Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 59: Nắm phải một bàn tay lạnh lẽo, cứu ta với!



Lâm Tử Lộc còn chưa đi đến đại môn Đoạn phủ đã bị một đám hộ vệ ngăn cản lại.

"Các ngươi đây là muốn làm cái gì?" Tình huống trước mắt làm Lâm Tử Lộc không hiểu nổi, người Đoạn phủ ngăn nàng lại là có ý đồ gì, nàng một không trộm đồ nhà họ hai không đắc tội với họ.

"Công tử, sắc trời không còn sớm, ngài không cần phải trở về đâu, ngài nghỉ ngơi luôn ở đây đi." Lúc Lâm Tử Lộc còn đang không hiểu nên phản ứng như thế nào thì đã nghe được lời giải thích của một người trong đám hộ vệ.

"Chuyện này sao lại có thể giải quyết như thế được, ta sao có thể không biết xấu hổ ở lại quấy rầy Đoạn phủ cơ chứ." Lâm Tử Lộc lắc đầu cự tuyệt nói.

"Chúng ta rất nhanh chính là người một nhà rồi, tại sao lại nói la quấy rầy được." Đoạn Chi Vân đi đến cười nói, không chút nào che giấu cảm tình cực nóng trong mắt.

"Người một nhà? Lộc mỗ không dám trèo cao." Không thể nào, chẳng lẽ là bộ dạng của mình rất đẹp trai rồi hả? Đến trình độ họa thủy rồi sao?

"Chúng ta môn đăng hộ đối, tuổi tác cũng tương xứng, đúng là trời sinh một đôi. Công tử, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta vẫn là mau đi ngủ thôi." Đoạn Chi Vân lười cùng Lâm Tử Lộc vòng vo, trực tiếp nói vào chuyệ chính.

"Bây giờ đi ngủ sao?" Khóe miệng Lâm Tử Lộc run rẩy, đây là đang bức bách người lương thiện, mấu chốt là nàng cũng không có cái công năng kia nha.

"Công tử đừng trách Vân nhi, Vân nhi thật sự là quá yêu ngươi rồi." Nói tới đây, Đoạn Chi Vân dừng một chút rồi mới nói tiếp, "Không quan hệ, ngày mai ngài muốn từ chối tiểu nữ cũng không được rồi."

Nàng ta nói vậy là có ý tứ gì? Lâm Tử Lộc còn chưa có kịp phản ứng, đầu đã truyền tới một trận choáng váng.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng bị hạ dược rồi hả? Mẹ nó ~, này cô nương này còn nhỏ tuổi chuyện nào không học lại học mấy phương pháp hại người này chứ!

Lâm Tử Lộc âm thầm lấy tay bấm một cái lên bắp đùi, cố gắng dùng đau đớn để ổn định lại ý thức: "Tiểu thư mỹ lệ như thế, tại hạ sao có thể cự tuyệt được, chỉ là tại hạ không thể tin được cái sự thật này mà thôi. Nếu tiểu thư đã hạ quyết tâm, tại hạ cũng sẽ không còn ý định dè dặt gì nữa.”

Lâm Tử Lộc hướng về phía Đoạn Chi Vân nở một nụ cười mà nàng tự cho là có thể mê chết, sau đó vươn tay ra: "Vân nhi, đi lại đây đi, tại hạ đã muốn chạm đến bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng từ lâu rồi."

Đoạn Chi Vân quả thực là vui mừng quá đỗi, tay đều không biết nên để vào đâu. Không nghĩ tới Lộc công tử cũng đối nàng... Thật là, nàng ta hẳn là nên phát hiện ra chuyện này mới đúng, lúc công tử xem nàng khiêu vũ không hề chuyển mắt.

Bọn hộ vệ thấy thế, đều thức thời rời đi, bọn họ mới không dám quấy rầy   chuyện tốt của Đại tiểu thư đâu, chuyện này bọn họ gánh chịu không nổi.

Mặt Đoạn Chi Vân cười rực rỡ như hoa nở chạy tới, đang muốn bắt lấy bàn tay đang chìa ra của Lâm Tử Lộc.

Ai biết được là Lâm Tử Lộc đột nhiên rút tay lại, quay đầu tựa như một cơn gió lốc chạy trốn mất dạng, động tác lưu sướng, không một chút nào dong dài dây dưa.

Lưu lại Đoạn tiểu thư một người ngốc lăng ở nơi đó, vẫn còn duy trì tư thế chìa tay ra.

"Aaaa!! Các ngươi là một đám vô dụng!" Chỉ chốc lát sau, một tiếng giết heo vang vọng toàn bộ Đoạn phủ.

Chân Lâm Tử Lộc lướt như bay, nàng dám cam đoan trước kia ở cuộc thi chạy 800 mét nàng cũng không có chạy nhanh đến mức độ này, đúng là con người phải vào lúc nguy hiểm mới có thể phát huy năng lực tiềm tagf của bản thân.

Chỉ có điều đầu óc có chút choáng váng làm nàng hoàn toàn không có cách nào để xuy xét cẩn thận, hô hấp Lâm Tử Lộc càng ngày càng trở nên dồn dập, dưới chân tuy là vẫn chạy không ngừng, nhưng phương hướng cũng đã mất đi khống chế.

Lâm Tử Lộc chỉ biết chạy thẳng về phía trước trong cơn mê loạn, đường phố ban đêm trở nên lạnh lẽo buồn tẻ không có bóng người, xuất phát từ phản xạ tự nhiên có điều kiện, nàng vô thức chạt về phương hướng náo nhiệt.

Ở trong tiểu thuyết Lâm Tử Lộc đã tững gặp qua những cảnh tượng như vậy, sau khi nhân vật chính bị hạ dược những cảnh tượng sau đó nàng cũng không dám nghĩ đến nữa.

Hiện tại tay chân nàng đã không nghe sai sử rồi, trên người ướt đẫm mồ hôi, đầu óc một mảnh hỗn độn, yết hầu khô ráp đến lợi hại.

Lâm Tử Lộc rất muốn uống nước, rất muốn xung quanh mình giờ này toàn băng, rất muốn có người tới cứu nàng.

Trước mắt không tự giác nhìn thấy một mặt người, tuy rằng có chút mơ hồ nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hình dáng người đó hết sức quen thuộc.

Nàng đưa một bàn tay một ra, thì bắt được một bàn tay lạnh lẽo, nàng theo bản năng nói to: "Cứu ta với!"

Người nọ theo phản ứng nắm lấy bàn tay nóng hừng hực của nàng, nói: "Được, ta sẽ cứu ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.