Hô Nhĩ Xích nhíu mày, “Sao, đệ nghĩ ra chiêu gì ngăn cản ta đại náo hôn lễ rồi ư?”
Thanh Ly trầm mặc không nói.
Hô Nhĩ Xích thở dài, “Cũng đúng, Thanh Ly của bây giờ đã không còn là Thanh Ly trước kia nữa. Nay đệ đã là hiền tế của Triển Cửu Giang rồi, tới đây sẽ thành môn chủ Vạn Độc môn, chỉ bằng khả năng dụng độc của đệ thôi, ta cũng chẳng biết làm thế nào.”
Thanh Ly bất đắc dĩ nói, “Ngươi đừng bức ta, ta không thể để ngươi mạo hiểm được. Sau khi ta cưới Triển Hồng Lăng rồi thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.”
Mu bàn tay Hô Nhĩ Xích đã nổi gân xanh.
“Đâu vào đấy? Hay lắm một câu đâu vào đấy! Ta…”
Cơn giận không thể khống chế được muốn phát ra, nhưng bỗng nhiên Thanh Ly lại ôm cổ Hô Nhĩ Xích, vùi mặt vào lồng ngực hắn.
Trong trí nhớ của Hô Nhĩ Xích, đây là lần đầu tiên Thanh Ly chủ động ôm hắn.
“Đừng hành động theo cảm tính. Coi như ta cầu ngươi, hãy sống thật tốt… Vì ta, cũng vì Ma Lặc, ngàn vạn lần đừng…”
Trong âm thanh ấy mang theo nỗi buồn khổ não nề.
Hô Nhĩ Xích không biết phải đáp như thế nào.
Thanh Ly đâu hề nguyện ý cưới Triển Hồng Lăng, chỉ e rằng trong lòng y còn khó chịu hơn Hô Nhĩ Xích gấp trăm ngàn lần.
“Thôi được rồi! Dằn vặt đệ cũng là tự dằn vặt bản thân ta. Trước đây đệ vẫn nói ta không hiểu được ‘tôn trọng’ là gì. Lần này đệ đã chọn lựa rồi, ta sẽ không cưỡng cầu nữa.”
Hô Nhĩ Xích quay lưng đẩy cửa bước đi.
“Ta không thể cho đệ một hôn lễ như thế, mà giờ ông trời trả cho đệ một cơ hội, coi như ta nợ đệ đi. Đêm nay ta sẽ canh bên đệ, để đến mai khi đệ bái đường với người kia rồi, ta sẽ cùng đoàn người rời đi…”
Giọng nói Hô Nhĩ Xích trầm xuống như vậy, nghe không ra tâm tình.
Canh gác suốt đêm cho tân nương trước ngày xuất giá mà là truyền thống của bộ tộc Luân Cát Lãng ở Hung Nô. Trước khi được gả đi tân nương luôn thức trắng đêm trò truyện cùng mẹ. Dù sao nữ nhi khi bước khỏi cánh cửa này rồi, sẽ không dễ gì về nhà mẹ đẻ nữa.
Hô Nhĩ Xích gác đêm cho Thanh Ly, hàm nghĩa trong đó, có lẽ không cần phải nói ra nữa.
Trong màn đêm sâu thẳm nơi sơn cốc, lòng Hô Nhĩ Xích càng thêm rối loạn, để mặc cho màn sương nhẹ nhàng lạnh lẽo ngưng thành một tầng nước trên người. Hắn không muốn vận công chống lạnh, chỉ muốn bóng đêm thê lương này có thể đánh tan đi một chút u sầu.
Trong phòng, Thanh Ly cũng một đêm không ngủ. Nhờ ánh trăng, y vẫn có thể trông thấy bóng dáng người kia. Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa thôi, mà sao không thể nào mở ra được.
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, cửa phòng đã bị đám hạ nhân nhiệt tình đẩy ra. Y chỉ có thể chết lặng tùy họ hầu hạ, mà tiếng chúc mừng chúc mừng giờ đây sao châm chọc đến thế.
Giữa những bóng người bận bịu, ánh mắt Thanh Ly vẫn thủy chung tụ lại một điểm.
Chuyện Hô Nhĩ Xích tới Vạn Độc môn vẫn là không ai hay biết, dù hắn mang dịch dung, nhưng khí khái thường ngày cũng bị che giấu. Không biết là do hắn cố gắng, hay tự nhiên mà vậy.
Hắn chỉ an tĩnh như thế, không thể người khác chú ý… Cô đơn nơi đó.
Tóc hắn đã ướt, làm người ta tưởng rằng thuộc hạ của ai đó bị phạt đứng.
Thanh Ly được người bao quanh như sao vây trăng, đi nghênh đón rồi tiễn đưa một đám tân khách.
Hô Nhĩ Xích chán ghét màu đỏ trên người y.
Thanh Ly của hắn chỉ hợp với màu trắng của tuyết và màu xanh của trời mà thôi.
Hô Nhĩ Xích cười tự giễu, lần này, hắn đã hiểu được lòng Thanh Ly hồi đó.
Năm ấy, hắn chẳng hề hay biết, lại nói chuyện Đồng Phi có thai mong chuyển trọng tâm câu truyện, khiến Thanh Ly hài lòng.
Rồi thì sự ghen tuông như dời sông lấp bể này, nỗi hận đến mức muốn đem tất cả những kẻ chạm vào người ấy ra ngũ mã phanh thây này… Giờ đã báo ứng trên người hắn rồi.
Phải. Hắn đáng đời.
Yêu một người, rồi phải chịu nỗi thống khổ này thôi.
Hô Nhĩ Xích cứ đứng ngơ ngác ở đó, trừ lúc cùng Thanh Ly tới phòng khách, hắn chưa từng nhúc nhích một lần.
Đứng ở nơi hậu hoa viên xa xa có thể thấy được Thanh Ly, giả sơn cao này đã che giấu thân hình Hô Nhĩ Xích.
Nhãn thần Thanh Ly vẫn luôn lướt qua mọi nơi như muốn tìm kiếm thứ gì.
Sắc trời đã tối, tiếng chiếng tiếng trống vang dội báo hiệu giờ lành đã tới.
Bầu không khí trong đại sảnh lại dâng cao, vì tân nương đã được Hỉ nương cõng ra rồi.
Bị người bên cạnh giục giã, Thanh Ly bất đắc dĩ cầm lấy một bên dây hồng.
Hoa cầu đỏ rực được buộc một sợi dây thật dài liên kết hai bên nam nữ. Đáng tiếc sự gắn bó này không nhất thiết phải là ái tình thực sự.
Người chủ trì cất cao giọng nói.
“Nhất bái thiên địa.”
Thanh Ly cứng nhắc làm theo, lưng khẽ cúi, bày ra một độ cung không chút thành kính.
Ngồi ở vị trí chủ vị, Triển Cửu Giang nghĩ sự tình đã định nên mặt mày rạng rỡ, tiếp nhận con rể một lạy.
Đêm qua tuy có trăng, nhưng sương mù dày đặc, đến hôm nay ánh trăng cũng không rực rỡ, nhờ bầu trời không có mây đen mới cảm nhận được sự tồn tại của nó.
“Nhị bái cao đường.”
Lúc đó phía chân trời lại vang lên tiếng sấm phá ngang không khí, dường như muốn nổ tung rồi.
Nhưng hỉ nhạc vẫn thổi quên trời đất, mọi người dường như cũng không chú ý thời tiết ngoài kia.
Nhưng tiếng sấm đó như phát ra từ sự buồn bực, nện vào lòng Thanh Ly.
Mưa to trút xuống tầm tã, giữa đất trời chỉ còn màn mưa.
Lại một tia sét xé ngang thiên không khiến cho bên ngoài vốn đen kịt đột nhiên trở nên sáng sủa.
Thanh Ly bỗng quay đầu lại.
Trong thời khắc tia sét xẹt qua ấy, y đã trông thấy gương mặt Hô Nhĩ Xích.
Gương mặt đã ướt nước mưa.
Thanh Ly cứng đờ. Nhưng không phải vì bị buộc bái đường… Mà là… Y đã trông thấy, không, có lẽ nên nói rằng, y cảm nhận được… Nước mắt đang rơi trên khuôn mặt người nam nhân ấy. Dù bị nước mưa gột rửa, nhưng Thanh Ly biết rằng, thứ đang chảy trên mặt hắn, là nước mắt.
Trong khoảnh khắc, Thanh Ly cảm thấy cơ thể như bị nghiền nát rồi.
Người nam nhânvẫn cứng rắn hơn sắt thép ấy, trong buổi tối nay, lại chảy xuống những giọt lệ yếu đuối.
Đây là lần thứ hai Hô Nhĩ Xích rơi lệ, vì y.
Lần trước là khi Thanh Ly cản cho Hô Nhĩ Xích một tiễn, ‘chết’ trong lòng hắn.
Còn lúc này đây, là bọn họ vì nghĩa, mà chặt đứt sợi dây tơ hồng này.
“Phu thê giao bái.”
Người chủ sự lớn giọng hô cũng không thể khiến cho tân lang mảy may cử động. Hắn lấy làm kỳ quái trông tân lang đang nhìn ra ngoài thất thần. Hắng giọng một lần rồi hô to lần nữa.
Thanh Ly vẫn vậy, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Ngồi trên ghế chủ tọa, Triển Cửu Giang đổi sắc, tân khách trong phòng cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Triển Cửu Giang suy nghĩ cho rằng sự tình có biến, dự tính hạ lệnh cho thuộc hạ ép Thanh Ly bái đường cho xong. Nhưng không đợi ông ta ra lời, Thanh Ly đã buông xuôi… Thả xuống sợi dây hồng vốn phải giữ trong tay.
Y chắp tay nói, “Thanh Ly bất hiếu, trong lòng sớm có người khác, không thể cùng Triển tiểu thư thành hôn. Hôm nay khiến cho Vạn Độc môn mất mặt, ta nguyện chết dưới tay Dược Thi để tạ tội!”
Triển Cửu Giang giận giữ, thét một tiếng ra lệnh ám vệ bắt lấy Thanh Ly.
Từ lúc ở bên ngoài thấy tình hình biến động, Hô Nhĩ Xích liền thi triển khinh công phi thân nhảy lên, bức lui toàn bộ ám vệ vây quanh Thanh Ly. Hắn ôm chặt vòng eo của y rồi chạy về hướng Bát quái trận.
Triển Cửu Giang giơ tay ngăn lại đám ám vệ muốn đuổi theo, lạnh mặt nói, “Thôi đi, để bọn chúng chết dưới tay Dược Thi cho xong.”
Lại nhìn tình hình bên kia.
Hô Nhĩ Xích ôm Thanh Ly dùng hết công lực chạy như bay trong trận Bát quái.
Hô Nhĩ Xích vốn không phải nhân sĩ Trung Nguyên nên chẳng thể hiểu rõ thế trận huyền bí này. Dù có được Thanh Ly chỉ điểm, nhưng đến cả Thanh Ly cũng chỉ có chút công phu mèo quào, làm sao tránh được trận địa này.
Mấy người tử sĩ theo Hô Nhĩ Xích nhập cốc cũng cùng hai người vào trận. Nhưng trận thế biến hóa rắc rối, họ đi nửa canh giờ liền bị nhập vào khu vực của Dược Thi.
Ngửi thấy mùi nhân loại, Dược Thi từ bốn phương tám hướng ào ào lao tới.
Trời đã tối lại không có trăng, họ đành dựa vào ánh sáng từ phía ngọn đuốc được tử sĩ mang theo.
Tuy không thấy bộ mặt đáng sợ của Dược Thi, nhưng qua thế trận tấn công sắc bén vừa rồi khiến ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh.
May mà Thanh Ly tùy thân mang theo phấn giải độc, trung hòa khí độc quanh người Dược Thi, nếu không dù mọi người không bị chúng tổn thương thì cũng bị độc hun tử.
Thế nhưng độc trên tay chúng vẫn không cách nào giải được.
Sau một canh giờ triền đấu đã có vài tử sĩ bỏ mạng.
Theo Thanh Ly được biết thì vùng Dược Thi quản lý không lớn, nhưng hai người đi trong sơn cốc vài vòng cũng không tìm được đường ra.
Lại thêm một Dược Thi bị Hô Nhĩ Xích chém đứt đầu.
Hơi thở vốn bình lặng của hắn giờ đã hỗn loạn. Thanh Ly biết đó cũng là dấu hiệu cho thấy thể lực của hắn bắt đầu suy yếu rồi.
“Buông, ngươi tự đi đi! Không mang theo ta may ra còn có tia hy vọng.”
Hô Nhĩ Xích đang phải đối phó với kẻ địch trước mặt lại còn bị những lời nói của Thanh Ly phía sau làm nhiễu tâm.
“Thử nói bậy lần nữa xem!”
Thanh Ly khổ sở nói, “Thuốc của ta cũng sắp không còn rồi.”
“Nếu như đã định rằng chúng ta phải chết chung một chỗ thì có gì không thốt.” Tuy Hô Nhĩ Xích đã uể oải nhưng sự trấn định vẫn không thay đổi.
Lòng Thanh Ly đã quyết, có câu nói này của hắn, đời này y chẳng cầu gì hơn.
Thừa dịp Hô Nhĩ Xích chuyên tâm đối phó kẻ địch, y đẩy mạnh Hô Nhĩ Xích về phía khe hở, còn thân thể mình lại hướng về bên lũ Dược Thi đang kéo tới.
Hô Nhĩ Xích nhất thời khinh suất không kịp ngăn cản hành động đó cua Thanh Ly. Nhìn thân thể y thoát khỏi nơi cánh tay mình chạm tới được, trong phút chốc hắn liền cảm thấy như rạng nứt.
Hình ảnh nhiều năm trước Thanh Ly đã dùng cơ thể đang hoài thai mười tháng cản cho hắn một tiễn như còn mới đây, vậy thì làm sao hắn có thể để tấn thảm kịch đó phát sinh trước mắt lần nữa chứ?
Hô Nhĩ Xích hét lớn một tiếng, đề khí giật lại, chỉ trong chớp mắt đã đưa thân thể Thanh Ly trở về.
Dù đã ôm được Thanh Ly trong lòng, nhưng lưng hắn lại bại bộ trước mặt Dược Thi.
Một tên trong chúng giơ tay, trên lưng Hô Nhĩ Xích đã lưu lại năm vết thương sâu tận xương.
“Hô Nhĩ Xích!”
Hô Nhĩ Xích đau đớn, khí tức bất ổn, nặng nề rơi xuống đất. Nhưng dù tại thời khắc đó, hắn vẫn dùng thân thể để bảo vệ Thanh Ly trong lòng.
Thanh Ly mở to mắt, trông thấy Dược Thi phía sau đang hung ác nhào về phía hắn.
“Không!”
Thanh Ly đẩy Hô Nhĩ Xích về phía sau lưng mình, thân thể sẵn sàng đón nhận.
Đúng thế, chí ít, cuối cùng chúng ta còn được bên nhau.
Khi đó, Thanh Ly thực sự có ý nghĩ tuyệt vọng ấy.
Chính vào thời khắc sinh mệnh như treo sợi tóc, trong cốc truyền ra tiếng tiêu thanh thúy.
Tên Dược Thi chỉ kém chút là bắt được Thanh Ly bỗng đột nhiên ngây ra, cứ như vậy đứng cách Thanh Ly một bàn tay thôi.
Thanh Ly mở to hai mắt, hít một hơi thật sau, trong giây lát vẫn chưa tiếp nhận được hiện thực là Dược thi đình chỉ công kích.
Y giơ chân đá con Dược Thi gần nhất ra ngoài, nâng Hô Nhĩ Xích đã hoàn toàn vô lực đi theo hướng ánh sáng nhàn nhạt.
Y biết, và cũng có thể nhận ra, tiếng tiêu kia là do Triển Hồng Lăng thổi.
Trong chuyện tình cảm, nếu y đã nhận định là Hô Nhĩ Xích, thì chỉ có thể phụ tất cả kẻ khác mà thôi.
Nhìn hai người dìu nhau rời khỏi Dược Thi cốc, Triển Hồng Lăng đứng trên nơi cao, chầm chậm buông bích tiêu trong tay xuống.
Triển Cửu Giang hiện thân đứng cạnh, “Cuối cùng con cũng không đành lòng hạ thủ.”
Mưa ngừng gió tạnh, mặt trăng lộ ra hình lưỡi liềm dưới đám mây đen.
Triển Hồng Lăng mặc một thân hỉ phục, mơ hồ có thể trông thấy ánh sáng nhàn nhạt từ kim tuyến trên chiếc mũ phượng.
Lúc này Triển Hồng Lăng đã không còn hình ảnh hoạt bát thanh thuần nữa, mà lại làm cho người ta có cảm giác âm trầm, không hợp với gương mặt thanh tú động lòng người.
“Thật không nghĩ ra, hai năm sớm chiều làm bạn, không sánh được với kẻ vừa xuất hiện ba ngày.”
“Nếu không phục thì sao không cho chúng đi gặp Diêm vương đi? Nhân từ nương tay đâu phải tác phong của con.”
Triển Hồng Lăng cười nói, “Con không muốn phá hủy hình tượng khả ái thiện lương mất bao công xây dựng trong lòng hắn. Để hắn phải áy náy cả đời đi! Bắt cả Hung Nô vương và Cảnh Đức đế phải nợ nhân tình của Vạn độc môn, cũng không phải chuyện không tốt.”
Triển Cửu Giang thở dài, “Con có thể nghĩ thoáng vậy thì tốt…”
Chợt thấy nữ nhi đang đưa lưng về phía mình, có giọt nước đọng trên cằm nhỏ.
Triển Cửu Giang nhất thời không nói gì, chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu ngươi mà thôi.
=========
Lảm nhảm
Hạnh phúc không các tình yêu ^^ Lâu lắm mới tái ngộ với Quân kỹ nhỉ?
Vốn dĩ ta tính nốt năm nay mà không dịch được chương nào thì drop luôn cho xong, để bạn khác dịch dùm cũng được. Cơ mừ không hiểu sao đến cuối năm, ta lại muốn làm gì đó cho cả nhà, mong vớt vát lại chút hình tượng sau một năm lười nhác (đáng khinh =.=). Hy vọng cả nhà không chê, hehe!