Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 47: Ngọc Mễ, khoai tây, thịt ba chỉ



"Đúng rồi, Dạ Ẩn, ngươi mau đi mời Tức Mặc thần y đến đay, ta còn chưa có cám ơn hắn, ít nhiều cũng nhờ thuốc của hắn tốt mới khiến sức khở của ta hồi phục mau như vậy." Lâm Tử Lộc quay đầu, hướng Dạ Ẩn phân phó nói.

"Vâng, Lộc công tử." Vừa dứt lời, đã không thấy bóng dáng của Dạ Ẩn đâu rồi.

"Không cần cảm tạ hắn." Quân Lâm không thấy có gì lạ, Tức Mặc làm vậy cũng đều vì hắn ra lệnh cho hắn ta.

"Ta đâu có cảm ta người đâu, quản như vậy nhiều làm gì." Mắt Lâm Tử Lộc lườm Quân Lâm, cảm thấy hắn thật lằng nhằng, mời Tức Mặc Hành Vân một bữa cũng không phải là chuyện lớn gì.

Phòng cao nhất của Mễ Kỳ Lâm ở tầng ba, leo lên bậc thang ở cuối lầu hai, ngay lập tức bọn họ nhìn thấy một phòng có treo trước cửa một tấm thẻ bài bằng gỗ màu hông, trên đó có viết: Niệm Thần Các.

Nàng đưa tay, sờ sờ tấm mộc bài, đầu ngón tay cảm thụ được cảm xúc thô ráp.

"Nguyệt nhi..."

Nghe được tiếng gọi của Quân Lâm, nàng giống như bị giật điện, mạnh mẽ thu tay lại, sau đó làm như không có việc gì, đẩy cửa ra, đi vào.

"Mau vào đi, nơi này là gian phòng xa hoa nhất ở trong tiệm đó, tuyệt đối làm tiểu Lâm tử hài lòng."

Quân Lâm nhìn bóng lưng quật cường của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, chính là, hắn không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ có thể yên lặng, nâng bước đuổi theo bóng dáng nàng đằng xa.

Phòng ở tầng cao nhất có khác, quả nhiên danh bất hư truyền, cách bài trí bên trong gian phòng này bất đồng với những gian phòng khác, có rất nhiều bồn hoa, không chỉ có bồn hoa, mà phía trước phòng còn có cả một khuôn viên, có đủ loại kỳ hoa dị thảo.

Một mặt của gian phòng này không có vách tường, để thông ra khuôn viên phía bên ngoài, chỉ dùng rèm châu ngăn cách. Đi ra ngoài, nhìn lên mới biết hóa ra phía bên trên khuôn viên còn có nóc nhà, được dùng ngọc lưu ly, có thể nhìn xuyên qua, xem được cảnh bầu trời xanh thẳm trên cao.

"Như thế nào? Rất đẹp đúng không?" Lâm Tử Lộc kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, đắc ý hỏi Quân Lâm.

"Ân." Trên thực tế Quân Lâm không thật sự ưa thích phong cách trang trí như thế này, tựa hồ nó quá mức vui vẻ thanh thoát rồi, nhưng hắn không thể không thừa nhận, nơi này quả thật rất đẹp, hơn nữa rất ý sáng tạo.

"Chúng ta gọi một nồi nẩu uyên ương đi, ngươi tới đây gọi món ăn, thực đơn đây, người thích món nào thì gọi món đó đi.” Lâm Tử Lộc đem thực đơn đưa cho hắn, thực đơn nơi này nàng sử dụng kiểu thực đơn của thời hiện đại, bởi vì thực đơn cổ đại có thiết kế rất cồng kềnh, nặng nề, viết món ăn lên giấy, vừa nhẹ, vừa dễ xem.

Quân Lâm tựa hồ bắt giữ một cụm từ mẫn cảm, đuôi lông mày hắn thâm thúy nhếch lên, miệng phun ra này hai chữ: " Uyên ương..."

Mặt Lâm Tử Lộc đỏ lên, vội vàng đánh gãy lời hắn: "Ai nha, không phải như ngươi nghĩ đâu, là như vậy..."

Nghĩ lại cũng lạ, cũng có thời điểm Quân Lâm cũng không hiểu “uyên ương” kia trong lời nàng nói có ý khác là ý gì.

"Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết."

Quân Lâm lấy qua thực đơn, hắn muốn nhìn xem nồi nẩu uyên ương được nấu như thế nào.

Ngọc Mễ, khoai tây, thịt ba chỉ...

Đây đều là tất cả món ăn trên thực đơn sao? Vì sao chỉ có tên nguyên liệu nấu ăn, mà không phải là tên món ăn?

Quân Lâm tỏ vẻ xem không hiểu, cao quý như hắn, như thế nào có thể tìm hiểu nhiều về nguyên liệu nấu ăn, mấy thứ này đều là những điều hắn chưa từng phải quan tâm tới trong ngày thường.

Nhưng Quân Lâm dù sao cũng là Quân Lâm, hắn lạnh nhạt chọn vài cái, thoạt nhìn có vẻ giống đồ ăn, sau đó đem thực đơn đưa trả lại cho Lâm Tử Lộc.

Nói một câu rất hay: "Chúng ta cứ chọn món Nguyệt nhi thích ăn là được rồi."

Lâm Tử Lộc không thấy sơ hở của hắn, chọn một số lượng lớn nguyên liệu trên thực đơn, hôm nay nàng sẽ "Đại khai sát giới"!

Nồi lẩu vừa được thị nữ bưng vào phòng, Dạ Ẩn đã mang theo Tức Mặc Hành Vân xuất hiện tại cửa.

"Thơm quá đi." Tức Mặc Hành Vân cũng là một người tham ăn, ngửi thấy mùi thức ăn, trực tiếp chạy tới ngồi xuống.

"Dạ Ẩn, ngươi cũng ngồi đi." Lâm Tử Lộc thấy Dạ Ẩn vẫn đứng, vẫy tay muốn hắn ngồi xuống.

"Chủ tử dùng bữa, thuộc hạ đứng là được rồi." Dạ Ẩn sợ hãi, ngồi cùng bàn với Vương Gia, hắn sợ rằng ngay cả cơm hắn nuốt cũng không trôi, có khi còn không cầm nổi đôi đũa ấy chứ…

"Không có nhiều quy củ như vậy." Thấy Dạ Ẩn không nghe lời mình mà vẫn đứng, Lâm Tử Lộc nhìn về phía Quân Lâm, "Tiểu Lâm tử, ngươi xem hắn kìa, hắn không có nghe lời ta nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.