Hạ Tiểu Xuyên ký hợp đồng với một công ty nước ngoài, đã bắt tay vào làm chuẩn bị tốt nghiệp. Hắn sau khi xuất viện cũng không đề cập qua chuyện anh trai hắn, Tần Viêm cũng coi như không biết. Tần Viêm là người duy nhất trong trường biết đoạn tình cảm của Hạ Tiểu Xuyên với người kia. Cậu thấy Hạ Tiểu Xuyên so với trong tưởng tượng của cậu phải kiên cường hơn nhiều lắm, cậu hy vọng Hạ Tiểu Xuyên về sau có thể gặp gỡ một người khác yêu thương hắn, quý trọng hắn, đồng thời cũng ích kỷ kỳ vọng, mình sẽ không như hắn, lâm vào tình yêu thống khổ như vậy.
Đàn ông thích đàn ông đã là rất khó, lại liên quan đến luân lý đạo đức, liền càng thêm khó giải quyết. Cậu nghĩ anh trai Hạ Tiểu Xuyên cho dù có thể yêu thương một người đàn ông, nhưng nếu đối phương là em trai mình, sự tình sẽ không đơn giản như vậy —— trách không được hắn phải hành động tàn nhẫn như thế.
Nhưng hắn vẫn là đau lòng Hạ Tiểu Xuyên đi, Tần Viêm nghĩ sự tình đâu thể nào đúng dịp như vậy, thời điểm Hạ Tiểu Xuyên gặp chuyện không may hắn liền vừa vặn trở về. Nói không chừng hắn vẫn ở nơi hẻo lánh nào đó ngay tại thành phố này, chỉ là vì chặt đứt ý niệm trong đầu Hạ Tiểu Xuyên cho nên mới lừa Tần Viêm nói mình sinh hoạt tại nơi khác.
Trên thế giới này, luôn luôn một ít tình cảm là tàn nhẫn mà lưu loát.
Không phải người trong cuộc, sẽ không có tư cách đánh giá.
Tháng bảy, Tần Viêm lại một lần nữa ngồi xe lửa, đi tới thành phố Tạ Kỳ sống.
Xuống xe lửa, Tần Viêm liền nhìn thấy Tạ Kỳ đang chờ ở cửa ra vào của nhà ga. Hắn có chút đen, tóc cắt ngắn, bất quá thoạt nhìn càng thêm nam tính. Tần Viêm không biết sao mặt có chút hồng, tâm tình giống như cùng người yêu xa cách đã lâu gặp mặt —— sau đó liền tự mắng chính mình phát điên cái gì!
Tạ Kỳ giúp Tần Viêm đăng ký học cách trường bọn họ không xa. Hắn ở ngoài trường thuê một phòng ở, chính là vì kỳ nghỉ hè này cố ý thuê. Tần Viêm mắng hắn lãng phí, Tạ Kỳ nói: “Thôi nào, phòng bọn tôi nhiều người thực bất tiện. Vài đứa bạn thân của tôi nghỉ cũng không về nhà đâu!”
Tần Viêm vô cùng xấu hổ, cậu đương nhiên biết Tạ Kỳ nói bất tiện là ý tứ gì. Ăn cơm xong hai người đi dạo loanh quanh một lát, sau đó trở về nơi Tạ Kỳ thuê. Tắm rửa xong, Tần Viêm cầm bàn chải nhìn vào gương ngẩn người, trong gương phản chiếu thân ảnh Tạ Kỳ, ngồi trên giường trong phòng, ánh mắt sáng rực nhìn cậu, trước mặt bày mấy lon bia vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, vẫn còn phả ra hơi lạnh.
Dường như hẳn là uống chút rượu mới càng phù hợp không khí. Tần Viêm chậm chạp từ phòng tắm đi ra, đi đến trước giường liền bị Tạ Kỳ lôi kéo, ngã ngồi xuống giường.
TV cách giường không xa đang mở, ai cũng không để ý là kênh nào, chiếu tiết mục gì. Tần Viêm chú ý tới ‘áo mưa’ đặt trên tủ đầu giường, nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Nhưng cậu không nói gì, chỉ cầm lấy một lon bia, mở ra, chậm rãi đưa lên miệng uống.
Tạ Kỳ trên mặt lộ vẻ tươi cười nhìn vẻ mặt quẫn bách của Tần Viêm: “Tắm xong rồi?” Vừa nói vừa tiến lại gần, lấy tay chạm vào mái tóc còn chưa khô của Tần Viêm sờ tới sờ lui. Tần Viêm không kiên nhẫn tránh ra, cười lạnh nói: “Cậu chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ —— nhiều áo mưa như vậy dùng để làm gì?”
Tạ Kỳ sửng sốt một chút, cười tà nói: “Dùng để làm gì? Cậu còn phải hỏi tôi?”
Tần Viêm tùy tay cầm lấy một cái, cười rộ lên: “Còn là mùi ô mai? Cậu cũng rất có tình thú a ——” rồi lại chỉ vào một đống muôn hình muôn vẻ kia, các loại áo mưa mang nhãn hiệu khác nhau, “Đừng nói là vì tôi đến nên cố ý chuẩn bị… Cậu mẹ nó có bệnh a? Mỗi người xài một loại sao? Chỉ sợ đây không phải lần đầu tiên đi mua đi? Thao! Nhiều cái như vậy… Cậu đã cùng bao nhiêu đứa con gái ở trong này qua đêm?”
Tạ Kỳ cười ha hả: “Ăn chút dấm chua sao? Vậy càng tốt, tôi thích nhìn cậu như vậy.” Thu hồi tươi cười, chậm rãi đưa tay kéo Tần Viêm quay mặt lại, “Phòng này tôi vừa mới thuê, đứa con gái nào có phúc khí tiến vào chứ? Mấy loại này đều là đám anh em cùng phòng ngủ với tôi tài trợ —— tôi nói vợ của tôi sẽ đến đây a.”
Tần Viêm đẩy tay hắn ra, trên mặt nóng như thiêu như đốt hỏi lại: “Ai mẹ nó là vợ cậu!”
Tạ Kỳ cười hì hì, nhào qua áp sát cậu: “Không phải vợ tôi, vậy thì là gì của tôi? Hửm?” Một bên nói, một bên xấu xa đưa tay vói vào trong quần áo Tần Viêm, “Chỗ này trừ bỏ tôi, còn ai có thể sờ? Còn có chỗ này, chỗ này…”
Tay dần dần trượt xuống phía dưới, lại bị Tần Viêm gắt gao chặn lại: “Cậu mẹ nó đừng nghĩ lại làm! Kỹ thuật cậu tệ như vậy… Vẫn là để cho tôi tới đi!” Dứt lời liền xoay người đem Tạ Kỳ đặt ở bên dưới, Tạ Kỳ sao có thể để cậu đắc thủ, mau tay nhanh mắt đè lại cậu, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa: “Cậu cũng quá xem thường tôi, tôi vì đêm nay cũng đã chuẩn bị kỹ a… Cho cậu làm? Được, chờ về sau kỹ thuật cậu thành thạo rồi hãy nói!” Cúi đầu, đôi môi chuẩn xác không lầm áp đến, lấp kín môi Tần Viêm.
Tần Viêm ngày hôm sau tỉnh dậy cảm thấy đau nhức khắp người. Cậu còn tưởng Tạ Kỳ nói chuyện khẩu khí lớn như vậy, chắc là kỹ thuật thực sự có tiến bộ, kết quả là tên kia trừ bỏ biết mang mũ trước khi làm, động tác chậm một chút, căn bản không cái rắm gì tiến bộ —— hơn nữa hắn cũng chỉ nhẫn nại duy trì một hồi lúc chuẩn bị đi vào, đợi cho Tần Viêm hơi chút thả lỏng, lập tức liền nhanh chóng xông vào. Một bên động một bên còn vô sỉ nói: “Đau thôi mà, là khó tránh khỏi a, cũng không thể bởi vì đau mà không làm đi? Kỹ thuật là phải luyện ra, luôn sợ đau không cho tôi làm, tôi còn không bị nghẹn chết sao? Chúng ta mỗi đêm đều phải luyện tập nhiều hơn, cam đoan lần này sau khi cậu hoàn thành khóa học, kỹ thuật kia theo đó cũng sẽ tốt lên…”
Tần Viêm đang đau nhức nghe được liền nâng tay đánh trúng mặt Tạ Kỳ, chửi ầm lên: “Tôi mẹ nó lần sau nhất định cũng cho cậu thử xem!” Bất quá sau câu nói tức giận này cậu cũng không nói được lời nào, Tạ Kỳ bị cậu đánh một cái liền bắt đầu tăng cường đem cậu gây sức ép. Tần Viêm bi ai nghĩ, việc nhỏ không đành lòng sẽ loạn đại mưu, những lời này thật không sai mà, hung dữ nói lần sau phải buộc Tạ Kỳ thử qua… Vì sao chính mình mỗi lần từ xa chạy tới đều là nằm trên giường cho Tạ Kỳ thượng chứ?!
Sáng sớm Tần Viêm mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt Tạ Kỳ kề sát bên mình, liền giật mình kinh ngạc. Sau đó thấy vết bầm tím trên gò má Tạ Kỳ, nhớ tới là do mình đêm qua cấp cho hắn, không khỏi vui mừng.
Tạ Kỳ giật mình tỉnh lại, Tần Viêm không thèm nhìn hắn, vẫn còn buồn ngủ mơ màng đứng lên vào phòng tắm rửa mặt. Tạ Kỳ ngáp dài tiến vào theo, nhìn thấy mặt mình qua gương, sửng sốt một chút, quay đầu lại đối Tần Viêm kêu lên: “Cậu mẹ nó xuống tay cũng quá mạnh a, tôi như vầy còn có thể ra ngoài gặp người khác sao?”
Tần Viêm vui sướng khi người gặp họa nói: “Đau thôi mà, là khó tránh khỏi a, chịu đựng một chút liền không sao, phải vậy không?”
Tạ Kỳ oán hận nhìn cậu, sau một lúc lâu mới cười rộ lên: “Dù sao là được vợ trên giường cấp cho, không phải mất mặt, người khác biết còn hâm mộ loại tình thú này ấy chứ!”
Nụ cười của Tần Viêm nháy mắt đông cứng lại, tức giận cầm cái ly súc miệng trong tay ném qua, Tạ Kỳ cười lớn né ra, trốn sang phòng bếp đun nước sôi.
Nghỉ ngơi hai ngày, Tần Viêm hỏi khi nào thì đi học. Tạ Kỳ bỗng nhiên quanh co, nửa ngày mới nói: “Tôi không đăng ký học IELTS cho cậu… Là đăng ký cho cậu học nghiên cứu sinh.”
Tần Viêm ngây ngẩn cả người.
Tạ Kỳ nói: “Tôi không muốn cậu xuất ngoại. Theo tôi cùng nhau học nghiên cứu sinh đi, chúng ta cùng thi một trường, như vậy không tốt sao?”
Tần Viêm đến im lặng ba phút, tức giận đến cả người phát run, Tạ Kỳ có chút nao núng nhìn cậu. Tần Viêm cố nén tức giận hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Tạ Kỳ chầm chậm bước tới, Tần Viêm đá hắn một cước, mắng to: “Cậu sao không cùng tôi bàn bạc? Tự ý đăng ký cho tôi học cái gì nghiên cứu sinh? Cậu mẹ nó có biết cái gì gọi là tôn trọng tôi không hả?”
Tạ Kỳ nhịn đau, thái độ cũng rất cứng rắn: “Tôi chỉ biết cậu hiện tại nếu không chuẩn bị, thi tuyển nghiên cứu sinh sẽ không kịp! Cho dù tôi bức cậu cũng được, cố ý hại cậu cũng tốt, tóm lại tôi phải cùng cậu học lên nghiên cứu sinh! Mẹ cậu cho cậu xuất ngoại chẳng phải là lo lắng tương lai cậu không thể tìm được công việc tốt sao? Thi lên nghiên cứu sinh không phải tốt hơn sao? Cậu cũng biết tiếng Anh tôi rất tệ, cùng cậu xuất ngoại là không có khả năng! Vậy chỉ có thể là cậu ở lại!”
Tần Viêm hét lớn: “Cậu muốn tôi học nghiên cứu sinh, nói rõ ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Bày vẽ nhiều trò như vậy làm gì? Cậu mẹ nó gạt tôi làm gì?!”
Tần Viêm trong lòng kỳ thật cũng có nghĩ tới học lên nghiên cứu sinh, ở lại trong nước. Nhưng mà Tạ Kỳ làm như vậy khiến cậu rất tức giận, này không phải là nói dối lừa cậu lại đây sao? Nói thật với cậu chẳng lẽ cậu sẽ không đến đây? Cần gì phải nói dối như vậy? Làm thế là không tin cậu, dùng loại thủ đoạn này buộc cậu đáp ứng, thật đáng giận!
Bởi vì chuyện này, Tần Viêm tức giận đến suốt một tuần không nói chuyện với Tạ Kỳ. Nhưng là đăng ký cũng đăng ký rồi, không thể bởi vì dỗi mà không đi, Tạ Kỳ cũng biết chính mình đuối lý, mỗi ngày đều đi theo Tần Viêm tới lớp học, biết vâng lời hơn, thái độ phi thường tốt. Dần dần Tần Viêm cũng hết giận, bắt đầu buồn lo không biết nói với mẹ chuyện này thế nào.
Tạ Kỳ an ủi cậu: “Dì cũng không phải không nói đạo lý, nghiên cứu sinh cũng là chuyện tốt, cậu nói cậu không muốn xuất ngoại, luyến tiếc bọn họ, không phải được sao? Mẹ tôi sẽ không chịu để tôi ra nước ngoài, nói chỉ có một đứa con là tôi, đi rồi luyến tiếc. Tôi xem mẹ cậu cho cậu đi rồi, khẳng định sẽ nhớ cậu muốn chết.”
Tần Viêm cau mày nói: “Cậu biết cái gì! Hai chú của tôi đều sớm ở nước ngoài, vẫn muốn đem cả nhà tôi qua đó luôn. Tôi nếu xuất ngoại, qua vài năm chờ ba mẹ tôi về hưu, liền làm thủ tục di dân cho hai người họ luôn.”
Tạ Kỳ thay đổi sắc mặt: “Di dân? Còn không trở lại? Thao! Không được! Tôi không cho phép!”
Tần Viêm cười lạnh: “Cậu không cho phép? Cậu là thay thế mẹ tôi hay là thay thế ba tôi nói lời này?”
Tạ Kỳ nói không ra lời, sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn cậu.
Tần Viêm phóng nhuyễn ngữ khí, thở dài nói: “Được rồi, tôi cứ thi lên nghiên cứu sinh thử xem, nếu còn không có biện pháp, vậy chỉ có thể phải đi. Cũng may ba tôi cũng không phải đặc biệt mong muốn xuất ngoại, ông hẳn là ủng hộ tôi.”
Tạ Kỳ đem cậu kéo vào trong lồng ngực, ngang ngược nói: “Vạn nhất cậu không thể không đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp cũng ra nước ngoài! Cậu đem cả nhà cậu xuất ngoại, cùng lắm thì tôi về sau cũng đưa cả nhà tôi sang đó! Dù sao cũng không có gì, cậu là vợ tôi, đi tới đâu tôi sẽ đuổi tới đó!”
Tần Viêm nhắm mắt lại, có chút ý cười. Tạ Kỳ nói thật đơn giản, nào có chuyện gì thuận buồm xuôi gió như vậy? Nhưng là cậu thích hắn bởi vì câu nói kia, cậu thích Tạ Kỳ thế này, vì muốn cùng cậu một chỗ mà trở nên cường ngạnh liều lĩnh.
Rất nhiều năm, cậu vẫn đi phía sau Tạ Kỳ, bị động mà khiếp nhược, thật cẩn thận, tự cho là thanh tỉnh, không phải trả giá quá nhiều, sẽ không bị thương tổn. Chính là hiện tại mới biết được, có lẽ lùi bước mới thật sự là thương tổn lẫn nhau.
Cậu từng muốn không đếm xỉa đến, nhưng cũng ngăn không được lại để tâm. Phương châm sống của cậu là chỉ nhìn mà không nói, thực buồn cười, bây giờ cũng không thoát khỏi, đã rơi vào rồi không đi ra được, kia cũng chỉ có thể chấp nhận.
Tạ Kỳ vòng tay ra sau lưng gắt gao ôm cậu, nhịp tim của bọn họ tương ứng với nhau, ăn ý mà tự nhiên.