữa độc của Vạn độc môn, dù không dám nói thiên hạ vô địch, nhưng chí ít ở Miêu cương này cũng không có đối thủ. Thế nên ta cũng không dụng độc, công tử có thể yên tâm.”
Thanh Ly cười nói, “Vậy xin cô nương cho biết rõ quy định.”
“Sảng khoái! Quy tắc rất đơn giản: Trong ba ngày, mỗi ngày vào một giờ ta sẽ đánh lén ngươi. Chỉ cần ngươi thoát được truy sát của ta thì ngươi thắng, bằng không thì ngươi sẽ do ta xử lý.”