“Mỗi đêm ngày ta đều muốn tiến công vào hoàng thành để nhanh thấy được em.”
“Nhưng mà sao em lại không nói cho ta biết? Tại sao em phải để ta biến giấc mộng này trở nên vô ích?”
“Em đang trả thù ta sao? Trả thù vì ta đã từng chà đạp em, đã từng không quý trọng em?”
Nói xong lời cuối cùng, Doanh Kỵ bật khóc, một tướng quân thiếu niên luôn chinh chiến tắm m.á.u nơi sa trường giờ đây lại bật khóc.
“Phương Diệu, sao em có thể… đối xử với ta như vậy?”
Lúc nghe được hai từ “chà đạp”, cánh tay Thẩm Lăng Phong chợt ngưng lại, ánh mắt hắn cũng ửng đỏ, rồi sau đó hắn chậm rãi ngả vào lòng ta, cười giễu.
“Diệu Diệu, em uống thuốc đi.” Một chiếc muỗng đưa gần bên mép, ta chậm rãi mở miệng uống một ngụm.
Rất đắng, không dễ uống chút nào.
“Doanh Kỵ, ngài hữu dũng hữu mưu*, ắt sẽ trở thành một quân vương tốt.” Ta nói xong thì lại mở miệng uống thêm một hớp.
* Vừa có sức mạnh vừa có trí óc, biến đổi của câu ‘hữu dũng vô mưu’ ( có sức mạnh nhưng không có trí óc).
Có hơi ngọt.
“Giang sơn này cũng coi như ta giúp ngài đánh hạ, đã không ít người vô tội phải hi sinh những lúc bất đắc dĩ rồi, ngài đồng ý với ta: phải cần mẫn yêu dân, đừng phụ tấm lòng này của ta, cũng đừng phụ những m.ạ.n.g sống kia.”
Ta uống hớp thuốc thứ ba một cách khó khăn.
Doanh Kỵ nhíu mày, nước mắt đong đầy nơi hốc mắt chàng nhưng cố chấp không rơi. Chàng cứng rắn nói với ta:
“Yên tâm đi, ta biết làm minh quân là phải như thế nào, nhưng ta muốn em ở cạnh bên ta.”
Ta không trả lời.
“Hãy chôn cất hài cốt của người nhà ta, chiêu cáo thiên hạ minh oan cho sự trong sạch của cha anh ta, phiền ngài giải quyết thỏa đáng giúp.”
Cuối cùng thì ta cũng không thể uống tiếp hớp thuốc thứ tư. Bởi vì thuốc độc đã bắt đầu ngấm vào lục phủ ngũ tạng, đau đớn quá.
“Diệu Diệu…”
Lúc này Thẩm Lăng Phong mới nhận ra có gì đó không đúng, hắn kinh sợ đến nỗi biến sắc, rồi hắn hất văng chén nước thuốc trong tay mình đi, vội vàng nhào tới ôm ta, lau đi vết m.á.u tanh còn vương trên khóe môi ta.
“Không được, không được…”
Doanh Kỵ cũng luống cuống: “Để, để ta gọi đại phu.”
“Không cần đâu, không thể cứu nổi nương nương nữa rồi.”
Bỗng Thúy Nhi lớn tiếng khóc lên, rồi em nhìn về phía ta, dùng hết sức mình rặn ra một nụ cười tươi.
“Nương nương, nô tì đi trước một bước đây, em chờ ngài dưới suối vàng, để em có thể hầu hạ ngài lần nữa.”
“Thúy Nhi!” Ta sợ hãi kêu r3n nhưng cũng chẳng còn kịp nữa, một con d.a.o găm đ.â.m thẳng vào bụng Thúy Nhi làm m.á.u tươi phun trào ra ngoài.
Con bé ngốc nghếch này, tội gì em phải ở cùng ta chứ. Bạn đang đọc truyện do Thanh Tiếu Quân edit, chỉ đăng tại fb và mọneyd.
Cơn đau nhức vì ngũ tạng đang vỡ tan lan truyền đến, ta không chịu nổi kêu r3n thành tiếng: “A!”
Ta nghiến chặt răng nhìn Thẩm Lăng phong và Doanh Kỵ đang vô cùng hoảng loạn, rồi ta nở một nụ cười giải thoát.
“Các ngươi cũng không xứng nhặt x.á.c cho ta.”
“Nguyện rằng đời sau không gặp lại các ngươi nữa.”
Cuộc sống kiếp này của ta đã quá bẩn thỉu. Ta đã cố sống để trả thù cho Phương gia, điều ấy đủ làm ta hài lòng.
Còn câu nói ‘sự khiết tịnh không nằm ở thể x.á.c’ kia của Doanh Kỵ, ta hiểu mà. Nhưng kẻ tội đồ sâu nặng như ta thì sao có thể được sống vất vưởng tiếp đây?
Cái chet mới là sự giải thoát tốt nhất.
Khoảnh khắc cuối cùng khi Hóa Thi Phấn cắn nuốt sinh m.ạ.n.g ta, ta nhìn thấy nước mắt và sự tuyệt vọng của Doanh Kỵ cũng như của Thẩm Lăng Phong, nhìn thấy cha và anh ta đang cười nhìn ta, vẫy tay gọi ta.
Ta mỉm cười giải thoát, Phương Diệu à, nếu có kiếp sau, ta không muốn yêu ai nữa…