Quân Lâm Dưới Thành

Chương 35



Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Tư Mã Vanh thử hai thân váy ngắn dưới ánh mắt kinh ngạc quỷ dị của chưởng quầy và người làm ở cửa hàng, lại còn vẻ mặt trầm tư cúi đầu nhìn vùng ngực phẳng lỳ của mình, cuối cùng chọn một chiếc tương đối vừa người, lại dưới mấy ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc của mọi người thản nhiên thay áo dài của mình vào, mỉm cười nói với người làm: “Vóc dáng tỷ nhà tương đương với tại hạ.” LQĐÔN

“À-“ Chưởng quầy và người làm chợt bừng tỉnh hiểu ra, trong nháy mắt mấy ánh mắt cổ quái khôi phục lại bình thường, “Thì ra là thế!”

Tư Mã Vanh vốn muốn thay váy ngắn trong cửa hàng rồi đi thẳng tới phủ Vĩnh Khang vương, nhưng lo ngực mình còn thiếu hai cục thịt, đành phải mua đầy đủ áo lót trong áo khoác ngoài rồi vội vàng trở lại dịch quán.

Sau đó xuống chỗ đầu bếp lấy hai chiếc bánh bao, dùng vải trắng quấn quanh ngực, đưa tay nâng một cái, chỉnh hai bên cân đối xong lúc này mới thay từng lớp y phục, cũng may lúc nãy vị đại nương trong cửa hàng cẩn thận dạy một lần, nếu không những dây lụa trên lưng trên tay kia thật sự không biết nên loay hoay thế nào.

Thay y phục xong vẫn còn mái tóc đủ làm y phát sầu, Tư Mã Vanh gỡ trâm gỗ mun xuống đặt trên bàn dài, thở dài một hơi, đừng nói trên đầu không có bất kỳ trang sức nào của nữ tử, cho dù có y cũng sẽ không dùng, cuối cùng nhìn quanh phòng một lúc, tiện tay xé sợi vải gấm buộc tóc ở sau ót.

Việc đã làm xong, Tư Mã Vanh phủi ống tay áo theo thói quen, mở cửa đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại chợt nghe tiếng giận dữ mắng mỏ bên cạnh truyền tới: “Ngươi là ai?”

Giọng nói này chứa vài phần điềm đạm, vô cùng quen tai, Tư Mã Vanh lập tức nhức đầu, xoay người thản nhiên nói: “Là ta.”

“Á!” Vương Uẩn Chi trợn hai mắt lên, đánh giá y từ trên xuống dưới, cuối cùng “Phốc” một tiếng cười to, “Ha ha ha ha! Ta còn đang đoán rốt cuộc là nữ kẻ trộm nào, hay là Yến Thanh huynh giấu riêng nhân tình! Sao huynh lại giả gái hả?”

Tư Mã Vanh không lên tiếng, thầm nghĩ “Đại trượng phu co được giãn được,” thấy nàng ôm bụng cười không ngừng được, còn hai tỳ nữ đi theo sau lưng nàng cũng nín cười nghiêng mặt qua một bên, quả thật không tránh khỏi có chút xấu hổ, cũng không để ý nữa, liền xoay người rời đi.

“Ai ai ai!” Vương Uẩn Chi bước chạy tới đằng trước đưa hai tay ngăn y lại, tò mò nói: “Không phải hôm nay ngươi và đường huynh tới phủ Vĩnh Khang vương à? Sao đột nhiên quay về? Mặc váy làm gì?”

Tư Mã Vanh bịa chuyện sớm thành thói quen, mặt không đổi sắc nói: “Thừa tướng phân phó.”

“Oh….”  Vương Uẩn Chi gật đầu, không nghi ngờ gì, lại cười cười nhìn y: “Bộ dạng ngươi không ra nam không ra nữ, quái gở, rất khó coi!”

Tư Mã Vanh nghe xong ngạc nhiên, cúi đầu nhìn xuống người mình: “Thật ư?”

“Tất nhiên!” Vương Uẩn Chi khẽ hất cằm, đưa tay chỉ loạn từ trên xuống dưới: “Thân là thân nữ nhi, mặt là mặt nam tử, bước đi mạnh mẽ như gió, mở miệng là lộ tẩy!”

Tư Mã Vanh: “…..”

Vương Uẩn Chi nói xong lại có chút khoa trương giả làm mặt quỷ với y, hét to: “Yêu quái!”

Tư Mã Vanh: “……..”

Vương Uẩn Chi trêu chọc xong cười hì hì đẩy cửa phòng y ra, dắt y đi vào, lại thò đầu ra ngoài hét: “Tiểu Thiền ngươi tới đây!”

Tư Mã Vanh lạnh mặt: “Thừa tướng vẫn đang chờ ta qua đó, không chậm trễ được.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

“Ai ai!” Vương Uẩn Chi vội ngăn y lại: “Không quá lâu đâu, ta gọi Tiểu Thiền chải đầu cho ngươi!”

Tư Mã Vanh ngẫm nghĩ, quả thật bộ dạng của mình không ra nam không ra nữ, cứ như vậy mà tới cửa phủ vương, sợ cũng không vào được, đành nhẫn nhịn ngồi xuống.

Tiểu Thiền ngày thường hầu hạ Vương Uẩn Chi thành quen, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn, rất nhanh liền búi tóc cho y như nữ tử, lại tô điểm vài đồ trang sức, rồi vòng qua phía trước bôi một ít phấn lên mặt y.

Tư Mã Vanh không thể nhịn được nữa, nhíu mày muốn đứng lên, lập tức bị Vương Uẩn Chi đè lại, trong lòng liền không vui, không khỏi liếc nàng một cái, có thể nghĩ nàng còn quá nhỏ tuổi không tiện nổi giận với nàng, đành phải nhẫn nhịn hít sâu một hơi.

Vương Uẩn Chi cười nói: “Không bôi phấn sao được? Nét mặt xem vẫn như nam tử, bộ dạng này của ngươi không đủ kiều mỵ, sao có thể quyến rũ được Vĩnh Khang vương?” Nói xong liền ra hiệu cho Tiểu Thiền, bảo nàng tiếp tục.

Sắc mặt Tư Mã Vanh lập tức đen xuống: “Ai nói ta muốn quyến rũ Vĩnh Khang vương?”

Vương Uẩn Chi đắc ý rung đùi: “Vĩnh Khang vương nổi tiếng thích rượu, háo sắc, đường huynh bảo ngươi giả gái, không phải quyến rũ ông ta thì có thể là gì?”

Tư Mã Vanh: “……”

Vương Uẩn Chi cười hì hì nhìn Tiểu Thiền đánh cho y một lớp phấn mỏng, lại điểm chút son lên môi, thấy vẻ mặt y trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, nét mặt lạnh nhạt nhu hòa thêm vài phần, cuối cùng cũng hài lòng.

Tư Mã Vanh nói cám ơn rồi đứng dậy rời khỏi đó.

Vương Uẩn Chi lại chặn trước mặt y, xách làn váy của mình đi thẳng về trước vài bước, khi buông xuống dây lụa trên váy bay theo, sau đó quay đầu lại nhìn về phía y, giòn giã hỏi: “Ngươi học được không?”

Khóe miệng Tư Mã Vanh co quắp, im lặng bước nhanh rời đi, lúc xuống lầu còn nghe tiếng thở dài buồn bã sau lưng.

Vội vàng đi tới phủ Vĩnh Khang vương, trên đường cũng khiến bao nhiêu người ghé mắt nhìn, chắc hẳn mình ngoại trừ đôi chân lướt nhanh như bay thì nhìn ngang nhìn dọc đều rất giống nữ tử, đến cách phủ vương không xa, Tư Mã Vanh dừng bước, bước trầm ổn đi qua, đến trước mặt cũng không nói chuyện, chỉ đứng thẳng người, khẽ ngẩng đầu nhìn vào trong cổng.

Gác cổng lúc đầu ngược lại còn hơi kinh diễm dò xét y, thấy y đứng lâu không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, đều vẻ mặt không hiểu, có một người không nhịn được liền nói với y: “Ngươi là ai? Đứng mãi ở chỗ này làm gì?”

Tư Mã Vanh lạnh nhạt liếc hắn ta, cũng không trả lời, tiếp tục nhìn bên trong.

Thái độ của Phủ Vĩnh Khang vương đối xử với nam tử xa lạ và nữ tử khác nhau rất lớn, hộ vệ kia thấy y không trả lời cũng không tức giận, chỉ có chút khó hiểu, nghĩ trong phủ có vài vị khách đang ở đó, không phải nữ tử này đến tìm người đấy chứ?

Hộ vệ mở miệng hỏi lần nữa: “Có phải vị cô nương này tìm ai hả?”

Tư Mã Vanh gật đầu, lại khoát tay, bẻ một nhánh cây viết hai chữ to xuống mặt đất: “Thừa tướng.”

Trong lòng Tư Mã Vanh cười thầm, đúng là trước sau có sự khác biệt rất lớn, Vĩnh Khang vương ngược lại thật sự có thể giả vờ.

Lúc này bên trong Vương phủ đang sênh ca nhảy múa, Vương Thuật Chi đang uống rượu, Vĩnh Khang vương ngồi vị trí chủ trì, Tạ Trác ngồi bên dưới, Tạ Trác tới chơi làm hắn hơi kinh ngạc, nhưng hôm nay dù sao việc chính là uống rượu mua vui, bàn chuyện phong nguyệt, tạm thời không cần phải suy nghĩ nhiều.

Ba người trò chuyện vui vẻ, bên cạnh đều có mỹ nhân làm bạn, khác nhau ở chỗ, hành vi của Vĩnh Khang vương cực kỳ phóng đãng; Tạc Trác dù nho nhã phong lưu nhưng cũng có phong thái quân tử; Vương Thuật Chi vốn định bày ra bộ dạng phóng khoáng không kiềm chế được, nhưng trong lòng cứ nhớ mãi Tư Mã Vanh, nên chỉ lo uống rượu cười nói, ngược lại quẳng nàng kia sang một bên.

Đôi mắt say của Vĩnh Khang vương nhìn qua, giống như hơi bất mãn, đúng lúc này nghe người hầu thì thầm một câu, rất kinh ngạc, không khỏi cười rộ lên: “Đã sớm nghe tiếng Thừa tướng phong nhã, hôm nay đã thấy, thiếu chút nữa tưởng trên phố truyền nhầm, không thể tưởng tượng được lại là sự thật, mau dẫn người vào đi.”

Trong lòng Vương Thuật Chi kinh ngạc, cười nói: “Không biết cớ gì mà Vĩnh Khang vương nói ra lời ấy?”

Vĩnh Khang vương cười ha ha: “Thừa tướng gây ra món nợ phong lưu, bản thân lại quên không còn một mảnh, bây giờ người ta đang đứng ở cửa ra vào sắp thành hòn vọng phu rồi, bổn vương thật sự thương tiếc mà!”

Vương Thuật Chi nghe xong trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ chẳng lẽ đường muội hồ đồ tìm tới đây? Lập tức nổi giận, đang muốn đứng lên ra cửa bảo nàng về thì thấy một nữ tử áo đỏ theo người hầu nhấc chân bước qua cổng, chầm chậm đi tới.

Nàng kia cúi thấp đầu, không thấy rõ khuôn mặt, đi đường không thấy nửa phần thướt tha, thân hình lại tương đối cao gầy, tất nhiên không thể nào là đường muội, Vương Thuật Chi lén thở phào nhẹ nhõm, lại không tự chủ nhìn chằm chằm vào người kia, trong lòng có cảm giác kỳ quái như đã từng quen biết.

Tư Mã Vanh nhìn hắn không chớp mắt, đang muốn chắp tay, chợt nhớ mình đang ngụy trang, vội chỉnh vạt áo hành lễ, ngẩng đầu nhìn Vĩnh Khang vương, nhưng không mở miệng nói chuyện, chỉ vào bản thân mình, lại khoát tay áo, mặc dù thần lạnh nhạt, nhưng trong mắt người khác lại hấp dẫn vô cùng.

Vĩnh Khang vương sửng sốt hồi lâu, sau khi hoàn hồn cười nói: “Tới bên cạnh Thừa tướng ngồi đi. Ai….. Không thể tưởng tượng được nữ hài này lại bị câm, quả thật đáng tiếc tư sắc đặc biệt như vậy, chẳng lẽ Thừa tướng ghét bỏ người ta là vì vậy?”

Vương Thuật Chi chau mày, tâm tư di chuyển, nhưng không biết vì đâu Vĩnh Khang vương nói câu đó.

Tư Mã Vanh hành lễ tỏ vẻ cảm ơn, xoay người nhàn nhạt nhìn về phía Vương Thuật Chi.

Vương Thuật Chi bỗng chốc trợn trừng hai mắt, vẻ mặt không thể tin, thậm chí vì quá kinh ngạc, hít sâu một hơi, đâu còn nửa phần phong độ thanh nhã, thậm chí thiếu chút nữa làm đổ bầu rượu trong tay.

Tư Mã Vanh chưa bao giờ thấy hắn luống cuống như vậy, đột nhiên cảm thấy thú vị, nín cười bước từng bước tới gần, thấy nữ tử kia ngồi bên trái hắn, liền ngồi xuống phía bên phải hắn. xin ủng hộ L ê Q úy Đônk chính chủ

Tâm tư nàng kia luôn treo trên người Vương Thuật Chi, chỉ xem Tư Mã Vanh là tùy tùng, bởi vậy chưa bao giờ chú ý tới y, lúc này hoàn toàn không nhận ra, ánh mắt nhìn về y ẩn chứa sự ghen ghét, không khỏi dựa sát vào Vương Thuật Chi thêm một chút.

Vĩnh Khang vương cười ha ha: “Thừa tướng trái ôm phải ấp, người khác ghen tỵ chết mất!”

Vương Thuật Chi đang ngây người, đôi mắt khóa chặt trên mặt Tư Mã Vanh, đợi y tới gàn mình, không khỏi ghé sát mặt cẩn thận nhìn một lát, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tư Mã Vanh nheo một mắt, hơi nhếch môi, ý bảo hắn là mình không nói được.

Vương Thuật Chi nâng mắt nhìn búi tóc trên đầu y, lại rũ mắt nhìn váy ngắn trên người y, ánh mắt rơi vào bộ ngực hơi nhô lên của y, hơi khựng lại, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái, không nhịn được “Phốc” một tiếng bật cười, nâng tay áo ôm y, ôm y lại cười lần nữa, cuối cùng cười ầm lên, nước mắt theo tiếng cười chảy ra.

Sắc mặt Tư Mã Vanh lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Vĩnh Khang vương kinh ngạc nói: “Thừa tướng đây là thế nào?”

Vương Thuật Chi ôm Tư Mã Vanh không buông, tay xiết chặt, ép y dựa vào ngực mình, nhìn búi tóc lay động trước mặt thiếu chút nữa lại bật cười, vội nhịn xuống, nói: “Vĩnh Khang vương có điều không biết, không phải hạ quan bạc tình bạc nghĩa, hạ quan đối với Thanh Thanh chính là ngày nhớ đêm mong….”

Tư Mã Vanh nghe được hai chữ “Thanh Thanh,” hung hăng run rẩy, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên.

Vương Thuật Chi thở dài một tiếng, nói tiếp: “Thế nhưng Thanh Thanh đối với hạ quan lúc lạnh lúc nóng, hạ quan cho rằng trong lòng nàng mình không có chút phân lượng nào, trong lòng rất mất mát, chỉ là không nghĩ tới hôm nay nàng lại chủ động tới tìm, hạ quan thật sự là…. Thật sự là mừng rỡ như điên!”

Vĩnh Khang vương nghe xong cười to: “Không thể tưởng tượng được hôm nay bổn vương nghe được một đoạn giai thoại!”

Vương Thuật Chi cười khẽ, nghiêng đầu chống môi bên tai Tư Mã Vanh, giọng nặng nề khàn khàn: “Ngươi đi rồi còn quay lại, lại còn hóa trang như thế này, là vì ghen tỵ?”

Tư Mã Vanh liếc nhìn Vĩnh Khang vương, đột nhiên hối hận mình giả vờ bị câm.

Vương Thuật Chi đoán được tâm tư của y, thấp giọng cười nói: “Trước mặt Vĩnh Khang vương, không cần đứng đắn.” Nói xong không đợi y phản ứng, đột nhiên kéo y sát vào, cúi đầu hôn lên môi y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.