Quân Lâm Dưới Thành

Chương 70



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Chuyện Nhị hoàng tử và Cảnh vương hồi kinh cũng không cố ý thông báo, nhưng trong triều đều là người tai thính mắt tinh, sớm nắm được tin tức, cũng âm thầm quan sát. LQĐ

Đáng tiếc mãi cho đến lúc cửa phủ Cảnh vương mở ra rồi đóng lại, Nhị hoàng tử vẫn chưa từng lộ mặt, điều này làm cho người muốn tìm hiểu thực hư đều thất vọng.

Mặc dù Tư Mã Vanh chưa từng lộ mặt, trực giác lại hết sức nhạy cảm, trong lòng cười thầm, nói với Tư Mã Thiện: “Nhìn thấy ta bình yên vô sự trở về, sợ là phải khiến những người khác thất vọng rồi.”

Tư Mã Thiện vui vẻ cười ha ha, hắn và Tư Mã Vanh đã lâu không gặp, dọc đường vui sướng trò chuyện quả thật đã ghiền, nghĩ tới bộ dạng chịu khổ lúc trước của y, lại thấy bộ dạng biết tính trước mọi việc bây giờ, cảm thấy vui mừng, nặng nề vỗ vỗ vai y: “Thời gian khiến bọn chúng tuyệt vọng còn ở phía sau, tốt nhất nếu lát nữa vào cung, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Tư Mã Vanh gật đầu, sau khi tắm rửa thay y phục xong đi tới chỗ Nguyên Sinh.

Nguyên Sinh nghe thấy tiếng động, vội vàng buông sách trong tay xuống, đi qua hành lễ, rồi lấy ra mấy lọ nhỏ, đôi mắt mong chờ nhìn y, thấp giọng hỏi: “Nhị điện hạ, bây giờ bôi thuốc sao?”

Đây là sớm thương lượng xong, Tư Mã Vanh gật đầu ngồi vào vị trí, cầm sách của hắn lên xem: “Quyển sách thuốc này là thần y đưa cho ngươi?”

“Dạ.” Nguyên Sinh cười cười, tay thuần thục bôi thuốc lên mặt y.

“Trước đây thân thể ta yếu ớt làm liên lụy tới ngươi, nhưng ngươi được thần y coi trọng, coi như là may mắn, bây giờ ta không thiếu nợ ngươi nữa.”

Nguyên Sinh sững sờ, lắc đầu liên tục: “Nhị điện hạ nói quá lời, mạng Nguyên Sinh này cũng là nhặt được, có thể sống lại một lần nữa đã là vô cùng may mắn.”

“Sống lại?” Đuôi lông mày của Tư Mã Vanh khẽ nhúc nhích, không để lại dấu vết nhìn hắn ta một cái: “Tại sao không nói chết mà nói sống lại?”

Tuy Nguyên Sinh không ngốc nhưng lại không suy nghĩ quá nhiều, nghĩ hai người cũng coi như đồng bệnh tương liên, liền nhỏ giọng đáp: “Nào đâu chết mà sống lại đơn giản như vậy, ta vừa tỉnh lại thì phát hiện trở về ba năm trước! Được lợi ba năm!”

Tư Mã Vanh thoáng thấy hắn ta nở nụ cười, trong mắt tràn ngập ngọt ngào và thỏa mãn, không nói cho hắn ta biết mình cũng được lợi ba năm, lại nghĩ tới bộ dạng kinh hỉ của Lục Tử Tu khi nắm tay mình lúc trước, trong lòng có vài phần suy đoán: “Vậy ba năm này, Lục nhị công tử và ngươi tình cảm rất thân thiết?”

Hai mắt Nguyên Sinh sáng ngời: “Vì bị bệnh không dứt, kiên cường chống đỡ ba năm đã là cực hạn, cho rằng ông Trời muốn bắt ta đi, không ngờ là được sống lại.”

Mặc dù có chỗ không hiểu, nhưng cũng coi như khẳng định ba năm nay Lục Tử Tu đối xử với hắn ta vô cùng tốt.

Tư Mã Vanh gật đầu, không hỏi gì thêm, chỉ là trong lòng suy nghĩ hai người vừa khéo sống lại, thật sự cảm thấy kỳ quái.

Nguyên Sinh thấy tư thế y ngồi cực kỳ đoan chính, khí phách đầy mình, nhìn lại bản thân mình, đột nhiên không phân biệt được cụ thể thân thể nào mới là của mình, thản nhiên cười nói: “Nhị điện hạ đừng áy náy, Nguyên Sinh đã có lời rồi.”

Áy náy? Sắc mặt Tư Mã Vanh cứng ngắc.

Nếu như đổi thành mình đời trước, vì để cẩn thận, dù không giết Nguyên Sinh cũng sẽ nhốt hắn ta lại, để tránh làm hỏng kế hoạch của mình.

Đời này, thật sự mình đã trở nên mềm lòng hơn.

Nguyên Sinh tất nhiên không biết y đang suy nghĩ gì, sau khi nói chuyện phiếm một hồi, thấy sắc mặt y trở nên tái nhợt, bộ dạng như bệnh nặng mới khỏi, thỏa mãn gật đầu: “Thuốc của sư phụ quả nhiên rất có hiệu quả.”

Tư Mã Vanh nhíu mày: “Thần y nhận ngươi làm đồ đệ rồi hả? Xem ra tư chất của ngươi không tệ.”

“Còn phải cám ơn Nhị điện hạ và Cảnh vương điện hạ, nếu không dùng thân phận Nguyên Sinh, thì sao quen biết được với sư phụ.”

Tư Mã Vanh thấy hắn ta luôn mang lòng biết ơn, dứt khoát được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Nhớ kỹ phần ân tình này là được.”

Nguyên Sinh liên tục gật đầu, thuận tay đưa nốt số thuốc còn dư cho y.

Tư Mã Vanh không chậm trễ nữa, cùng Tư Mã Thiện vào cung yết kiến, Hoàng đế và Thái hậu đều có vẻ cực kỳ vui mừng, ngay hôm đó tổ chức gia yến trong cung.

Vì gia yến nên chỉ có Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu và Hoàng tử nhập tiệc, bây giờ trong cung không có hậu vị, đám Phi tần hậu cung không có tư cách tham gia, chỉ có Si quý phi vì thay quản phượng ấn nên được Hoàng đế gọi tới.

Vẻ mặt Si quý phi rạng rỡ, nhận được tin tức thì Dữu tần hận đến hàm răng ngứa ngáy, từ khi Thái tử bị phế, bà ta dù không bị đày vào lãnh cung, nhưng nơi thâm cung nâng cao đạp thấp này, chỗ ở của bà ta khác nào lãnh cung.

Cung nữ tâm phúc bên cạnh thấy mắt bà ta lộ vẻ phẫn hận, vội khuyên nói: “Si quý phi bất quá chỉ là thay chưởng quản phượng ấn thôi, nương nương ngồi yên xem hổ đấu chẳng phải rất tốt sao?”

Ánh mắt Dữu tần hơi đổi, thu liễm hận ý, cười rộ lên: “Ngươi nói rất đúng, Tư Mã Vanh này há lại dễ đối phó? Tuy Xương nhi bị giáng chức nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ dựa vào, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt.”

Chỗ Thái hậu, rượu ngon cao lương mỹ vị đang lục tục mang lên bàn, Thái hậu lại chỉ để ý lôi kéo Tư Mã Vanh nói chuyện, vẻ mặt đầy đau lòng: “Thân thể chưa dưỡng tốt mà đã lặn lội đường xa như vậy, nhìn sắc mặt này…..”

Tư Mã Vanh cười nói: “Phụ hoàng có chuyện, nhi thần vốn nên ở bên cạnh hầu hạ chăm bệnh, không trở về kịp thời đã là rất bất hiếu.”

Hoàng đế nghe xong trong lòng thoải mái, cười ha ha nói: “Vanh nhi có lòng rồi, bây giờ trẫm đã khỏe, Vanh nhi không cần lo lắng, một khi đã trở lại thì để thái y nhìn cho ngươi một chút, điều dưỡng tốt thân thể quan trọng hơn.”

Tư Mã Vanh vội vàng lên tiếng cảm ơn, nhưng trong lòng nhớ mãi đời trước bị cha ruột này chẳng quan tâm tới mình, thậm chí cuối cùng còn lấy mình làm lá chắn, bây giờ đối mặt với vẻ mặt cha hiền của ông ta, đành phải cúi đầu che giấu châm chọc trong mắt.

Hoàng đế nhớ tới nét chữ vô cùng xinh đẹp kia, lại hào hứng dạt dào trò chuyện tới vấn đề học vấn cùng y, hiển nhiên bỏ mặc đám hoàng tử một bên.

Si quý phi lẳng lặng ngồi bên cạnh Tứ hoàng tử, âm thầm sốt ruột, lén nháy mắt với hắn ta.

Tứ hoàng tử cười trấn an, thấy Tư Mã Vanh lại bị Thái hậu kéo đi nói chuyện, không chút dấu vết tới gần Thất hoàng tử, ung dung thở dài: “Haizzz, đáng tiếc là thiếu tam hoàng huynh.”

Thất hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, tâm trí hơi non nớt, hắn ta vốn quan hệ thân cận với Tư Mã Xương, nghe xong lời này lập tức căm giận: “Thái tử vừa bị giáng chức làm thứ dân, nhị hoàng huynh đã trở lại, còn nói quay về không kịp lúc?”

Cả phòng lập tức yên tĩnh không tiếng động, thoáng chốc sắc mặt Hoàng đế tối xuống, trong lòng tất cả mọi người đều tự cân nhắc.

Đây là giải thích y trở về vì ngôi vị Thái tử, chỉ là không biết Hoàng đế tức giận vì lời Thất hoàng tử nói đụng chạm, hay là dụng tâm kín đáo của Tư Mã Vanh.

Tư Mã Vanh nhìn lướt bốn phía xung quanh, sóng gợn không sợ hãi thở dài một tiếng: “Haizzzz….”

Chỉ thở dài chứ một câu dư thừa cũng không có, càng như vậy càng không thỏa mãn, trong lòng mọi người lại càng chín cong mười tám quẹo cân nhắc.

Tư Mã Vanh nào để người khác suy đoán như vậy được, chỉ khống chế bản thân tránh mũi nhọn chỉa vào.

Thái hậu lập tức đau lòng liếc qua Thất hoàng tử, thản nhiên nói: “Đã biết rõ Tư Mã Xương đã làm thứ dân, sao còn xứng với Thái tử?”

Thất hoàng tử biết mình nói lỡ lời, sắc mặt trắng bợt.

Si quý phi vội hòa giải: «Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, Nhị hoàng tử mang bệnh về kinh đúng là rất có hiếu, chắc hẳn đi đường cũng mệt rồi, mau ăn chút gì đi.”

Hoàng đế nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, ôn hòa từ ái trong mắt đã rút đi vài phần, cười nói: “Hôm nay là gia yến, không cần giữ lễ tiết, đều ngồi vào cả đi.”

Si quý phi tự biết thân phận xấu hổ, liền đứng bên cạnh gắp thức ăn cho Thái hậu, thừa dịp còn chưa nhập tiệc lau khóe mắt thở dài: “Bây giờ cuối cùng Nhị hoàng tử cũng khá lên rồi, nếu tiên Hoàng hậu ở đây chắc sẽ vui vì y.”

Năm đó Hoàng đế bị ép lấy nữ nhi Tạ thị làm hậu, chưa từng quan tâm tới Tạ hoàng hậu và Tư Mã Vanh, bây giờ dù qua nhiều năm như vậy đã phai nhạt bớt, thậm chí lại bắt đầu trọng dụng nhà họ Tạ, nhưng đột nhiên nghe người ta nhắc tới Tạ hoàng hậu, cái rễ đâm trong lòng này tựa như lại mọc lên.

Tư Mã Vanh đau đầu, những thủ đoạn đấu đá trong cung này sao nhiều năm mà vẫn không có trò gì mới.

“Phụ hoàng, nhi thần có một yêu cầu quá đáng.” Tư Mã Vanh đột nhiên quỳ xuống.

Mọi người đều sững sờ.

Tư Mã Vanh đang lo lửa cháy không đủ lớn, Si quý phi liền mang củi cho mình, bây giờ Hoàng đế đã nổi lòng nghi ngờ với mình, đúng là thích hợp với kế hoạch của y: “Xin phụ hoàng cho phép nhi thần ở ngoài cung.”

Thái hậu giật mình, vội nhìn về phía Hoàng đế.

Hoàng đế cân nhắc một chút, cười nói: “Đây là làm gì thế? Mau đứng lên đi! Điện Vân Đình kia của ngươi đã dọn dẹp ổn thỏa, ở trong cung chẳng phải tốt hơn sao?”

Hai tay Tứ hoàng tử trong tay áo xiết chặt.

Tư Mã Vanh thản nhiên cười: “Nhi thần không còn nhỏ nữa, dù sao nếu ở trong cung nữa thì không ổn.”

Hoàng đế suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý: “Cũng được, ngươi cũng đến tuổi phong Vương rồi.”

Tứ hoàng tử nhẹ nhàng thở ra, hai tay cũng dần thản lỏng, rồi lại nghe Hoàng đế nói tiếp: “Chỉ là dù sao thân thể ngươi cũng yếu ớt, vẫn nên ở lại kinh thành mới tốt.”

Tư Mã Vanh cảm kích nói: “Đa tạ phụ hoàng!”

Có thể không cảm ơn sao? Trong cung nào có an toàn như ngoài cung.

Hết chương 70

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.