Quân Lâm Dưới Thành

Chương 28



Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Bùi Lượng lên tiếng trả lời rồi bước nhanh vào: “Bẩm Thừa tướng.”

Bùi Lượng cúi đầu: “Vợ Hạ Vĩnh Tư họ Lưu, chính là muội ruột cùng mẹ với Lưu Kỳ Sơn, sau khi Lưu Kỳ Sơn chết đau khổ một thời gian dài, Hạ Vĩnh Tư cực kỳ yêu thương người vợ này, thuộc hạ nghi ngờ đây cũng là nguyên nhân.” LQĐON

Vương Thuật Chi kinh ngạc nhíu mày: “Lại trùng hợp như vậy à? Ta không biết hai nhà còn có quan hệ thông gia.” Nói xong thoáng nhìn thấy Tư Mã Vanh chống tay ngồi dầy, vội đi qua đỡ y.

Lần này Tư Mã Vanh vừa dùng lực khiến miệng vết thương trên lưng đau đớn một trận, khẽ nhíu mày, rất nhanh khôi phúc sắc mặt bình thường.

Vương Thuật Chi chợt cảm thấy đau lòng, vội cầm y phục phủ thêm cho y.

Tư Mã Vanh túm lấy áo trong tay hắn, tự mình kéo kín, thấp giọng nói: “Thừa tướng lúc trước hạ lệnh giết Lưu Kỳ Sơn, thế nhưng có lý do quang minh chính đại, chiếu theo pháp luật Đại Tấn, người ngoài chỉ biết Lưu Kỳ Sơn làm điều phi pháp, sao lại biết được khúc mắc bên trong? Dù là muội ruột của Lưu Kỳ Sơn thì cũng đã gả vào phủ Hạ, rời xa Dự châu, sao lại biết rõ chuyện Lưu Kỳ Sơn âm thầm theo Thái tử và sắp đặt hãm hại Lương đại nhân?”

Vương Thuật Chi bật cười: “Quả thật rất đáng nghi, dù nàng ta có biết được nội tình nhưng bất quá cũng chỉ là một phụ nhân, Hạ Vĩnh Tư vì vậy mà hận ta, thậm chí không tiếc mạo hiểm hành thích, thật sự nói không lọt.”

Bùi Lượng nghe vậy kinh ngạc, ngẫm nghĩ một lúc, bừng tỉnh hiểu ra: “Nói như thế, Hạ Vĩnh Tư hành thích Thừa tướng, nhất định là có thể đạt được lợi ích to lớn.”

Vương Thuật Chi nhìn hắn ta: “Tên Hạ Vĩnh Tư này danh vọng ít ỏi, ngày trước ngược lại ít chú ý tới hắn ta, ngươi có điều tra xem tính nết hắn ta thế nào không?”

“Hơi có tài, có chút tự phụ, thường cảm thán thời vận số của mình không tốt, không có khát vọng khó có thể phát huy.”

“À?” Vương Thuật Chi nghe xong thấy thú vị: “Một người như vậy, chắc hẳn sẽ không bị thổi gió bên gối ảnh hưởng đâu, trong chuyện này tất có kỳ quái, ngươi qua phủ Thái thú xem sao, nhanh chóng ép hắn cung khai.”

“Dạ.”

Chuyện này muốn điều tra rõ cũng không khó, ngày đó hành thích rất hiển nhiên muốn đưa Vương Thuật Chi vào chỗ chết, mặc dù có rất nhiều chỗ sơ hở, sau đó cũng chết không đối chứng, hôm nay Vương Thuật Chi còn sống, muốn tiếp tục lấy tính mạng của hắn chính là khó như lên trời, Hạ Tri Chương nếu không giải quyết rõ ràng chuyện này, sau này đừng nói con đường làm quan thế nào, sợ ngay cả gia tộc Hạ thị đều lâm vào cảnh khốn khó.

Bên trong phủ Thái thú, hai thúc cháu đã lâm vào cục diện bế tắc, Hạ Tri Chương vừa lo lắng vừa tức giận: “Rốt cuộc là ngươi có chịu nhận tội hay không? Hạ thị ta ở Nghĩa Hưng và Vương thị ở Lang Gia vốn không liên quan, đang yên đang lành ngươi đi hành thích hắn làm cái gì? Bây giờ náo loạn như vậy, quả thật đẩy cả Hạ thị rơi vào cảnh bất lợi! Hiện Thừa tướng nổi giận, chúng ta muốn nương nhờ hắn đã thành khó khăn!”

Từ trước tới giờ Hạ Vĩnh Tư vô cùng kính trọng ông ta, liền quỳ trước mặt ông ta dập đầu rồi đứng thẳng lên nghiêm mặt nói: “Thúc phụ, lần này con hành động không hề sai, sai là sai ở chỗ chuyện bị bại lộ, là con lỗ mãng, suy nghĩ không chu toàn, con tự biết có lỗi với thúc phụ, nhưng thúc phụ cũng không cần hoảng sợ lo lắng như vậy, thiên hạ này cũng chẳng phải của Vương thị, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nương nhờ Vương thị?”

Hạ Tri Chương thở dài: “Ta ngây ngốc làm Thái thú ở địa phương nho nhỏ này đã nhiều năm, gần như bị triều đình quên lãng, chẳng phải ngươi cũng hay thất bại sao? Dân gian đều nói Vương và Mã chung thiên hạ, không nương vào Vương thị thì còn có thể theo ai? Theo triều đình? Triều đình nhớ tới chúng ta khi nào!”

“Thịnh cực nhất định sẽ suy, vinh cực nhất định sẽ nhục, bây giờ thúc phụ theo Vương thị, khó bảo đảm tương lai không rước họa vào thân.” Hạ Vĩnh Tư chấn động nói: “Con khuyên thúc phụ nên chết tâm đi!” xin ủng hộ chính chủ l ê qu ý đ ô nn

“Ngươi -!” Hạ Tri Chương tức giận đến sắc mặt trắng bợt, đi qua đi lại, chỉ vào hắn ta giận dữ mắng mỏ, “Bây giờ cần gấp nhất chính là giữ được mạng của ngươi, sao ngươi không hiểu nỗi khổ tâm của thúc phụ? Một khi chuyện đã bại lộ thì ngươi thành thành thật thật khai báo rõ cho ta, nếu không ngươi bảo ta cứu ngươi thế nào? Ngươi có thể không để ý vinh nhục của Hạ thị, có thể không để ý cái mũ quan trên đầu ta thúc phụ ngươi, nhưng ngay cả tính mạng của mình ngươi cũng không muốn nữa hả?”

Sắc mặt Hạ Vĩnh Tư xám xịt: “Vì như vậy con càng không thể nhận tội, con xấu hổ với thúc phụ, bằng lòng chết, như thế mới có thể bảo vệ già trẻ Hạ thị chúng ta.”

“Loảng xoảng –“ Bên ngoài cửa truyền tới tiếng vang lanh lảnh của chén trà nhỏ rơi xuống đất, một người phụ nhân trẻ tuổi lảo đảo xông vào, đi tới sát bên Hạ Vĩnh Tư quỳ xuống đất: “Đều là lỗi của cháu dâu! Cháu dâu xin khai!”

Hạ Vĩnh Tư kinh sợ đan xen: “Ngươi tới đây làm gì? Đi ra ngoài cho ta! "

Lưu thị không để ý hắn ta ngăn cản, ngậm lệ nói: " Huynh trưởng của cháu dâu chết trong tay Thừa tướng, phu quân đau lòng cháu dâu mới ra hạ sách này, đều là lỗi của cháu dâu, cầu xin thúc phụ cứu phu quân một mạng! "

Hạ Vĩnh Tư nhắm mắt lại, có chút bất đắc dĩ: " Nói xằng nói bậy!Ngươi thì biết gì chứ? "

Hạ Tri Chương kinh ngạc hồi lâu, nghe nàng ta nói rõ đầu đuôi gốc ngọn, rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo: " Sợ là không đơn giản như vậy, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện muốn hỏi Vĩnh Tư. "

Lưu thị còn muốn xin ở lại nhưng người hầu mời đi ra ngoài, chầm chậm bước đi.

Cho tất cả mọi người lui ra, Hạ Tri Chương ngồi xuống một bên, mặt lộ vẻ mệt mỏi: " Việc đã đến nước này thì còn gì phải giấu giếm? Ngươi nói đi. "

Hạ Vĩnh Tư đột nhiên có chút luống cuống, cắn răng sau một lúc lâu, cuối cùng như hạ quyết tâm lớn, mặt tái nhợt nghiêm khắc nói: " Thúc phụ tội gì ép con? Ngài cứ giao con cho Thừa tướng, việc này coi là tư thù, nhiều lắm là ban chết, sau này dù Thừa tướng có cố tình gây khó dễ, thúc phụ còn có thể cậy vào Thái tử, cần phải biết, Thái tử mới là vua của một nước trong tương lai, Vương thị có quyền khuynh triều dã đi nữa, cuối cùng thân vẫn là bề tôi thôi! "

Hạ Tri Chương đột nhiên ngồi không yên, tay run rẩy kéo hắn ta tới: " Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? "

Hạ Vĩnh Tư do dự không đáp.

Hạ Tri Chương thở dài một hơi, " Khó trách ngươi không sợ hãi, nhưng Thái tử cho ngươi lợi ích gì chứ? "

" Đúng vậy. " Hạ Vĩnh Tư nhìn ông ta: " Nương nhờ vào Vương thị, không bằng thân cận với Thái tử, Vương Thừa tướng này chính là con hồ ly, Thái tử lại chiêu hiền đãi sĩ…. "

Chiêu hiền đãi sĩ; hạ mình cầu hiền (thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài).

" Hồ đồ! Ngươi đây là bị lợi dụng! " Hạ Tri Chương tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhất thời không không có chủ ý gì, " Vốn muốn bảo ngươi khai ra người giật giây, cứu ngươi một mạng, nhưng bây giờ ngươi kia lại là Thái tử, chuyện này làm thế nào mới kết thúc được đây? "

Vẻ mặt Hạ Vĩnh Tư khôi phục bình tĩnh: " Thúc phụ không cần suy nghĩ, cứ giao một mình con ra là ổn. "

" Hạ đại nhân. " Cửa ra vào đột nhiên truyền tới giọng nói trầm ổn.

Hạ Tri Chương cả kinh từ trên ghế bật đứng lên, bước nhanh ra ngoài cửa: " Bùi đại nhân, làm sao ngươi…. Sao…. " Nói xong nhìn xung quanh hai bên, thấy một đám người hầu hai bên đều cúi đầu xuống, cả giận nói: " Tại sao có người tới mà không thông báo một tiếng? Làm Bùi đại nhân trễ việc các ngươi chịu trách nhiệm được sao! "

Vẻ mặt Bùi Lượng bình tĩnh, phất tay nói: " Hạ đại nhân đừng trách bọn họ, bọn họ cũng không thấy tại hạ. "

" Ách…. " Hạ Tri Chương nhìn hắn ta, không hiểu ra sao.

Bùi Lượng đưa tay chỉ chỉ: " Vừa rồi thấy xung quanh băng tuyết ngập trời, phong cảnh cực đẹp, tại hạ không nhịn được liền ngồi trên nóc nhà thưởng thức một lúc. "

"... " Trán Hạ Tri Chương nổi đầy gân xanh.

" Nếu Hạ đại nhân đã điều tra rõ thì tới chỗ Thừa tướng trả lời đi. " Bùi Lượng nói xong không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, lúc này ngược lại đi qua cổng chính.

Hạ Vĩnh Tư đứng lên đi ra ngoài phòng, ngang qua Hạ Tri Chương thì đứng lại, bất đắc dĩ thở dài: " Thúc phụ, cháu theo ngài đi một chuyến. "

Hai thúc cháu Hạ Tri Chương đi thỉnh tội, việc này muốn giấu diếm nữa cũng không thể.

Vương Thuật Chi mỉm cười nhìn bọn họ, đáy mắt lạnh lùng: «Vương thị ta hết sức trung thành với triều đình, vốn không có ân oán gì với Thái tử điện hạ, Hạ đại nhân lại ra khổ nhục kế, liền đổ hết tội lên đầu Thái tử, chẳng lẽ muốn gây xích mích ta và Thái tử, để bọn ta thù ghét lẫn nhau?"

Hạ Tri Chương nghe xong ngẩn ngơ, lúc này mới giật mình bản thân quá chủ quan, tuy trong triều từ trên xuống dưới đều biết Thái tử và Vương thị không hợp nhau, nhưng việc này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, bây giờ xảy ra chuyện ám sát này, cho dù nói thế nào cũng đều chỉ có thể đổ lên đầu cháu mình, nghĩ đi nghĩ lại liền đổ mồ hôi lạnh.

Vương Thuật Chi nhìn Hạ Vĩnh Tư: " Hạ công tử nói việc này là chịu sự nhờ vả của Thái tử, không biết nhân chứng vật chứng ở đâu? "

Hạ Vĩnh Tư im lặng một lúc, nói: " Cũng không có chứng cứ thực tế. "

Vương Thuật Chi lắc đầu cười: " Vậy thật sự làm khó quá! Vốn còn muốn tha cho ngươi một mạng….. "

«Thừa tướng! " Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Vương Thuật Chi quay đầu lại thấy Tư Mã Vanh từ trên giường ngồi dậy thì chấn động, bước vội qua đỡ y, ép y quay lại trong phòng, trầm giọng nói: «Miệng vết thương của ngươi còn chưa khép lại, ra ngoài này làm gì? Giày vò như vậy sợ là muốn nứt ra rồi! "

Tư Mã Vanh lắc đầu thấp giọng nói, " Thuộc hạ có lời muốn nói. "

Vương Thuật Chi nhíu mày nhìn y, " Chả có gì quan trọng hơn dưỡng thương cả. "

Tư Mã Vanh cất giọng nói: " Thừa tướng, tính mạng thuộc hạ đã không còn đáng ngại, một khi Hạ đại nhân cầu tình, đừng ngại tha cho cháu ông ta một mạng. "

Vương Thuật Chi càng nhíu chặt mày.

Tư Mã Vanh nói xong lại đè thấp giọng nói tiếp: " Lấy tính mạng Hạ Vĩnh Tư thì dễ dàng, nhưng đối với Thừa tướng mà nói chỉ có hại không có lợi. Quận Nghĩa Hưng tuy nhỏ, nhưng từ Hội Kê vào kinh thành phải đi ngang qua, việc này nếu không lương thiện chút, sau này Hạ Thái thú nhất định ghi hận trong lòng, còn về phần Thái tử, không có bằng chứng, muốn mượn việc này làm ẩu cũng không thể nào, như vậy, chính là có hại không có lợi."

Vương Thuật Chi không lên tiếng, im lặng đỡ y tới bên giường, ép y nằm xuống lần nữa vẻ mặt mới dịu xuống một chút, trong mắt có chút âm u: " Yến Thanh, ngươi cho rằng ta là người không tim không phổi sao? "

Tư Mã Vanh kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.

" Ngươi nói sao ta không hiểu chứ? " Vương Thuật Chi nắm tay y, thấy y giãy dụa liền tăng thêm vài phần lực đạo, vẻ mặt bình tĩnh nhìn y: " Thân ở địa vị cao, mọi việc đều phải suy nghĩ lợi và hại được và mất, như lúc trước, tất nhiên ta sẽ thả cho hắn ta một con đường sống, nhưng bây giờ ngươi bị thương vì ta, ta không lấy tính mạng của hắn ta, làm sao không phụ lòng ngươi chứ? "  

" Thuộc hạ cũng không đáng lo nữa, Thừa tướng không cần lo lắng. " Tư Mã Vanh bình tĩnh nói: «Thái tử đa nghi mà lòng dại lại hẹp hòi, nếu ngươi bỏ qua cho Hạ thị, Thái tử nhất định sẽ để tâm, Hạ thị sớm muộn gì cũng bị hắn ta ép cho cùng đường, so sánh với nhau, Thừa tướng rộng lượng bao dung người, bây giờ Hạ Tri Chương chỉ là nhờ cậy vào, một ngày nào đó sẽ là nguyện ý trung thành, đối với Thừa tướng mà nói, chẳng phải là trong họa có phúc? "

Vương Thuật Chi im lặng nhìn y, nghe y nói từng chữ từng chữ, trong mắt có thêm vài phần tức giận, cuối cùng cúi người tới gần, đưa tay sờ lên vẻ mặt hơi tái nhợt của y: " Yến Thanh, rốt cuộc trong lòng ngươi có ta hay không? "

Tư Mã Vanh sững sờ.

Vương Thuật Chi bưng lấy mặt y không cho y quay mặt sang chỗ khác, ép y nhìn mình, trầm giọng nói: " Từ trước tới giờ lúc nào ngươi tỉnh táo, ngươi suy nghĩ mọi thứ cho ta, nhưng từ đầu tới cuối không muốn chấp nhận ta, rốt cuộc là vì cái gì? Bây giờ bản thân ngươi bị thương nặng, ta hận không thể lập tức thiên đạo vạn quả với người ngoài kia, ngươi lại không thèm để ý chút nào, vẫn tỉnh táo như trước… Trong lòng ngươi, cái gì mới là không bỏ được? "

Hết chương 28

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.