Quân Lâm Dưới Thành

Chương 87



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Giọng văn sĩ trung niên vừa dứt, trong xe bò liền truyền tới tiếng trả lời lanh lảnh: “Dạ!” LQĐÔNN

Sau đó một thiếu niên thò đầu ra, lưu loát nhảy xuống, hai người hầu đi theo bên cạnh xe vội vàng bước lên, cộng thêm người đánh xe, bốn người hợp lực nâng người bên trong ra ngoài.

Người này nằm tạm trên trên kệ trúc, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mỏng lại bị bầm đen, một bên vai hơi nhô lên, bên trong thoang thoảng bay ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Văn sĩ trung niên đẩy cửa tre ra, dẫn đầu đi vào.

Sau khi sắp xếp người trên kệ trúc xong, người hầu và người đánh xe liền lui ra ngoài, để lại thiếu niên nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê, gãi đầu: “Sư phụ, sao người này còn chưa tỉnh ạ?”

Văn sĩ trung niên không nói gì, chỉ cúi người xốc vạt áo người này lên nhìn nhìn, thấy vết thương trên vai không bị nứt ra, lại cầm cổ tay y lên bắt mạch, cuối cùng trầm ngâm một hồi, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Thiếu niên nhìn sắc mặt ông: “Sư phụ, y thuật ngài cao minh không phải là lừa gạt con đấy chứ?”

“Nói hươu nói vượn!” Văn sĩ trung niên tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, lập tức lại nhíu mày: “Độc đã hoàn toàn loại bỏ, sốt cao cũng lui, nhiều ngày như vậy cũng nên tỉnh rồi….”

“Đó không phải là y thuật sư phụ ngài không tốt sao?” Thiếu niên nghiêng mắt liếc ông một cái, rụt cổ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Văn sĩ trung niên dở khóc dở cười, vỗ lên gáy cậu một cái: “Đi! Đi châm trà cho vi sư!”

Thiếu niên le lưỡi, xoay người chạy đi như một làn khói, rất nhanh lại mang theo một người hầu vừa đun xong nước quay về, vừa ân cần pha trà vừa nhìn trộm vẻ mặt của sư phụ.

Văn sĩ trung niên cẩn thận quan sát người hôn mê bất tỉnh, vân vê chòm râu lưa thưa vài cọng, trăm mối không có cách giải.

“Mời sư phụ uống trà!” Thiếu niên chen chân tới cạnh ông, dâng lên một chén trà nhỏ, cũng học bộ dạng quan sát tỉ mỉ kia, tò mò nói, “Sư phụ, ngài là đang xem bệnh hay là đang xem tướng số?”

Văn sĩ trung niên có nghiên cứu về nhìn sao xem tướng số, tuy y thuật cũng cực kỳ tinh xảo, nhưng công bằng mà nói thì không phải ông am hiểu nhất, bởi vậy thiếu niên này mới có gan lấy y thuật trêu chọc ông.

Văn sĩ trung niến thở dài: “Người này khó giải quyết lắm! Vi sư nhìn không hiểu! Nhìn không hiểu! Haizzz….”

Thiếu niên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Văn sĩ trung niên kiên nhẫn giải thích: “Số mệnh người này chỉ tốt bên ngoài, vô cùng kỳ quái, giống như người hạ giới lại giống như người trên trời, giống như cả đời khốn khổ lại giống như phú quý cả đời, giống như đoản mệnh lại giống như trường thọ….”

Thiếu niên nghe ông lẩm bẩm một hồi, bị nhiễu chóng cả mặt, đầu choáng váng não trướng lên: “Sư phụ, ngài không sao chứ.”

“Ta thì có thể có chuyện gì?” Văn sĩ trung niên khẽ nhấp môi một ngụm trà, hơi híp mắt, trầm ngâm nói: “Cũng không biết khi nào người này mới có thể tỉnh lại, đợi y mở mắt ra ta lại đánh giá sau, nhất định có thể nhìn ra một vài phần.”

Mặc dù thiếu nên thích đấu võ mồm với ông, trên thực tế vô cùng tin tưởng bản lĩnh của ông, bởi vậy rất kính ngưỡng ông, nghe ông nói đâu đâu cả buổi, theo đó cũng sinh ra tò mò với người bị hôn mê, nên mong người này có thể mau chóng tỉnh lại.

Hai thầy trò đang trò chuyện thì bên ngoài cửa rào tre vang lên tiếng động nhỏ, không lâu sau có người hầu vào truyền lời: “Tiên sinh, Lục đại nhân tới đây.”

“A? Mau mời vào!” Văn sĩ trung niên mặt lộ vẻ vui mừng, vội đứng lên nghênh đón.

Thiếu niên đã nhanh nhẹn châm trà ngon, chắp tay hành lễ với người vừa vào, giòn giã nói: “Tiểu tử bái kiến Lục đại nhân!”

“Ha ha, không cần đa lễ.” Độ tuổi người này tương tự văn sĩ kia, khuôn mặt tuấn tú, mặt mày mũi môi có bảy phần tương tự Lục Tử Tu, chính là trưởng tử của Lục thái thú quận Ngô Lục Tử Tuyên.

Văn sĩ trung niên và Lục Tử Tư rất quen thuộc, mặc dù một người y phục đơn giản, một người y phục tinh tế, nhưng khiến người ta thấy có phong độ danh sĩ khó quên.

Hai người không hàn huyên gì nhiều, vừa chờ người hầu mang bàn cờ lên vừa ngồi uống trà.

Lục Tử Tuyên nói: “Tôn tiên sinh vừa đi là đi mấy tháng, Lục mỗ không tìm ra người đánh cờ, thật sự là rất đau lòng, đến đây mấy lần đều không công mà lui, may mà hôm nay cuối cùng cũng mong được ngươi đã trở lại!”

Văn sĩ trung niên họ Tôn, Tôn tiên sinh cười phân phó thiếu niên: “Hôm nay Lục đại nhân ở lại dùng cơm, mau đi phân phó xuống dưới.”

Lục Tử Tuyên cũng không khách khí với ông, phẩy nhẹ ống tay áo, chuẩn bị tư thế đánh cờ, nhưng bỗng dừng động tác, hít hít mũi, nghi ngờ nói: “Sao có mùi thuốc?”

Tôn tiên sinh nói: “Trên đường trở về có cứu một người, người nọ bị thương trúng độc, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh nên ta mang y về đây.”

Lục Tử Tuyên nhíu mày: “Trúng độc?”

Tôn tiên sinh gật đầu.

Tôn tiên sinh thường xuyên cứu chữa người bệnh chẳng hề quen biết, Lục Tử Tuyên sớm tập mãi thành thói quen, nhưng bị thương còn trúng độc lại rất ít, mặc dù có nhưng giải độc tại chỗ để người ta rồi rời đi, bây giờ nghe ông nói còn dẫn người theo về, không khỏi thêm vài phần lo lắng.

“Tôn tiên sinh, thứ cho Lục mỗ lắm lời, bây giờ đang thời buổi loạn lạc, đây lại vừa bị thương vừa trúng độc, sợ là lai lịch có chút vấn đề, tiên sinh nên cẩn thận, miễn đưa phiền toái tới cho mình.”

Tôn tiên sinh lắc đầu cười: “Tôn mỗ cũng không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa, tướng mạo người này hết sức kỳ quái, Tôn mỗ nhìn mãi không hiểu, không khỏi trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, vẫn trông y đợi sau khi y tỉnh lại sẽ trộm nhìn thử xem.”

Lục Tử Tuyên nghe xong tò mò: “Vẫn còn có tướng mạo Tôn tiên sinh nhìn không biết?”

Tôn tiên sinh lại lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười: “Tôn mỗ cũng đâu phải thần tiên.”

Lục Tử Tuyên cũng cười, không nói gì thêm, cùng ông đánh mấy ván cờ, quả thật đã ghiền, lại ở lại dùng cơm, thấy người hầu bưng thuốc đưa tới, lúc này mới nhớ bên trong còn có người nằm.

“Ta theo ngươi vào nhìn một chút.” Lục Tử Tuyên có vài phần tò mò với người có tướng mạo kỳ quái kia, vội đứng dậy đi theo ông.

Xốc màn trúc đi vào trong, mùi thuốc càng thêm nồng, Lục Tử Tuyên đi tới bên cạnh, đột nhiên cảm thấy người nằm trên giường có chút quen mắt, không nhịn được “A” lên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Tôn tiên sinh quay đầu nhìn ông ta.

Lục Tử Tuyên không đáp, ghé sát nhìn kỹ, vừa nhìn không khỏi chấn động: “Nguyên Sinh?”

“Hả? Lục đại nhân quen người này?”

Lục Tử Tuyên nhíu mày gật đầu: “Mặc dù lâu rồi không gặp nhưng dung mạo này Lục mỗ vẫn nhớ rõ. Người này là Nguyên Sinh, người hầu bên cạnh nhị đệ của Lục mỗ, sau lại bị đưa đi…. Tại sao lại ở đây?”

Tôn tiên sinh lập tức kinh ngạc, nhìn ông ta rồi lại nhìn người nằm trên giường: “Người hầu bên cạnh Lục nhị tông tử? Này…. Này, bộ y phục này không giống của người hầu mặc.”

Lục Tử Tư cũng cảm thấy kỳ quái, ông ta không quen thuộc với Nguyên Sinh, chỉ biết hắn ta rất được nhị đệ coi trọng, sau lại bị phụ thân đưa tới phủ Thừa tướng, sau đó cũng không để ý tới chuyện này nữa, đối với chuyện người hầu phủ Thừa tướng trở thành phụ tá thậm chí trở thành “Nam sủng” lại càng không hề biết chút gì, bây giờ chợt thấy một người vốn nên hầu hạ trong phủ Thừa tướng lại mặc y phục đẹp đẽ quý giá nằm ở đây, còn trúng độc bị thương, không khỏi càng nghi ngờ hơn.

Chẳng lẽ Nguyên Sinh mặc thành như vậy là vì giả trang thành Thừa tướng, cản đao cho Thừa tướng? Nhưng thời gian này Thừa tướng đâu rời kinh!

Lục Tử Tuyên vốn không để ý tới Nguyên Sinh, nhưng lại có mấy phần hiểu tâm tư của nhị đệ, đối với thái độ của phụ thân lại càng một rõ hai ràng, trong lòng không nhịn được thở dài.

Nhị đệ vì Nguyên Sinh đặc biệt vào triều làm quan, ở suốt trong kinh thành, có thể thấy tâm tư kia là mười đầu bò kéo cũng không quay lại. Bây giờ Nguyên Sinh bị thương ở đây, chẳng lẽ là bị Thừa tướng vứt bỏ?

Lục Tử Tuyên đang vì chuyện này nghi hoặc thì trong phủ Thừa tướng ở kinh thành, Vương Thuật Chi đang ngồi bên hồ, dựa vào tảng đá lớn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nói là nghỉ ngơi, thật ra trong lòng rất loạn, đến nay vẫn chưa có tin tức của Yến Thanh, nghĩ đến người của Nghị vương cũng không tìm được người, bản thân mình không biết nên lo lắng hay là may mắn.

Từ sau khi dẹp yên phản loạn, Hoàng đế chưa từng lộ mặt, cũng may triều chính vẫn còn nằm trong tay hắn, nếu không có hắn trấn thủ, kinh thành bất ổn sợ là toàn bộ đều bị Nghị vương khống chế mất.

Hoàng đế không lộ mặt, nói là bị ốm nằm trên giường, hắn Thừa tướng quyền khuynh triều dã muốn tiến cung gặp vua đều bị cản lại, càng đừng nói tới những người khác.

Nếu muốn xông vào cũng không phải là không thể, dù bá phụ còn đang giận mình nhưng binh lực của Tạ Trác và Cảnh vương cộng lại cũng không thể khinh thường, chỉ là đến giờ còn chưa có tin tức của Yến Thanh, tạm thời hắn không có ý định hành động thiếu suy nghĩ.

Mở mắt nhìn thuyền nhỏ trong hồ, Vương Thuật Chi nhớ tới đêm đó Tư Mã Vanh tùy ý thò đầu ra khoang thuyền hứng mưa cười thoải mái, không khỏi suy nghĩ xuất thần.

Vương Đình thủ bên cạnh, thỉnh thoảng liếc hắn, âm thầm thở dài.

Lần trước công tử Yến Thanh…. A không, Thái tử… Rời khỏi phủ Thừa tướng thì gần như Thừa tướng chưa từng cười. Bây giờ Thái tử không chỉ đơn giản rời đi, sắc mặt Thừa tướng không thể hiện gì, vừa giống như trống rỗng lại ngây ngô ngẩn người, làm như ba hồn bảy viếng đã bay mất hơn phân nửa.

Vương Thuật Chi ngồi bên hồ rất lâu, hắn hận không thể tự mình đi ra ngoài tìm kiếm, nhưng lần nào cũng bị Bùi Lượng cản đường khuyên giải, sau đó không thể không khôi phục tỉnh táo.

Hắn nhất định phải tọa trấn ở kinh thành, áp chế Nghị vương!

Nếu như trước kia hắn tự nhận mình là một bề tôi trung thành, tất cả vì an ổn của triều chính.

Nhưng bây giờ hắn không còn tọa trấn vì Đại Tấn, mà là tọa trấn vì Yến Thanh.

Thiên hạ này tương lai là của Yến Thanh, bản thân mình nhất định phải bảo vệ cho được, đợi sau khi y trở về, giao vào trong tay y hoàn hảo không tổn hao gì.

Mình không thể rời đi!

Vương Thuật Chi đè nén suy nghĩ dao động trong lòng, đau khổ từ dưới đất đứng lên, nhắm mắt thở sâu một hơi, trầm giọng nói: “Gọi Bùi Lượng tới đây.”

Vương Đình quay đầu nhìn cách đó không xa: “Thừa tướng, Bùi đại nhân đã đến đây!”

Khi Bùi Lượng đi tới trước mặt thì Vương Thuật Chi đã khôi phục tinh thần tỉnh táo: “Trong cung thế nào rồi?”

“Bẩm Thừa tướng, sợ là Nghị vương không chờ được nữa, hôm nay Hoàng thượng lại bị hắn ta ép sửa lập Thái tử, thiếu chút nữa tức ngất đi.”

Thái tử gặp chuyện mất tích, đến nay cũng chưa tìm được, trong mắt đa số mọi người tất nhiên là lành ít dữ nhiều, bởi vậy tiếng hô đổi lập Thái tử càng ngày càng cao, nếu không phải có Vương Thuật Chi đè xuống, sớm đã rối loạn một nùi.

Một ngày chưa tìm thấy Yến Thanh, trong triều sẽ rối loạn một ngày, còn Nghị vương có chỗ kiêng kỵ, tạm thời không dám làm tuyệt tình, Hoàng đế thống hận Nghị vương và cấm vệ quân cấu kết nhau, càng không để cho hắn ta như ý nguyện.

Bây giờ cần nhất là khiến Hoàng đế tiếp tục kiên trì.

Đôi mắt sắc của Vương Thuật Chi chuyển lạnh, thấp giọng nói: “Bảo Đông công công đưa tin bằng miệng cho Hoàng thượng, không… Đông công công không thích hợp.”

Bùi Lượng nói: “Thừa tướng, bây giờ chỉ có Đông công cô có thể gần gũi bên cạnh Hoàng thượng, chỉ cần nói bọn nội thị truyền lời cho Đông công công, Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ ông ta.”

Vương Thuật Chi ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Bùi Lượng hỏi: “Cần truyền lời gì? Thuộc hạ lập tức đi làm.”

“Nói….” Vương Thuật Chi dừng một chút, khóe môi cười lạnh: “Nghị vương lén lút mưu đồ, một khi lấy được ngôi vị Thái tử thì lập tức đoạt mạng Hoàng thượng để cướp ngôi.”

Bùi Lượng lộ vẻ do dự.

Vương Thuật Chi biết rõ hắn ta đang nghĩ gì, khẳng định nói: “Yên tâm, Hoàng thượng đa nghi không cần chứng chứ, có những lời này là đủ rồi.”

Hết chương 87

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.