Kể rằng cục cưng và cha lớn đổi thân thể cũng sắp được bảy ngày. Thanh Ly mặc dù đã thử đủ loại phương pháp nhưng cũng không thể khiến hai người bọn họ trở về đúng chỗ của mình.
Thấy tình hình giấy sắp không gói được lửa, Thanh Ly sốt ruột đến không chịu được, chỉ có thể kêu Nhị Tử đi thỉnh Vu Sư đại nhân tới một lần. Ai ngờ… Vu sư đại nhân đang bế quan tu luyện nên chẳng chịu gặp ai khiến Nhị Tử phải thất thểu đành quay về bẩm báo với Thanh Ly.
Đương nhiên, Nhị Tử không hề biết việc Ma Lặc và Hô Nhĩ Xích đã hoán đổi thân thể, cứ thế mà khờ khạo đi vào gian phòng của Hô Nhĩ Xích. Mà cục cưng trong thân thể Hô Nhĩ Xích lại đặc biệt thích Nhị Tử, vừa thấy hắn vào phòng là cứ vô tư như trước đây, nhào vào lòng người đối diện.
Tuy nhiên… dưới ánh mắt Nhị Tử, đó đúng là một khoảnh khắc kinh hoàng.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại, Nhị Tử lại thấy trong lòng hoảng sợ khủng khiếp.
Lúc hắn đẩy cửa vào phòng, Hung Nô Vương đang hung hăng nhìn hắn, đôi mắt phóng ra ánh nhìn chẳng khác nào của kẻ trộm. Đại vương giống như con sói cực kỳ khát mồi vừa trông thấy được miếng thịt béo là liền bổ nhào về phía Nhị Tử. Hắn chưa kịp né tránh thì đã bị đẩy xuống mặt đất, đập đầu vào chân bàn.
Trời đất đảo điên.
Còn chưa định thần lại, Nhị Tử đã thấy bộ mặt to lớn của Hô Nhĩ Xích dán lên mặt hắn. Con người đáng thương đó chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Hô Nhĩ Xích chu chu cái mỏ, say đắm hôn mình.
Bị hôn một lúc, rốt cuộc suy nghĩ của Nhị Tử như dây điện đứt phựt, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thanh Ly ở một bên thấy ‘cảnh tượng kinh hoàng’ kia cũng chẳng để ý nhiều, cầm ngay lấy bình hoa trong tay rồi nhè chính cái gáy của Hô Nhĩ Xích mà ném tới.
Rốt cuộc, thiên hạ cũng lại thái bình.
Thanh Ly nhìn hai người đang ngất xỉu trên mặt đất rồi lại ngó ngó Ma Lặc trên giường, vất vả lau mồ hôi trên trán.
Đến khi Hô Nhĩ Xích và Ma Lặc tỉnh lại, bằng một cách thần kỳ nào đó, linh hồn hai người đã đổi trở lại cho nhau. Tất cả đều trở về quỹ đạo như bình thường, chỉ tội nghiệp cho Nhị Tử đáng thương, suốt một tháng sau vẫn còn bị Hô Nhĩ Xích ‘cường bạo’ mà mơ thấy ác mộng.