Quan Kỳ Bất Ngữ

Chương 9



Cuối tháng chín vào lúc quân huấn chấm dứt, Tần Viêm nhận được điện thoại của Tạ Kỳ.

“Tôi không về nhà, còn cậu, đến trường tôi chứ?”

Tần Viêm hít sâu một hơi, trả lời: “Để tôi nói chuyện với ba mẹ đã.”

Tạ Kỳ nói: “Vậy cậu quyết định nhanh nhanh a, ngày này không dễ mua vé xe lửa đâu!”

Tần Viêm trả lời: “Biết rồi, cậu lo mà nghĩ xem dẫn tôi đi đâu chơi đi!”

Buông điện thoại, bên môi Tần Viêm lộ ra vẻ tươi cười. Kỳ thật cậu đã sớm nói với ba mẹ mười một này hẹn đi chơi với bạn cùng học, bất quá là đợi Tạ Kỳ gọi điện thoại mới đi mua vé xe. Nhớ tới phải một mình ngồi xe lửa vượt qua mười sáu tiếng dài đằng đẵng, nụ cười của Tần Viêm liền cứng lại.

Cậu vẫn là lần đầu tiên một mình đi xa nhà thế này.

Khi Tần Viêm xuống xe lửa thì Tạ Kỳ đã ở đó chờ cậu. Tần Viêm chỉ đeo một cái túi, đồ đạc mang theo còn nhẹ hơn lúc Tạ Kỳ tới gặp cậu. Ngồi mười sáu tiếng cứng ngắc trên xe lửa, hơn nữa trong xe nhồi một đám người, mùi khói thuốc, mùi mồ hôi khiến Tần Viêm đầu choáng não trướng, hiện tại cậu chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ một phen.

Tạ Kỳ dẫn cậu tới ký túc xá, Tần Viêm vừa bước vào đã đầu choáng mắt hoa, cả phòng bừa bộn không thể tả!

Không gian vốn không lớn còn kê bốn cái giường tầng, cộng thêm cái bàn tám miếng ghép lại. Vớ cùng đồ lót treo lộn xộn, dép lê tàn thuốc giấy vệ sinh quăng loạn đầy đất. Tạ Kỳ nói: “Gì vậy! Tối hôm qua mới quét tước dọn vệ sinh mà, sao hôm nay lại biến thành như vậy?”

Tần Viêm nén cười, đem túi xách ném qua hắn, nói: “Thôi đi, cũng không phải hôm nay mới quen biết cậu. Để tôi đi tắm rửa đã, khó chịu muốn chết!”

Tạ Kỳ nhận túi xách đặt qua một bên, đưa cậu vào buồng vệ sinh, cười hì hì hỏi: “Muốn tôi giúp cậu tắm không?”

Tần Viêm lấy tay xô hắn ra: “Cút cho tôi! Còn chê tôi dọc đường đi không đủ mệt hả?”

Tạ Kỳ cách một cánh cửa ai ai kêu: “Đại nhân đi đường vất vả! Đại nhân ngài cứ chậm rãi tắm rửa, tiểu nhân tôi chờ đại nhân đi ra liền cởi quần áo mát xa cho ngài!”

Tần Viêm mắng to: “Cậu mẹ nó cút xa cho tôi!”

Sau khi tắm rửa xong, Tần Viêm thần thanh khí sảng đẩy cửa ra đi ra, Tạ Kỳ đương nhiên không có cởi sạch quần áo ở trên giường chờ cậu, hắn đang bắt chân tranh thủ thời gian bắn CS.

Tần Viêm cười nói: “Cậu thật đúng là tận dụng từng giây a!”

Tạ Kỳ quay đầu lại hỏi cậu: “Muốn nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt hay không?”

Tần Viêm nói: “Không cần, trên xe lửa tôi ngủ đủ rồi.”

Tạ Kỳ rời khỏi CS, đứng dậy cười nói: “Vậy đi tham quan khuôn viên xinh đẹp của trường bổn đại gia đi?”

Tần Viêm gật gật đầu, Tạ Kỳ liền dắt cậu ra ngoài. Đến cổng ký túc xá, Tần Viêm nhìn thấy trên cửa dán một tấm poster cực lớn, Tạ Kỳ mặc áo T- shirt màu đen, quần jean, ngồi dưới ánh đèn da cam, ánh mắt chuyên chú đàn ghi-ta, thoạt nhìn thật đúng là… con mẹ nó suất!

Tần Viêm lúc theo Tạ Kỳ vào ký túc xá còn không chú ý, cậu tưởng quảng cáo của ngôi sao nào tới trường học bọn họ biểu diễn, cũng không xem mà nhanh bước đi. Hiện tại phát hiện liền không khỏi nhìn nhiều một chút, nghĩ thầm tiểu tử Tạ Kỳ này thật đúng là nổi bật, một mình hắn chiếm vị trí tốt nhất chính giữa poster, mấy người còn lại đứng cao thấp hai bên trái phải của hắn chỉ lộ ra nửa khuôn mặt giống như là làm nền.

Tám phần thiết kế poster này cũng là mấy cô gái hâm mộ Tạ Kỳ đi?

Tạ Kỳ quay đầu lại thấy Tần Viêm đang nhìn tấm poster kia, khóe miệng sắp tới mang tai đắc ý cười: “Đẹp trai không?”

Tần Viêm nói: “Đẹp trai! Như thế nào lại không đẹp!”

Tạ Kỳ lầm bầm: “Cậu ít nhiều cũng xuất ra thành ý tán dương một chút có được không hả?”

Tần Viêm đáp một mạch: “Cậu đẹp trai đến nỗi nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám… Tôi nhìn thêm vài lần nữa liền không khống chế được!”

“Chụt” một tiếng Tần Viêm thình lình bị Tạ Kỳ hôn lên má, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn xem xung quanh, may mắn không có ai. Phục hồi lại tinh thần liền mắng to: “Cậu có bệnh a! Đang ban ngày ban mặt mà lên cơn thần kinh cái gì?”

Tạ Kỳ cười tà nhìn cậu: “Tôi sợ cậu khống chế không được, trước cho cậu hạ hỏa, buổi tối liền đến bữa chính!”

Tần Viêm lập tức đỏ mặt, lưu manh a lưu manh! Không thèm để ý đến hắn… Cậu đẩy Tạ Kỳ ra rồi đi thẳng một nước. Tạ Kỳ chạy theo sau cậu, trên mặt lộ vẻ tươi cười, tâm tình thật tốt nha!

Buổi tối sau khi ăn cơm hai người đi dạo loanh quanh trong siêu thị. Tần Viêm thích ăn đồ ăn vặt, Tạ Kỳ đi cùng với cậu, thỉnh thoảng cũng kiếm mấy món mình thích ném vào giỏ. Hai người nói nói cười cười, mua một bao lớn đồ ăn vặt trở về phòng ngủ. Bạn cùng phòng ký túc xá của Tạ Kỳ không phải về nhà mà là bị hắn đuổi đi chỗ khác, Tần Viêm biết được thắc mắc: “Bạn cậu thật tốt a, cậu nói đi nơi khác bọn họ liền đi?”

Tạ Kỳ đáp: “Tôi chỉ xài chiêu cũ thôi, tôi nói bạn gái lại đây, bọn họ chẳng lẽ còn ở lại?”

Tần Viêm chịu không nổi lời hắn nói: “Cái gì bạn gái cậu? Nói chuyện đừng khó nghe như vậy chứ?”

Tạ Kỳ ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: “Tôi thực xem cậu là bạn gái tôi a!”

Tần Viêm ngẩn ngơ, nhìn lại thì Tạ Kỳ đã mang giỏ tiến lên xếp hàng tính tiền.

Dọc đường đi Tần Viêm thần tình hoảng hốt, câu nói nửa đùa nửa thật kia của Tạ Kỳ, cũng không biết hắn có ý tứ gì —— thực xem mình là bạn gái hắn? Tần Viêm trong lòng oán giận nói, đều là con trai, ai là bạn gái ai chứ?

Trở về ký túc xá Tạ Kỳ hỏi cậu muốn lên mạng chơi hay không, Tần Viêm lắc đầu, vì thế hai người tự nhiên mà tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường ngủ.

Ngủ này là danh từ, cũng liền tự nhiên mà chuyển hoán thành một động từ.

Tạ Kỳ hưng phấn bừng bừng khác hẳn buổi tối nọ hắn chạy tới trường gặp Tần Viêm, tay hắn kịch liệt vuốt ve biểu tượng nam tính của Tần Viêm, hung hăng hôn lên môi cậu, trong khi đó một bàn tay đã xảo quyệt trượt ra phía sau.

Tần Viêm trong lòng cả kinh, bất động thanh sắc ngăn lại, thấp giọng nói: “Đừng xằng bậy!”

Tạ Kỳ dứt khoát: “Mỗi lần cậu đều không cho tôi làm đến cùng, này không phải ý định muốn tôi nghẹn chết sao? Hiện tại là địa bàn của tôi, tôi nói làm!” Vừa nói vừa kéo tay Tần Viêm ra.

Tần Viêm hoảng hốt: “Cậu… Cậu không phải luôn nghĩ sẽ không làm chuyện này sao? Lên giường… Đó là biến thái a!”

Nguyên tưởng rằng Tạ Kỳ nghe xong những lời này phải trở mặt, ai biết hắn thế nhưng không thèm quan tâm mà cười rộ lên: “Biến thái? Vậy thì biến thái, dù sao trừ bỏ chúng ta, người khác cũng không ai biết.”

Tần Viêm nghĩ đây là cái logic gì? Thì ra Tạ Kỳ không sợ làm biến thái, chỉ cần người khác không biết bọn họ là biến thái là được… Chính là, lần trước đến gặp cậu Tạ Kỳ còn không có ý niệm này trong đầu a, bọn họ rõ ràng cũng không có làm đến cuối. Vì thế giãy dụa nói: “Lần trước cậu cũng không phải làm đến cuối cùng a, sao bây giờ lại…”

Tạ Kỳ tỉnh bơ: “Lần trước? Cậu không phải còn đang trong kỳ tập quân sự sao?”

Tần Viêm đột nhiên tỉnh táo lại, hóa ra lần trước Tạ Kỳ thủ hạ lưu tình là vì chú ý đến cậu phải tập luyện quân sự… Tên chết tiệt này, trách không được kêu mình mười một này phải tới trường gặp hắn, thì ra là vì chuyện này!

Hắn hẳn là suy nghĩ, suốt bảy ngày, cũng thỏa mãn ở trên giường đi?!

Tạ Kỳ đang chuẩn bị làm thì Tần Viêm đột nhiên xoay người một cái, lạnh lùng đem hắn đặt dưới thân: “Cậu thật muốn làm?”

Tạ Kỳ vẫn còn chưa rõ tình huống, theo bản năng gật đầu.

Tần viêm nói: “Được, kia nếu làm phải cho tôi ở mặt trên!”

Chớp mắt cảnh tượng kiều diễm trong đầu Tạ Kỳ bị những lời này đánh cho tan thành mây khói: “Cậu nói cái gì?!”

Tần Viêm cưỡi trên người hắn nói: “Cậu để cho tôi làm!”

Tạ Kỳ giận dữ một phen xốc dậy, xoay người ngăn chặn, gắt gao đè lại không cho cậu giãy dụa: “Cậu là bạn gái tôi, sao tôi phải ở mặt dưới? Phắc! Cậu tạo phản a?!”

Tần Viêm vừa tức vừa giận: “Ai là bạn gái cậu? Tôi cũng là đàn ông, dựa vào cái gì cho cậu thượng tôi?!”

Tạ Kỳ nói: “Chỉ bằng tôi so với cậu lợi hại hơn!” Một mặt nói, một mặt cúi đầu khóa miệng Tần Viêm, ngăn không cho cậu nói những lời mình không muốn nghe.

Tần Viêm dù sao cũng là con trai, liều mạng phản kháng khiến Tạ Kỳ cũng không dễ dàng hạ thủ, cậu một mặt xoay trái xoay phải tránh nụ hôn của Tạ Kỳ, một mặt phẫn nộ kêu: “Tôi dựa vào! Tôi ngồi xe lửa mười sáu tiếng lại đây là cho cậu thượng hả? Cậu mẹ nó buông! Không cho tôi làm, cậu cũng đừng muốn làm!”

Trải qua một hồi vật lộn kịch liệt (Tác giả: tôi đổ mồ hôi….), Tần Viêm cùng Tạ Kỳ thở hồng hộc, trừng mắt nhìn đối phương, quần áo đã sớm bị xé bỏ loạn thất bát tao, hai người đều là biểu tình hận không thể đem đối phương xé nhỏ mà nuốt vào.

Cuối cùng, Tạ Kỳ đột nhiên cười rộ lên thực ôn nhu.

Tần Viêm sợ run cả người.

Tạ Kỳ nói: “Bằng không thế này, lần đầu tiên tôi làm trước, khi nào cậu quay về trường học thì tới lượt cậu làm.”

Tần Viêm đáp lại: “Tại sao lần đầu tiên không cho tôi làm trước?”

Tạ Kỳ cười: “Chẳng lẽ cậu muốn bị tôi thượng sau đó lại ngồi xe lửa mười sáu tiếng quay về trường học? Cậu chịu nổi sao?”

Tần Viêm cắn răng không nói lời nào.

Tạ Kỳ hạ giọng, ngữ khí càng thêm ôn nhu: “Cậu nếu đến đây rồi thì nhất định phải làm, về phần ai thượng ai, thì cứ lần lượt vậy?”

Tần Viêm bắt đầu lung lay, tư tưởng đấu tranh kịch liệt.

Rốt cục Tạ Kỳ xuất chiêu cuối cùng, không nói hai lời, trực tiếp áp xuống, đầu lưỡi tách mở môi Tần Viêm hạ xuống một nụ hôn sâu nồng đậm.

Tần Viêm cả người mềm nhũn, không tự chủ được mà đưa tay ôm hắn.

Ta ở mặt trên! Ta ở mặt trên! Tạ Kỳ đắc ý cơ hồ hát lên, rốt cục món ngon cũng tới tay, tâm hoa nộ phóng.

Đến khi hắn rời môi Tần Viêm, cậu tặng hắn một nụ cười sáng lạn tới cực điểm khiến hắn một trận tâm thần hoảng hốt, ngẩn ngơ nhìn.

“Không cho tôi ở mặt trên vậy không được làm đến cuối, cứ như vậy tốt lắm, tôi sợ đau.”

Nụ cười của Tạ Kỳ bỗng chốc cứng ngắc, sau đó trơ mắt nhìn Tần Viêm đẩy hắn ra, trở mình đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.