Nơi góc tối bên cạnh bờ biển sớm có ngựa chờ ở đó, Vương Thuật Chi lượn qua bờ tường đi tới, nhanh nhẹn phi thân lên ngựa, dưới sự yểm trợ của hai người sau đó chạy nhanh về hướng Mạc phủ phía Bắc, giữ thành là thân tín của Vương thị, lúc nhìn thấy lệnh bài phủ Thừa tướng liền mở hé cửa ra.
Mạc phủ của Thừa tướng xây dựng trong núi, đi lên đỉnh núi có thể nhìn sông núi xung quanh không sót chút gì, có thể nói là cứ điểm của Kinh thành, vị trí hiểm yếu của Hoàng thành, đây là do tổ phụ (ông nội) Vương Mậu Hồng để lại, hiện nay thì do Vương Thuật Chi nắm quyền toàn bộ.
Lúc trước người Hồ xâm phạm Trung Nguyên, nhà Tấn có Giang Nam làm chỗ dựa gầy dựng lại nghiệp lớn, Vương thị tự cho mình là có công lao, thậm chí khi nguyên đế đăng cơ đã từng mời Vương Mậu Hồng cùng trèo lên ngự giá, tuy Vương Mậu Hồng từ chối nhưng việc này truyền ra ngoài hậu cung nên có câu nói “Vương Dữ chung xe ngựa, chung thiên hạ,” bây giờ đến thế hệ Vương Thuật Chi, phụ tá tâm đắc vẫn qua lại thường xuyên, nhưng Hoàng đế đã thay đổi nhiều đời, sớm không còn tin tưởng như lúc trước.
Mạc phủ Thừa tướng này, nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt Hoàng đế.
Cửa Mạc phủ mở ra, Vương Thuật Chi bước vào bên trong, vừa vào chính sảnh đã có người bước vội tới quỳ rạp xuống đất, “Hạ quan bái kiến Thừa tướng!”
“Ừm.” Vương Thuật Chi phất tay ngồi vào ghế chủ tọa, thu liễm một thân phong lưu phong độ, sắc mặt dù bình tĩnh nhưng nét mặt không vui vẻ, chỉ thản nhiên nói: “Ngồi đi, trên thư viết rất mơ hồ, rốt cuộc chuyện là thế nào, bây giờ ngươi nói rõ cho ta.”
“Dạ.” Người tới quỳ xuống, lau mồ hôi lạnh mới mở miệng: “Đỗ Việt Đỗ đại nhân trước đây không lâu chở quà mừng thọ Hoàng thượng đi về Kinh thành, nhưng khi đi ngang qua Dự Châu thì phần quà mừng này không cánh mà bay, hạ quan lo tin tức truyền vào trong cung sẽ có người lợi dụng dâng sớ, Dự châu là nơi quan trọng nhất, quan chức Dự châu bởi như thế mà bị thay người, đối với chúng ta chỉ sợ vô cùng bất lợi.”
Vương Thuật Chi gật đầu, hai mắt nhìn vào bóng tối trầm tư một lúc, hỏi: “Hiện giờ Đỗ Việt đang ở đâu?”
“Vẫn đang ở phủ Dự châu, bị Lương đại nhân giam chân, nhưng chỉ sợ không kéo dài được bao lâu, một khi hắn ta vào tới Kinh thành thì tin tức không thể giấu giếm.”
“Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.” Vương Thuật Chi lấy bút viết thư, vừa viết vừa nói: “Lập tức sai người người âm thầm điều tra quà mừng ở đâu, mặt khác, giao phong thư này tới tay Lương Dự, bảo hắn ta tự đích thân làm. Việc này vô cùng kỳ quặc, sao quà tặng lại cố tình biến mất ngay trong khu vực hắn ta quản lý, bảo hắn ta đề phòng chút đi, một khi tra ra nội tặc lập tức báo lại.”
“Dạ.”
Vương Thuật Chi ngồi bên trong bàn bạc với tâm phúc một lúc, sau khi dàn xếp việc xong cũng không ở lại lâu, lợi dụng đêm tối nhanh chóng lên ngựa, lên đường về phủ.
Còn lúc này trên thuyền trên sông Tần Hoài, Tư Mã Vanh lại không ngừng kêu khổ, đang nằm trên ghế dài giả vờ say, trong tai nghe tiếng bước chân tới tới lui lui dưới đuôi thuyền, hơi nâng mắt nhìn ra ngoài que khe hở của màn che, lại nhanh chóng chôn mặt xuống.
Đêm nay thật đủ náo nhiệt, Vương Thừa tướng chân trước chơi trò kim thiền thoát xác (ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện), chân sau người bên Thái tử là Ngô Tằng lại chạy tới đây.
Ngô Tằng chính là tâm phúc của Thái tử, nói là đang ngắm trăng gần chỗ thuyền này, nhìn thấy thuyền hoa của Thừa tướng liền mạo muội tới quấy rầy, nói là mạo muội nhưng nghe nói Thừa tướng uống rượu say mà vẫn không chịu đi, mặt dày trơ tráo đợi bên ngoài, cười tủm tỉm nói: “Vậy hạ quan chờ Thừa tướng tỉnh rượu sẽ chào hỏi sau.”
Tư Mã Vanh nằm trên bàn giật giật chân, hận không thể đạp người này rơi xuống sông Tần Hoài.
Vương Đình canh giữ dưới đuôi thuyền mở miệng lần thứ ba: “Ngô đại nhân, đêm nay Thừa tướng say lắm, trong nửa khắc sợ vẫn chưa tỉnh lại, dưới trời thu mát mẻ, trên sông lại rất ẩm ướt, ngài nên về trước nghỉ ngơi, đợi Thừa tướng tỉnh lại tiểu nhân sẽ tới bẩm báo ạ?”
“Ai! Không sao!” Ngô Tằng cười đáp: “Vừa lúc trăng sáng, lại có thể nghe đàn, đâu cần nghỉ ngơi, đợi một lúc nữa vậy.”
Tư Mã Vanh nghiến răng, trong lòng mắng gã ta một trận, lại không tiện đi ra ngoài đuổi người, chỉ có thể nhẫn chịu đựng tình hình này, nghĩ lát nữa Vương Thuật Chi về ngộ nhỡ đối mặt với gã, chuyện có thể không ổn, Vương Thuật Chi lén lén lút lút tất nhiên là cố tình che giấu tai mắt người khác, Thái tử lại luôn đối phó với hắn, lần này Ngô Tằng tới không có ý tốt!
Tư Mã Vanh suy nghĩ một lúc, đưa tay tới bầu rượu bên cạnh, cúi đầu, kéo vạt áo trước ngực xuống dưới, lập tức mùi rượu xông vào mũi.
Kiếp trước thân thể y yếu đuối không uống được rượu, mùi rượu nồng nặc như vậy y không chịu được, cau mày muốn bóp mũi, cuối cùng thật sự không chịu được, hung hăng hắt xì một cái.
“Ở? Thừa tướng tỉnh rồi.” Giọng nói Ngô Tằng kích động, mắt thấy muốn xông tới.
Vương Định vội lắc mình chắn trước mặt gã: “Đại nhân đợi một lát, tiểu nhân đi vào trước nhìn một chút.”
Trước khi bọn họ xốc màn che đột nhiên y đứng dậy rời đi, tiện thể đá cái ghế dài ngã lăn, lảo đảo từ bên trong lao ra, che nửa mặt đưa tay níu lấy một mỹ nhân đang múa, trước khi Ngô Tằng chạy theo tới nhấc tay áo ôm lấy người, thuận tiện che mặt mình, không nói tiếng nào phất phất ngọc Như Ý.
Mỹ nhân vừa mừng vừa sợ, vội tiện tay dìu y, giọng nói mềm đến có thể bóp ra nước: “Thừa tướng muốn về nghỉ ngơi không?”
Tư Mã Vanh giả vờ say rượu cũng không lên tiếng.
Vương Đình thấy tình hình như vậy hơi thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng bước lên dìu y từ bên khác, để mặc Ngô Tằng phía sau đưa đầu ra nhìn, lần nào cũng đặc biệt nhanh nhẹn lại không để lộ dấu vết ngăn ánh mắt gã ta, cung kính nói: “Thừa tướng, ngài say rồi, tiểu nhân cũng nên đưa ngài về phủ.”
Tư Mã Vanh thiếu chút nữa bị mùi hương trên người mỹ nhân kia làm hắt xì hơi, vội ngã nhào lên người Vương Đình, đổi tay áo bên kia che mặt y.
Lúc này bóng đêm dày đặc, bốn phía thuyền hoa treo vài dãy đèn lồng, mông lung mờ mịt như cũ, tuy trọng lượng Tư Mã Vanh kém hơn Vương Thuật Chi, nhưng dựa tứ tung trên người Vương Đình nên không thể nào nhìn ra, rất suôn sẻ lừa bịp đi qua.
Mặc dù Vương Đình khách khí với Ngô Tằng, nhưng dù sao hắn ta cũng là người hầu hạ bên Thừa tướng, lúc này trong lòng đã ổn định, tất nhiên không cần nể tình thêm nữa, chỉ khai báo một tiếng rồi dìu người lên bờ, dưới sự hộ tống của mấy người lên xe ngựa rời đi.
Mỹ nhân và Ngô Tằng chỉ có thể đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, đều lộ vẻ mặt tiếc nuối.
Vừa lên xe, Tư Mã Vanh lập tức buông tay áo, vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay chỉ ra ngoài: “Mau sắp xếp người gần đó chờ đón Thừa tướng, đừng để hắn lên thuyền hoa.”
“Dạ.” Vương Đình đáp một tiếng, vội vã sai người quay lại canh chừng Vương Thuật Chi, sai xong mới sửng sờ, quay đầu nhìn Tư Mã Vanh vò đầu.
Vương Đình cứ có cảm giác vừa rồi mình “Dạ” rất không thích hợp, nghĩ một lúc mới hiểu ra, cười ha ha chỉ ngón tay chỉ vào y: “Vương Trì, vừa rồi ngươi quá khí thế luôn! Thiếu chút nữa ta xem ngươi như Thừa tướng.”
Tư Mã Vanh cười bí hiểm, vỗ vỗ vai hắn ta: “Không giả vờ giống sao có thể lừa gạt được người khác?”
Vương Đình gật đầu liên tục, vội phân phó người đánh xe đánh xe ngựa chạy thẳng về phủ Thừa tướng.
Vương Thuật Chi nhận được tin tức, không nhịn được cười khẽ một tiếng, quay đầu rẽ vào một con đường khác.
Có một người đi theo phía sau thúc ngựa tiến lên, thấp giọng nói: “Thừa tướng, thứ cho thuộc hạ nhiều lời, tên Vương Trì này thoạt nhìn cực kỳ thông minh, thật sự không giống làm người hầu ở phủ Lục, ngài nên điều tra một chút.”
Vương Thuật Chi không để ý lắm cười cười: “Quả thật không giống người hầu, ngược lại rất giỏi cầm kỳ thư họa. Lục Thái thú và Vương thị chúng ta cùng cưỡi một thuyền, ngươi cảm thấy hắn ta đưa một người thông minh như vậy tới, nguyên nhân là gì?”
“Chuyện này…. Thuộc hạ ngu dốt, nhất thời không đoán ra.”
“Không có gì đáng ngại, Lục Thái thú đều có dụng ý của hắn, nhưng cũng không phải nhằm vào Vương thị ta, bằng không Vương Trì cũng không lộ liễu bày ra sở trường của bản thân như thế.” Vương Thuật Chi hơi suy tư, lại nói: “Thừa dịp Lục Thái thú đang ở Kinh thành, hai ngày nữa mời hắn ta qua phủ một chuyến.”
“Dạ.”
Trong phủ Thừa tướng, Tư Mã Vanh đã tắm sạch một thân toàn rượu, bắt đầu cố gắng nhớ lại khoảng thời gian này trong kinh xảy ra chuyện gì, đáng tiếc đã ba năm trôi qua, muốn làm rõ cũng không dễ dàng, nhất thời không đoán được đêm nay rốt cuộc Vương Thuật Chi làm gì, lúc đang tốn sức suy nghĩ thì bên ngoài truyền tới tiếng động, vội đứng dậy đi ra ngoài.
Đôi mắt Vương Thuật Chi mang ý cười, phất tay bỏ qua y hành lễ, hơi vui vẻ nâng chân vào phòng, miệng khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
“Đa tạ Thừa tướng!” Tư Mã Vanh theo hắn đi vào châm trà cho hắn.
Vương Thuật Chi ngồi xuống, giật giật mắt cá chân thở dài một tiếng, “Y phục hơi nhỏ thật sự không sao, nhưng hài nhỏ thì quả đúng là chịu tội.”
Tư Mã Vanh nhìn chân hắn: “Tiểu nhân cần hơn ba năm nữa có lẽ mới có thể vượt qua Thừa tướng, đến lúc đó nhất định không để Thừa tướng đi hài nhỏ nữa.”
Vương Thuật Chi nghe xong cười rộ lên, nhận trà trong tay khẽ nhấp một ngụm, thưởng thức một lúc, giương mắt liếc y: “Vương Trì, kỹ năng pha trà cũng học được ở phủ Thái thú?”
“Dạ.”
“À… Xem ra phủ Thái thú là vùng đất trù phú nhỉ!” Vương Thuật Chi lại uống một ngụm, vẻ mặt có phần khen ngợi, nói tiếp: “Đêm nay bị cản là Ngô Tằng?”
“Bẩm Thừa tướng, tiểu nhân nghe hắn xưng như vậy.”
“Sao ngươi biết phải cản gã ta?”
Tư Mã Vanh dừng lại, mặt không đổi sắc nói: “Tiểu nhân nghe Vương Đình bên ngoài lên tiếng chặn lại mới biết, hơn nữa Thừa tướng bảo tiểu nhân ngồi bên trong thay ngài, tóm lại phải cẩn thận một chút mới được.”
“Ừ.” Vương Thuật Chi gật đầu, đứng lên nhìn xung quanh: “Y phục của ta đâu?”
Tư Mã Vanh xoay người đưa ngọc Như Ý tới trước mặt hắn, trả lời: “Nhất thời tình thế cấp bách tiểu nhân đổ lên người một ít rượu, y phục đã bị dính rượu, tính ngày mai đưa ra đằng sau giặt.”
Vương Thuật Chi gật đầu không nhận ngọc Như Ý, tiện tay chỉ lên bàn: “Để đó đi, qua đây hầu hạ ta tắm rửa.”
Tư Mã Vanh thiếu chút nữa đứng không vững, kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn quay đầu nhìn lại, vội rũ mắt xuống, vô cùng ngoan ngoãn đi theo, đến bên cạnh bể tắm đangbốc hơi nóng, cởi đai lưng cho hắn.
Vương Thuật Chi dang rộng hai tay, “A, " một tiếng: " Chưa từng hầu hạ người khác à. "
Tư Mã Vanh âm thầm cắn răng.
Y vốn đã vớt về được cái mạng, dù chán nản cỡ nào cũng không nên làm căng, trước kia lúc làm phế nhân cũng đã nhịn được, giờ còn sợ không làm được?
Nhưng lúc này chứng kiến bộ dạng ghét bỏ của Vương Thuật Chi, thiếu chút nữa đã muốn nhấn hắn vào trong nước, trong lòng phẫn nộ nói: Sẽ có một ngày đợi ta vào cung, sẽ bắt ngươi trả cả vốn lẫn lãi!
Cơ thể Vương Thuật Chi đường cong căng đầy, không có chút yếu đuối của văn nhân, Tư Mã Vanh nghiêng mắt nhìn eo hắn, đợi hắn vào trong nước mới thua hồi tầm mắt, không biết làm thế nào ngồi chồm hổm bên cạnh, đành phải cầm gáo gỗ múc nước giội đại lên người hắn.
Vương Thuật Chi khẽ cười một tiếng, nhưng không nói gì.
Tư Mã Vanh suy nghĩ một lúc, hơi không cam lòng, hỏi: “Vì sao Thừa tướng không gọi tỳ nữ tới hầu hạ? Tiểu nhân tay chân vụng về sợ hầu hạ không chu đáo.”
Vương Thuật Chi lắc đầu: “Không ổn, không ổn…”
Tư Mã Vanh kinh ngạc nhìn hắn: Người này là một quân tử ư?
Vương Thuật Chi đưa tay chống lên vách bể tắm, thảnh thơi nói: “Tỳ nữ sẽ xấu hổ đỏ mặt, làm ta không đành lòng.”