Tư Mã Vanh ngồi cạnh cửa sổ trên lầu hai của một quán rượu, nhìn ra cửa sổ thu một góc Ô Y Hạng vào tầm mắt, không khỏi bật cười: “Huynh trưởng tìm chỗ thật sự càng ngày càng đẹp, tốn không ít công phu hả?” LQĐÔN
Tư Mã Thiện cười ha ha: “Ta phái người ngồi chờ ở đây không ít thời gian, hôm qua thật vất vả mới nhìn thấy đệ đi ra ngoài một mình, ngược lại đưa tin cho đệ tiện hơn nhiều, tốn chút công phu cũng đáng.”
“Khi nào huynh rời kinh thành?”
“Ba ngày sau là phải đi rồi, lần này là chào từ biệt đệ, tạm biệt hôm nay, lần tới cũng chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.” Vẻ mặt Tư Mã Thiện u sầu, “Đệ đang ở phủ Thừa tướng rất không tiện, sau này ta liên lạc với đệ sợ càng khó khăn hơn.”
“Cuối cùng cũng sẽ có cách.” Tư Mã Vanh cười cười, lại nói tiếp: “Nguyên Sinh trong cung thế nào rồi?”
“Trước sau như một, ta nói gì hắn ta cũng đều nghe không tập trung, có lẽ sau khi tỉnh lại biết thân thể của mình trở nên vô cùng suy nhược, có chút nghẹn trong lòng.” Tư Mã Thiện thở dài cảm khái, sau đó hai mắt sáng lên, ghé sát mặt y thần bí nói: “Nhưng chỉ cần ta nhắc tới Lục Tử Tu thì hắn ta lại có tinh thần! Ta thấy nét mặt đó, chỉ sợ cùng Lục Tử Tu không phải quen hệ chủ tớ bình thường, vô cùng thân cận.”
Tư Mã Vanh nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hai con ngươi kia lóe sáng như sói đói, buồn cười nói: “Ta vốn cho rằng huynh tìm hiểu tin tức là sợ ta buồn bực nhàm chán, bây giờ xem ra, chuyện này chính là niềm vui của huynh!”
Vẻ mặt Tư Mã Thiện thản nhiên: “Đủ cả hai vế, đủ cả hai vế nhé, ha ha…. Vả lại, Nguyên Sinh này cho là mình giấu diếm vô cùng tốt, ta lại làm như chưa phát hiện ra thân phận của hắn ta, cố ý mở miệng dò xét, không thể tưởng tượng được hắn ta ngược lại cực kỳ thông minh, nhìn như người gặp cảnh khốn cùng, trong lòng cong cong quẹo quẹo không ít, một câu hữu ích cũng không để ta nhắc tới.”
Tư Mã Vanh nhíu mày, chậm rãi gật đầu: “Không thể tưởng tượng được ta lại coi thường hắn ta.”
“Đúng rồi, lần trước có chuyện đệ chưa nói xong đã vội vã rời đi, rốt cuộc là muốn ta dẫn hắn ta đi tìm ai?”
Tư Mã Vanh rũ mắt một lúc, nói: “Nghe nói trong rừng sâu núi thẳm của quận Quế Dương có một suối nước nóng dược hiệu thần kỳ, gần suối nước nóng đó có một vị thế ngoại thần y, ta muốn huynh đi tìm thần y này.”
Tư Mã Thiện nghe xong sững sờ: “Thần y này rất có bản lĩnh?”
Tư Mã Vanh gật đầu.
“Vậy thân thể ốm đau kia của đệ cũng có thể chữa khỏi?”
Tư Mã Vanh lại gật đầu: “Đã làm thần y, lẽ ra nên như vậy.”
Tư Mã Thiện không ngốc, tâm tư vừa xoay chuyển liền hiểu được: “Đệ là muốn ta dẫn Nguyên Sinh đi dò hỏi, cầu xin thần y bốc thuốc?”
“Đúng vậy.”
Tư Mã Thiện vốn chỉ thuận miệng hỏi thử xem, lại thấy y gật đầu, vẻ mặt không giống như đùa, lập tức cả kinh trợn tròn hai mắt: “Chuyện đó là thật hả? Mấy năm trước Thái hậu từng tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi cho đệ, nhà họ Tạ cũng tốn không ít tinh lực lục lọi khắp sông núi Nam Bắc, cuối cùng đều thất vọng quay về, đệ không bước chân ra khỏi nhà, sao lại biết có một vị thần y như vậy?”
Tư Mã Vanh nghĩ tới ký ức lúc còn nhỏ tuổi, than nhẹ một tiếng, khi đó Thái hậu và nhà họ Tạ quả thực muốn chữa bệnh cho y, nhưng lâu không thấy khá lên, dần dần buông tay, cuối cùng ngoài vị hoàng huynh trước mặt này, thì không có ai hỏi han về y, về phần vị thần y này, thật ra là do tự bản thân hoàng huynh kiếp trước tìm được, chỉ có điều một khắc trước tin tức tốt rơi vào tai mình, một khắc sau đã xảy ra cung biến.
Tư Mã Vanh cười cười: “Dù sao huynh cũng tới đất phong, là thật là giả đến lúc đó tìm hiểu chẳng phải sẽ biết được? Về phần tin tức này, là khi đệ đi theo bên người Thừa tướng trong lúc vô tình nghe hắn nhắc tới, nên ghi nhớ trong lòng.”
Tư Mã Thiện giật mình, có chút cảm khái nói: “Không thể tưởng tượng được Vương thị không chỗ nào không biết, khó trách phụ hoàng kiêng kị.”
Tư Mã Vanh: “….”
“Đệ yên tâm, việc này ta nhớ.” Tư Mã Thiện vỗ ngực một cái, châm hai ly rượu nói: “Hai huynh đệ chúng ta cạn một chén trước đã, xem như đệ tiễn ta, đệ cũng sớm về đi kẻo người ta phát hiện.”
Tư Mã Vanh cười khổ: “Sao huynh lại quên? Từ trước tới giờ ta không uống rượu.”
“Hả?” tư Mã Thiện gãi đầu, “Bây giờ đệ đang dùng thân thể Nguyên Sinh, chẳng lẽ cũng không thể uống rượu?”
“Tửu lượng không tốt, uống một hớp là chóng mặt.” Tư Mã Vanh bưng ly rượu nhỏ nhíu mày nhấp một ngụm nhỏ, “Như vậy thế nào?”
“Ôi ôi, không cần miễn cưỡng, mình ta uống.” Tư Mã Thiện vội cướp ly rượu trong tay y, nói xong liền một ngụm uống hết sạch, thả ly rượu xuống lau miệng, nói khẽ: “Nguyên Sinh này không bệnh không đau, có thể chạy có thể nhảy, nhưng lại không thể uống rượu, chậc chậc!”
Tư Mã Vanh nghe xong vẻ mặt khựng lại, ánh mắt tùy ý liếc ra ngoài cửa sổ, chợt phát hiện trước Ô Y Hạng người đến người đi, nhìn rất náo nhiệt, lại hình như có chút rối loạn, không khỏi sững sờ.
Tư Mã Thiện thấy vẻ mặt y không đúng lắm, cũng nhìn theo, nhíu mày, xoay người gọi một tùy tùng tới: “Mau đi tìm hiểu Ô Y Hạng thử xem, xem rốt cuộc ở đó xảy ra chuyện gì.”
Tùy tùng nhận lệnh rời đi, không bao lâu đã trở lại, bẩm báo: “Bẩm Đại hoàng tử, nghe nói hôm nay Thừa tướng lâm triều bị hôn mê bất tỉnh, vừa rồi cho người đưa về phủ, có mấy vị đại thần tới thăm, Ô Y Hạng đã bị bịt chật như nêm cối.”
“Pằng -!” Tay Tư Mã Vanh run lên, chén trà nhỏ đổ xuống bàn, lập tức đứng dậy: “Ta về xem thử!” Đi được hai bước lại vội quay đầu, chắp tay: “Chúc hoàng huynh đường xá thuận lợi! Ta sẽ liên lạc với hoàng huynh sau!”
Tư Mã Thiện hơi há hốc mồm: “Sao đệ gấp thành dạng này? Ơ ơ –“
Lời còn chưa dứt Tư Mã Vanh đã xoay người bước vội ra cửa.
Tư Mã Thiện há nửa miệng, kinh ngạc nhìn cửa ra vào, hung hăng dụi mắt: “Làm sao mà vừa rồi trông không giống nhị đệ vậy nhỉ?”
Tư Mã Vanh vội vã trở lại phủ Thừa tướng, thấy bên trong đang gà bay chó chạy, trái tim lập tức vọt lên cổ họng, trên mặt càng khó giữ được vẻ bình tĩnh, vội chạy về phía đông người nhất, cũng bất chấp những đại thần xung quanh, tìm khoảng không chen chân vào bên trong, cuối cùng đứng trước cửa ra vào một phòng bên chủ viện.
Lúc phủ Thừa tướng náo nhiệt nhất cũng chưa từng có nhiều người như vậy, ba tầng trong ba tầng ngoài, bất kể là đại thần trong triều hay là người hầu trong phủ, cả đám đều kéo dài cổ, đến cửa ra vào lại đột nhiên nín thở, không dám lên tiếng.
Bốn người Đình Đài Lâu Các giữ cửa, như Thần giữ cửa đứng hai bên, thấy Tư Mã Vanh, Vương Đình vội làm thủ thế chớ lên tiếng: “Thái y đang xem mạch bên trong.”
Tư Mã Vanh vừa nghư thấy thái y cũng tới đây, sắc mặt đại biến, chờ mãi tới lúc lòng nóng như lửa đốt mới thấy thái y tư bên trong đi ra, vội vàng đi lên đưa tay ngăn ông ta lại: “Thừa tướng sao rồi?”
Thái y nhíu chặt mày, vuốt chòm râu hoa râm lắc đầu: " Thừa tướng âu sầu thành bệnh, lại nhiễm lạnh, bây giờ mạch lộn xộn, thân thể vô lực, chỉ sợ nhất thời nửa khắc không thể tỉnh lại, các vị tạm thời về đi, chờ sau khi Thừa tướng tỉnh lại tới hỏi thăm cũng không muộn.”
Tư Mã Vanh chưa nghe ông ta nói xong đã bước vọt vào, thấy Vương Thuật Chi mặc triều phục còn chưa kịp thay, đang nhắm mắt nằm trên giường, khóe môi ngày thường lúc nào cũng chứa nụ cười giờ trắng bợt, còn Lý đại phu đang ngồi một bên, thấm khăn ướt đắp lên trán hắn.
Tư Mã Vanh đi tới cạnh giường, cúi người nhìn cẩn thận, thấy sắc mặt hắn vẫn ổn thoáng thở phào một cái, thấp giọng hỏi: “Lý đại phu, chừng nào Thừa tướng có thể tỉnh lại?”
Nằm trên giường, Vương Thuật Chi hơi động lông mi một cái, Tư Mã Vanh thấy hai mắt đột nhiên sáng lên: “Chính là sắp tỉnh?”
Lý đại phu lắc đầu: “Ai, vừa rồi thái y nói tạm thời nửa khắc chưa thể tỉnh lại, lão phu đi lấy ít thuốc trước.” Nói xong liền đứng dậy rời đi, tới cửa ra vào lại thở dài với mọi người một cái, lắc đầu rời đi.
Tư Mã Vanh nghe tiếng bước chân dần biến mất, cuối cùng ngay cả tiếng than vãn cũng không nghe được, trong lòng biết mọi người đã giải tán, thấy Vương Thuật Chi không có động tĩnh gì, trái tim bị bóp nghẹn, chân tay có chút luống cuống, không thể làm gì khác hơn là ngồi bên cạnh, lúc chuyển mắt chợt phát hiện tờ thánh chỉ bên gối, trong lòng do dự một lúc, nhặt lên từ từ mở ra.
Vương Thuật Chi nằm trên giường nghe động tĩnh vội nhướng mi, đôi mắt chứa nụ cười yếu ớt, nhìn chằm chằm vào Tư Mã Vanh, thấy y xem thánh chỉ rất chuyên tâm, nụ cười bên môi càng đậm, liền đưa tay cầm tay y, thấp giọng nói: “Ngươi đang lo lắng cho ta?”
Tư Mã Vanh bất ngờ không phòng bị, bị hắn làm giật mình, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, vội buông thánh chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, vừa muốn mở miệng thì thấy hắn giơ ngón trỏ đặt trên môi, trong lòng không khỏi khẽ động, lập tức im bặt.
Vương Thuật Chi rất đỗi vui vẻ, nắm tay y không chịu buông ra, thấp giọng lặp lại lời nói lúc nãy: “Ngươi đang lo lắng cho ta?”
Tư Mã Vanh sửng sốt, lúc này mới ý thức được tay mình bị hắn nắm chặt, muốn rút ra lại bị hắn xiết thêm, đáy mắt bỗng nhiên mất sự ung dung, vội tránh tầm nhìn sang một bên, đè thấp giọng đáp: “Thừa tướng đột nhiên ngất đi, tất nhiên thuộc hạ lo lắng.”
Vương Thuật Chi thấy sắc mặt y lạnh nhạt, không khỏi có chút mất mát, tầm nhìn rơi vào lỗ tai hơi ửng đỏ của y, chút mất mát vừa rồi đột nhiên không còn thấy bóng dáng, không nhịn được khẽ cười một tiếng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay y, “Khi về mặc dù nhắm chặt hai mắt nhưng hai lỗ tai vẫn mở, trong lòng luôn nghĩ, sao còn chưa nghe thấy tiếng của ngươi….”
Trong lòng Tư Mã Vanh khẽ run lên, chỉ cảm thấy lực đạo vuốt ve nhè nhẹ trên mu bàn tay khiến hơi ngứa, chui thẳng xuống sống lưng, vội vàng âm thầm cắn răng lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn nói: “Thừa tướng được gia phong Tư không hả?”
Vương Thuật Chi mỉm cười nhìn y, “Ừ.”
“Vậy Thừa tướng phải…. Giả vờ bất tỉnh?”
“Ừ.” Ánh mắt Vương Thuật Chi rơi vào chỗ tay giao nhau, ý cười càng đậm.
Tư Mã Vanh nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một: “Thừa tướng giả vờ thế nào?”
Vương Thuật Chi nằm trên giường, trong mắt nhìn rõ vẻ bối rối của y, không nhịn được cười rộ lên: “Còn giả vờ thế nào nữa, chỉ vỗ vỗ trán hô hai câu choáng váng rồi ngã xuống đại điện.”
Tư Mã Vanh tưởng tượng cảnh này, chợt cảm thấy buồn cười: “Thừa tướng choáng váng thì cứ trực tiếp ngất đi được rồi, trong miệng còn gọi cái gì nữa, lần này chơi trò sợ hãi rồi.”
“Ta không kêu chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ tin à?”
“Ngươi kêu Hoàng thượng chẳng phải muốn ngươi tức ra bệnh sao?” Tư Mã Vanh càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, ý cười trong mắt đúng là niềm nở trước nay chưa từng có.
Vương Thuật Chi hiếm khi thấy y cười, ánh mắt dần sâu, nắm tay y kéo mạnh một cái.
Tư Mã Vanh bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức bị hắn túm ngã xuống, bổ nhào thẳng vào trên người hắn.
Tay kia của Vương Thuật Chi vừa chạm tới thắt lưng y thì nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền tới, không khỏi thở dài khe khẽ, buông y ra.
Tư Mã Vanh vội ngồi thẳng dậy, cổ họng đột nhiên hơi căng cứng, thấy hắn nhanh chóng nhắm mắt giả vờ bất tỉnh, ánh mắt liền đâm thẳng vào mặt y, thấy bên môi y lộ nụ cười yếu ớt, chỉ cảm thấy càng nghiến răng mạnh hơn.