Quân Kĩ

Quyển 1 - Chương 49



Mấy ngày sau – Biện Kinh.

Tuy rằng chiếc xe ngựa mà nhóm Thanh Ly dùng đảm bảo là xa hoa nhất cái thời đại này, nhưng bầu không khí bên trong làm cho Thanh Ly nghẹn không sao chịu được.

Tình huống kiểu này duy trì từ lúc xuất phát tới bây giờ.

Nguyên nhân không phải do y, mà là Mạc Ly sống chết không chịu rời Thanh Ly nửa bước, trong khi đó, Hắc Bạch Song Sát lại chẳng thua gì da trâu, một tấc cũng không tha, kè kè bên Mạc Ly.

Hai vị thủ lĩnh bày đặt để con ngựa cao to kia làm cảnh, lại đi tranh không gian với bệnh nhân.

Ngay từ đầu Mạc Ly đúng là sợ hai người kia chết khiếp, nhưng khi bị vừa đấm vừa xoa, hoàn toàn không còn tí tính kháng cự nào trước hành vi của họ cả. May mà có viên thuốc an thần của Thanh Ly, cộng với việc Hắc Bạch Song Sát không làm ra chuyện gì quá khác người, tính cảnh giác của y cũng dần thả lỏng.

Dù thế nào chăng nữa thì đây cũng là một cơ hội du lịch hiếm có. Mạc Ly bị nhốt ở Vô Xá Cốc hai năm, thiếu chút đã quên cả thế giới bên ngoài như thế nào rồi. Cho nên tâm tình của y dần có chuyển biến tốt đẹp.

Càng gần Biện Kinh, phân tử mang tên tự do càng lan dày trong không khí.

Mạc Ly luôn an tĩnh trong xe, lặng lẽ quỳ gối, dựa vào song cửa nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Hai tên Hắc Bạch Song Sát khá bá đạo. Gió bên ngoài lúc nào cũng mạnh, họ sợ Mạc Ly bị trúng gió độc, liền đóng cửa sổ để y ngoan ngoãn ngồi trong.

Dù trong lòng trăm ngàn không muốn, Mạc Ly lại không dám nói câu nào, đành ngồi lại bên cạnh Thanh Ly.

Một hồi lâu, buồn chán cực độ, thành ra buồn ngủ.

Dáng ngủ gà gật của Mạc Ly vô cùng đáng yêu. Đầu như gà con mổ thóc, gật gù lên xuống. Vì tự xe ngựa đã xóc nảy, mỗi lần lắc qua lắc lại là xiêu vẹo về các hướng khác nhau.

Thanh Ly sợ y đụng đầu vào thùng xe, vừa định để đầu Mạc Ly tựa vào vai mình, nhưng không kịp động thủ, hai tên Hắc Bạch Song Sát đã bắn ánh mắt tàn bạo tới rồi.

Đương nhiên Thanh Ly hiểu ý họ, chẳng biết làm thế nào đành xấu hổ xoa xoa cái cổ, nhường lại vị trí bên người.

Mạc Ly vô tri vô thức, không chú ý bên mình đã đổi người. Văn Sát đưa cái đầu đang lắc lư của Mạc Ly tựa vào vai, còn hôn trộm trên gương mặt y một cái. Mấy ngày nay có Thanh Ly chiếu cố, sắc mặt Mạc Ly cũng khá hơn nhiều, khí vàng giảm đi không ít, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái. Hàn Tử Tự đâu nhàn rỗi, cầm tay Mạc Ly, từ từ nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón tay cho y.

Mạc Ly dần ngủ sâu giấc, đầu tựa trên vai Văn Sát không chắc, lại trượt xuống đùi hắn. Tư thế như có phần sai, Mạc Ly ngủ không an ổn. Văn Sát nhận ra, liền chỉnh lại tư thế cho y một chút, Hàn Tử Tự còn đưa đôi chân chạm trên mặt đất của y lên nhuyễn tháp.

Khi đụng tới chân y, Hàn Tử Tự thoáng nhíu mày. Thân thể Mạc Ly đã bị tổn thương nghiêm trọng, tứ chi lúc nào cũng lạnh lẽo, lại vì yếu đuối mà không chịu được tẩm bổ. Trước vấn đề này, Thanh Ly cũng đành bó tay.

Hàn Tử Tự cởi tất cho y, khẽ vận nội công, dùng bàn tay ấm áp xoa bóp. Chân Mạc Ly ấm dần lên, trên người có thêm chăn mỏng, ngủ cũng ngon hơn, nét mặt Hắc Bạch Song Sát cũng an lặng lại.

Trước tình cảnh này, Thanh Ly đã sớm coi như không thấy.

Chỉ có thể nói là tại hai kẻ kia không chịu quý trọng Mạc Ly, nên dù bây giờ tìm hết cách bù đắp, nhưng hình như  cũng đã quá muộn rồi.

Đối với tổ hợp ba người quái dị mà hài hòa đến kỳ lạ trước mắt, Thanh Ly chỉ có thể thở dài trong lòng.

_________________

Lần thứ hai gặp lại Triệu Đình Hạo, Thanh Ly nhất thời cảm thấy như đã trải qua mấy kiếp.

Triệu Đình Hạo của hôm nay, hay nên gọi là Cảnh Đức Đế, đã ở ngôi cửu ngũ chí tôn.

Khí chất Vương giả toàn vẹn tự nhiên, dung nhan tuấn vĩ như trước, bên ngoài phủ Long Bào, điểm thêm tử ngọc kim quan, tựa như được bao trùm trong ánh hào quang của một thiên nhân không thể khinh nhờn.

Tuy vậy, cặp mắt của hắn vẫn cô tịch như trước, khiến người ta không thể nào tiếp cận.

Cảnh Đức Đế an bài nội thị dàn xếp cho ba người kia xong, liền vẫy lui những người trong điện.

Hai người nhìn nhau không nói, trong lòng Thanh Ly có cảm giác bực bội khó tả.

“Vương gia… À, Hoàng Thượng… Ngài gầy đi nhiều rồi…”

Triệu Đình Hạo cười nói, “Ở trước mặt ta còn khách khí, thật không giống ngươi.”

Triệu Đình Hạo vung y bào, “Đi theo ta.”

Thanh Ly lẳng lặng theo sát phía sau hắn.

Triệu Đình Hạo đi phía trước, hướng về phía tường thành hoàng cung.

Thấy Cảnh Đức Đế đi tới, nô tỳ quỳ rạp hai bên.

Đi thẳng một đường lên tường thành, Triệu Đình Hạo vuốt lên những kiến trúc đã tồn tại bao năm, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

“Tống Việt, thật có thể tỉnh?” – Tiếng nói có phần run rẩy.

“Độc thì có thể giải được, còn tỉnh hay không, còn chờ tạo hóa…”

Triệu Đình Hạo nhìn ra bên ngoài, đưa lưng về phía Thanh Ly khiến y không thể thấy biểu cảm trên gương mặt hắn.

“Ngươi cũng biết, trái tim này, thân xác này, vốn là dán lại từ muôn ngàn mảnh vỡ, miễn cưỡng mà sống… Không thể nào chịu được một lần đả kích như vậy nữa đâu…”

Thanh Ly cũng là người từng trải, hiểu được thế nào là đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ.

Tâm tình của Triệu Đình Hạo, làm sao y không hiểu.

“Ngươi nói thật đi, y… Có bao nhiêu cơ hội tỉnh lại?”

Thanh Ly cố sức nắm chặt tay.

“Năm phần…”

Vẫn hoàn toàn trầm mặc.

Một hồi lâu, thanh âm của Triệu Đình Hạo mới vang lên, “Cũng được, không chết thì sống, chỉ có một con đường thôi…”

“Muốn bao lâu mới có kết quả?”

“Tối đa không quá bảy ngày.”

“Được, ngươi đi chuẩn bị đi. Bảy ngày này, ta sẽ cùng sống với Tống Việt.”

Thanh Ly gật đầu, thi lễ với Triệu Đình Hạo, liền lui xuống.

Nghe nói ngày ấy, Cảnh Đức Đế đã từng đứng ở kia, ôm thân thể Tống Việt nhìn về cả thiên hạ, suốt một ngày một đêm.

Thanh Ly đem nguyên liệu chế tạo thuốc giải độc đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu công việc tiêu độc.

Thân thể Tống Việt vẫn được tẩm bổ nhờ vào độc tính của Xích Chu, chu sa giữa trán càng rực rỡ. Đến cả sợi tóc mai mới mọc cũng mang sắc đỏ tươi.

Thời gian Thanh Ly ép độc cho Tống Việt, từ mười đầu ngón tay ngón chân trào ra dịch thể màu đỏ, nhưng không phải máu.

Chưa từng thấy cảnh tượng kỳ dị như thế, Mạc Ly ở một bên tấm tắc xưng kỳ.

Hắc Bạch Song Sát khó được không tới quấy rối hai người họ cứu người.

Chỉ cần hai ngày, độc trong cơ thể Tống Việt đã được bức hết, dòng máu đã đông từ lâu lại một lần nữa tuần hoàn trong thân thể.

Chuyện tiếp theo là của Mạc Ly rồi.

Mạc Ly thành thạo tìm được huyết quản trên tay Tống Việt, tiến hành đẩy dinh dưỡng dịch vào tĩnh mạch.

Hai người gần như không ngủ liên tục thay phiên canh giữ Tống Việt.

Cảnh Đức Đế không xuất hiện ở đây.

Khi Thanh Ly bắt đầu giải độc cho Tống Việt, Triệu Đình Hạo gần như không ăn nổi, mỗi ngày chỉ miễn cưỡng nuốt vào một ít thức ăn lỏng.

Tới ngày thứ tư, Tống Việt vẫn chưa tỉnh.

Triệu Đình Hạo không ăn, chỉ uống nước.

Tới ngày thứ sáu, Triệu Đình Hạo cũng sắp không chịu được nữa.

Thanh Ly đương nhiên lo lắng. Người ở đây còn chưa tỉnh, người bên kia đã muốn gục rồi.

“Ngài không phải muốn gây thêm phiền phức sao? Còn muốn Mạc Ly cho Ngài một châm dinh dưỡng ư?”

Triệu Đình Hạo ngồi xuống long sàng, tùy thị thái giám kê cho hắn gối mềm, để hắn dựa vào thoải mái một chút.

“Ta không cần thứ đó.”

Triệu Đình Hạo môi khô nứt, nhưng thần sắc không chút uể oải, thần trí thanh tỉnh dị thường.

Thanh Ly nhíu mày.

“Một mình y đứng trước ranh giới sống chết, ta… sao có thể không cùng y…”

Thanh Ly biết chẳng khuyên nổi hắn, đành phải rời khỏi điện.

May là ở ngày thứ bảy, Tống Việt vốn yên lặng đã lâu, nay lông mi lại khẽ lay động.

Thanh Ly kinh hỷ không ngớt, vội vàng gọi người đi báo cho Triệu Đình Hạo.

Nhanh như cắt, Triệu Đình Hạo được người khác nâng tới tẩm cung của Tống Việt.

Một Cảnh Đức Đế luôn luôn cao ngạo, lần thứ hai hiện lên thần sắc con người.

Hắn quỳ xuống bên giường Tống Việt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của y.

“Tống Việt… Tống Việt…”

Sau muôn tiếng gọi nhẹ nhàng, Tống Việt chầm chậm mở mắt.

Thanh Ly kéo Mạc Ly đang đứng đờ đãn ra bên ngoài.

Gương mặt Thanh Ly đã hiện nét cười.

Ngày mai, là đến lúc tạm biệt rồi.

Y sắp chờ không nổi ngày trở lại trên mảnh đất thảo nguyên mỹ lệ kia, nóng lòng muốn được gặp lại những con người hằng thương nhớ.

_____________________

Ngày hôm sau, thần sắc Cảnh Đức Đế không có gì thay đổi, nhưng ánh sáng lay động trong đôi mắt là không thể nào che đậy được.

Tống Việt vừa thức tỉnh, tuy rằng mất đi ký ức, lại thêm hai mắt mù, nhưng đó là tổn hại do chết giả trong thời gian dài, chỉ có thể dựa vào điều dưỡng dài ngày mới có thể khôi phục lại được.

Nhưng có thể tới được tình trạng này, Triệu Đình Hạo đã vô cũng thỏa mãn.

Cảnh Đức Đế long tâm đại duyệt, đương nhiên không hề chối từ yêu cầu của Mạc Ly.

Đưa Mạc Ly giao phó cho Triệu Đình Hạo, tảng đá lớn trong lòng Thanh Ly đã rơi xuống, toàn thân đều thoải mái tràn trề.

“Phải về Hung Nô rồi?” Triệu Đình Hạo khóe mắt mỉm cười hỏi thăm.

“Vâng.”

“Liên lụy các ngươi lâu như vậy, ta phải xin lỗi ngươi rồi. Ngươi nhớ thương Hung Nô vương, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Không hiểu vì sao tự nhiên Triệu Đình Hạo lại nói chuyện vô duyên như thế, Thanh Ly có phần ngại ngùng.

“Ngươi quay lại xem, ai tới kia?”

Nghe câu nói đấy, trái tim Thanh Ly lỗi nhịp một cái, chẳng lẽ là…?

Y mang theo một phần không thể tin được xoay người lại.

“Hô Nhĩ Xích!”

Câu nói hoảng hốt bị nụ hôn sâu của Hô Nhĩ Xích nuốt vào trọn vẹn.

Hai người đâu còn để ý đến người khác, không kiêng dè gì mà bày ra một màn ân ái trước mặt Cảnh Đức Đế.

“Ngươi dùng Ngọc phong?”

Hô Nhĩ Xích nhéo nhéo mũi Thanh Ly.

“Đệ cũng không cho ta biết đó là Ngọc phong, hại ta lúc mở nút chai ra, con kia xém chút ngủ đông rồi!”

Với sự thông minh của Hô Nhĩ Xích, làm sao không biết chiếc ống nhỏ mà Thanh Ly truyền cho hắn qua nụ hôn kia là Ngọc phong có thể tìm được y, chỉ là muốn trêu chọc y mà thôi.

“Dùng Ngọc phong của đệ, cuối cùng ta tìm được Vô Xá Cốc, nhưng lúc đó các người đã đi rồi, ta không muốn đánh rắn động cỏ, chờ các người đều tới Biện Kinh rồi mới hiện thân.”

Triệu Đình Hạo cười nói, “Việc này còn phải đa tạ tình báo của Hung Nô vương, giờ ta đã phái người giả trang người của Thiên Đạo môn đến làm loạn Vô Xá Cốc, tin chắc sẽ khiến hắc bạch lưỡng đạo phải bất hòa. Hỏa thiêu hậu viện, Hắc Bạch Song Sát cũng phải trở về xử lý một chút, không thì tổ chim cũng trụi lủi.”

Thanh Ly kinh hỷ nói, “Hoàng thượng muốn nhân cơ hội này đưa Mạc Ly đi?”

Triệu Đình Hạo gật đầu.

“Còn nơi y tới…”

Thanh Ly vội cắt đứt.

“Thanh Ly không cần biết những việc này. Nếu có duyên sau này còn gặp lại, càng nhiều người biết nơi Mạc Ly tới, y sẽ càng gặp nguy hiểm.”

Triệu Đình Hạo cười nói, “Thanh Ly, không ngờ ngươi cũng suy nghĩ thấu đáo lắm.”

Thậm chí không chờ được ăn bữa tối, Thanh Ly đã cùng Hô Nhĩ Xích lên đường trở về.

Thanh Ly đi cùng Mạc Ly đi xe ngựa suốt, đã sớm chán muốn chết, liền cùng Hô Nhĩ Xích cưỡi ngựa đi.

Gió thổi tung mái tóc hai người.

Nỗi lo lắng lâu ngày giờ đã không còn.

Thanh Ly gọi Hô Nhĩ Xích đang đi phía trước một tiếng, Hô Nhĩ Xích liền ghìm ngựa dừng lại.

Con ngựa của Thanh Ly chạy đến bên hắn.

“Sau này, ta sẽ không bao giờ rời đi nữa.”

Nói xong câu đó, gương mặt Thanh Ly không tự chủ mà nóng lên.

Ánh mắt Hô Nhĩ Xích sâu thẳm, không nhúc nhích mà nhìn chăm chăm người trước mặt.

Hô vang một tiếng, không chờ Thanh Ly phản ứng lại, người y đã ở trên lưng ngựa Hô Nhĩ Xích rồi.

Hô Nhĩ Xích ôm lấy thắt lưng Thanh Ly, vung lên roi ngựa.

Con ngựa nhân được lệnh, tung bốn vó chạy như bay.

Ngựa của Thanh Ly cũng được huấn luyện kỹ càng, vội chạy theo phía sau.

Trên đường lưu lại những ấn ký nông sâu không đồng nhất.

Không mất nhiều thời gian, con người lòng như thiêu đốt – Thanh Ly – đã trở về Vương Đô.

Chỉ có một nguyên nhân, y thực sự quá nhớ Ma Lặc rồi.

Đáng tiếc khi trở về cung điện đã là nửa đêm, Ma Lặc cũng đã sớm ngủ.

“Ta đi xem Ma Lặc.”

Thanh Ly vừa xuống ngựa đã muốn nhìn con, dù chỉ là thấy con đang ngủ cũng tốt.

Ai ngờ vừa đi được hai bước, Thanh Ly đã bị Hô Nhĩ Xích kéo lại bên người.

Hô Nhĩ Xích khiêng Thanh Ly lên vai.

“Ma Lặc sớm ngủ rồi, đệ đừng làm phiền nó. Muốn nhìn thì cũng không cần nóng vội.”

Thanh Ly lúng túng nói, “Ngươi làm gì vậy? Mau buông ta xuống.”

Hô Nhĩ Xích cười xấu xa, ngắt một cái vào mông Thanh Ly, “Ma Lặc không vội, ta thì vội.”

Đến khi Thanh Ly phản ứng lại mới biết thâm ý trong lòng nói đó, trên mặt hốt nhiên nổ tung.

“Ngươi…”

Nhưng chỉ chớp mắt, Thanh Ly đã bị đặt xuống giường trong phòng Hô Nhĩ Xích.

Hô Nhĩ Xích chậm rãi chuyển tay đến bên đai lưng.

Thanh Ly vô thức bắt lấy tay hắn.

“Thế nào, không muốn?”

Hô Nhĩ Xích nhìn Thanh Ly, trên mặt có một chút không vui.

“Ngươi… Không phải là… Không thích nam nhân sao… Lần trước… Chỉ là do trúng độc…”

Hô Nhĩ Xích hôn lên mái đầu Thanh Ly đang cúi thấp, “Đương nhiên ta không thích nam nhân khác rồi, chỉ mình đệ thôi.”

Nghe câu nói đó, Thanh Ly chầm chậm buông tay đang giữ lại Hô Nhĩ Xích.

Nhận được lời chấp thuận ngầm, hắn liền không khách khí đứng lên.

Rất nhanh, Thanh Ly đã trần trụi.

Kinh nghiệm cùng nam nhân ít ỏi đến thương cảm của Thanh Ly đều là học trên người Hô Nhĩ Xích, đối với tình huống thế này, y rất khó để mở ra được.

Thân thể Thanh Ly ửng đỏ, trong mắt ngập nước, làm cho Hô Nhĩ Xích dục hỏa đốt người.

Hô Nhĩ Xích vốn là cao thủ tán tỉnh, hơn nữa, hiện giờ tâm linh hai người đã đồng điệu, muốn khiến Thanh Ly có phản ứng không phải là chuyện khó. Nhưng hắn làm sao thỏa mãn trước phản ứng ngây ngô như xử nữ của Thanh Ly.

Thanh Ly tựa vào người Hô Nhĩ Xích, mặt đối mặt.

Tay hắn chạy trên người Thanh Ly. Bàn tay vuốt ve rất dễ chịu, khiến cho thân thể vốn buộc chặt của Thanh Ly từ từ thả lỏng.

Hô Nhĩ Xích quệt một chút cao lên đầu ngón tay, tìm tới hậu đình của Thanh Ly.

Thanh Ly tưởng là thuốc trơn bình thường, không hề nghi ngờ. Đợi đến khi nơi đó tao dương khó chịu, cả người như phát sốt, y mới phát hiện ra.

“Ngươi, ngươi bôi cái gì…” – Thanh Ly thấp giọng thở gấp, cố gắng áp chế dục vọng của bản thân.

“Không có gì, đệ căng thẳng quá, thêm chút ít tình thú thôi mà.”

Thanh Ly buồn bực nói, “Ngươi, ngươi, đáng ghét…”

Hô Nhĩ Xích bắt lấy đôi môi đang muốn mắng người kia, hôn thật sâu.

Thanh Ly thiếu chút bị hôn mà không thở nổi.

Thân thể khô nóng càng phát ra rõ ràng, y chỉ có thể dán trên người Hô Nhĩ Xích, thoáng bần thần.

Hô Nhĩ Xích cầm nắn ngọc khí tinh xảo nơi hạ thân Thanh Ly, làm cho y phát ra những tiếng rên mê người.

Hô Nhĩ Xích biết thời cơ đã tới, tuy vật dưới thân cũng bừng bừng ham muốn, nhưng để có được khoái cảm nhiều hơn, hắn vẫn cắn răng nhịn xuống, không chịu chạm vào thân thể như ngọc đó.

Hô Nhĩ Xích hôn nhẹ bên vành tai Thanh Ly, khe khẽ nói, “Thanh Ly, muốn sao?”

“Vâng…”

Thanh Ly quả nhiên phát ra thứ thanh âm sâu lặng lại như khóc mà Hô Nhĩ Xích thích nhất.

“Muốn, thì tự mình đến đi.”

Đầu Thanh Ly có chút hỗn loạn, một lúc sau mới hiểu được ý tứ của Hô Nhĩ Xích.

Ngón tay Hô Nhĩ Xích xẹt qua khe hở giữa hai mông, khiến thân thể Thanh Ly run lên từng trận.

“Giống như lần trước đó…”

Thanh Ly đột ngột ngẩng đầu, “Ngươi!”

Hô Nhĩ Xích thực sự khắc sâu yêu thích với việc Thanh Ly chủ động hiến thân lần trước.

“Rốt cuộc có muốn hay không?”

Ngón tay Hô Nhĩ Xích tà ác xoay quanh hậu đình của Thanh Ly, thoáng ấn vào một chút nhưng không chịu thực sự đi vào.

Thanh Ly bị dục vọng dằn vặt không sao chịu được, nhưng lại không thể bắt mình làm ra loại động tác xấu hổ vô cùng đấy.

Thanh Ly khóa trên người Hô Nhĩ Xích, lắc đầu.

“Ta, ta không làm được…”

Tóc đen tán loạn.

Thấy Hô Nhĩ Xích không chút mềm lòng, Thanh Ly chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể cúi đầu, nhìn vật lớn khổng lồ kia, Thanh Ly nuốt khan.

Y theo động tác lần trước, gian nan thử đem vật kia nhét vào trong thân thể.

Lần này có Hô Nhĩ Xích giúp đỡ, lại có kinh nghiệm, công cuộc không gian nan như trước.

Thế như Hô Nhĩ Xích còn muốn thấy mặt cuồng dã của Thanh Ly.

“Thanh Ly, tự mình động đi.”

Vốn cho rằng cực hình đã kết thúc, Thanh Ly nghe xong câu đó, nhất thời hai mắt trừng lớn.

“Ngươi!”

Nhìn cặp mắt kim hạt song đồng lóe lên ánh vô lại, thủy khí trong mắt Thanh Ly lại càng nặng.

“Ngươi, thật quá đáng…”

Thật ra, trong cơ thể ẩm ướt lại nóng bỏng của Thanh Ly, lại không thể tùy ý rong ruổi, Hô Nhĩ Xích cũng chả khá hơn là bao.

Thấy Thanh Ly cố tình chậm chạp, Hô Nhĩ Xích thoáng nâng thắt lưng, đâm vào thân thể y.

“A…”

“Mau động!” Hô Nhĩ Xích vỗ mạnh bờ mông cong trơn tuột của Thanh Ly.

Thanh Ly cắn môi dưới, nhìn hắn ai oán rồi bắt đầu lắc lư thân thể.

Khoái cảm vô cùng ào ào kéo đến khiến hai người dần đắm chìm trong đó không thể kìm chế.

Cứ như thế một hồi, Thanh Ly dần vô lực. Nhưng dược hiệu dường như càng ngấm sâu trong thân thể, mà Hô Nhĩ Xích cũng không có chút ý muốn thôi nào cả.

Thanh Ly thực sự không động nổi nữa, nhưng thân thể trống rỗng làm cho y cảm thấy như hàng vạn con kiếm bò toàn thân.

“Hô Nhĩ Xích, ta, ta không được…”

Khóe mắt phiếm hồng, trong lòng Thanh Ly cũng muôn vàn nồng nhiệt.

Hô Nhĩ Xích cũng hiểu Thanh Ly đã đến giới hạn rồi, nhưng đến giây phút này vẫn không nhịn được muốn chơi xấu.

“Muốn ta đến, không phải không được. Trước đã dạy đệ thế nào? Phải nói gì? Hử?”

Thanh Ly bị Hô Nhĩ Xích làm cho chảy cả nước mắt.

“Mau, nói thì ta động!” – Hô Nhĩ Xích cũng nhẫn đến khó chịu.

Thanh Ly vòng tay qua cổ Hô Nhĩ Xích, cúi đầu, ghé vào tai hắn thì thầm:

“A giới, tất tháp ni khuê nhã… (Ca, ta cầu huynh).

Lời nói này của Thanh Ly còn mãnh liệt hơn bất kể loại xuân dược nào.

Hô Nhĩ Xích đặt Thanh Ly xuống nhuyễn tháp, không thể tự kiềm chế mà liên tục thật sâu chôn vùi trong thân thể người yêu.

Tình cảm nồng cháy mãnh liệt, thiêu đốt suốt một đêm.

Ngày hôm sau Thanh Ly tỉnh lại, đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Tên đầu sỏ còn đang chìm trong mộng đẹp, hơi thở đều đều.

Hô Nhĩ Xích nằm sấp, nhưng một cánh tay còn khoác trên người Thanh Ly.

Nhớ tới tình cảnh nóng bỏng hôm qua, mặt Thanh Ly đỏ bừng, trong lòng lại vô cùng buồn bực, quả thật muốn đập cho tên đang ngủ say kia mấy phát, dù là chỉ trả thù một chút cũng được.

Tay vừa giơ lên, chăn liền chảy xuống, lộ ra năm vết sẹo dữ tợn trên lưng hắn.

Thanh Ly khựng lại, tâm tình phức tạp nhìn những ấn ký ấy.

Vết thương còn lại sau lần bị dược thi bắt được đó, nguyên vốn không thảm như vậy, nhưng sau lại nứt ra, mới tạo thành hình dạng như bây giờ.

Thanh Ly không tự chủ được mà cúi xuống, hôn lên những vết thương đó.

Cảm giác ấm áp trên lưng làm Hô Nhĩ Xích tỉnh lại.

Một tay chống đầu nhìn Thanh Ly, vẻ mặt hắn đầy thỏa mãn.

“Còn muốn lại lần nữa không?”

Thanh Ly không thèm quan tâm đến hắn, đập gối mềm lên mặt Hô Nhĩ Xích.

“Đừng lắm chuyện, ta muốn mau xem Ma Lặc.”

Nhìn người yêu xoa thắt lưng, chầm chậm lại có phần gian nan đi rửa mặt thay y phục, trong lòng nhất thời tràn ngập một lại cảm giác ấm áp.

Thì ra hạnh phúc, là đơn giản như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.