"Như thế nào?" Quân Lâm thấy Tức Mặc Hành Vân đã bắt mạch nửa ngày mà vẫn không nói một câu, nhịn không được mở miệng hỏi.
Tức Mặc Hành Vân không hề có ý trả lời câu hỏi kia của Quân Lâm, lông mày hắn nhíu chặt, đôi mắt khép hờ, biểu cảm đặc biệt ngưng trọng.
"Thật sự nghiêm trọng sao? Dược kia rất khó giải sao?" Quân Lâm nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng, sự lo lắng dần dần thay thế bằng sự đạm mạc.
"Ân..." Tức Mặc Hành Vân trầm thấp đáp lại một chứ, bộ dáng của hắn giờ này không giống như vẻ bất cần đời ngày thường.
Kỳ thực ở trong lòng Tức Mặc Hành Vân đang cười trộm, không nghĩ tới thất hoàng tử cũng có ngày hôm nay, vì một nữ nhân mà lo lắng nên trúng kế của hắn, khà khà.
Mà chính bởi vì một khắc tâm lý của Tức Mặc Hành Vân biến hóa, hơi thở hơi chút hỗn loạn vài phần đã làm cho Quân Lâm biết mình đã bị Tức Mặc Hành Vân, mặt Quân Lâm đen lại, giơ một cánh tay gạt bàn tay vẫn còn đang bắt mạch kia ra.
"Cút!" Kém chút hắn đã bị tên hỗn tiểu tử ngày lừa một vố, Quân Lâm tỏ vẻ thật phẫn nộ, quát một tiếng, muốn đuổi người.
Lúc rời đi, vì không cẩn thận mà Tức Mặc Hành Vân cùng cửa gỗ thân mật tiếp xúc một trận, sau đó cả người ngây ngốc hồ đồ cười lớn, nhanh chân ly khai chỗ này, mãi đến tận khi đến cầu thang Tức Mặc Hành Vân mới phát hiện có gì đó sai sai.
Không đúng, căn phòng kia là phòng của hắn mà, sao lại muốn hắn rời đi, muốn đi cũng là hai người bọn họ chứ!
Vì thế lại xoay người đi về phía phòng mình, lúc này thì nơi nào còn có nửa điểm bóng người.
Bởi vì Quân Lâm đã đem Lâm Tử Lộc ôm trở về phòng của bản thân hắn rồi, trên cái giường kia thiên hạ của hắn vẫn điềm tĩnh ngủ say, thế nào cũng nhìn không ra là nàng đang trúng mị dược, vậy hẳn là phải giải thôi.
Hắn đưa tay chạm nhẹ lên gò má trắng như sứ của nàng, đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ hơi lạnh trên cơ thể nàng, lúc này Quân Lâm mới có thế cảm giác được là nàng đang chân chính tồm tại bên cạnh hắn.
Nàng còn nhỏ như vậy, thân thể yếu đuối dường như một trận gió là có thể thổi ngã. Hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng, sau khi nàng bị hạ dược xong vạn nhất gặp được người có ý đồ bất lương thì phải làm sao bây giờ, nàng là một người luôn hấp dẫn tầm mắt của người khác. Trong mặt Quân Lâm, Lâm Tử Lộc luôn luôn thiện lương, cần hắn phải bảo vệ, mà không biết rằng Lâm Tử Lộc cũng vô cùng cường hãn, tính cách của nàng không hề kém phần vô pháp vô thiên.
Ngón tay hắn tham luyến xúc cảm mềm mại trên má nàng, bàn tay không tự giác đi tới cái môi đầy đặn ôn nhuận của nàng, mấy ngày nay nàng đã được tẩm bổ không sai biệt lắm, đôi môi không còn nhợt nhạt, mất sinh khí như lúc trước nữa, mà đã trở nên no đủ, thành thục như một trái anh đào, làm cho người ta nhịn không được muốn cán một cái.
Thật mê người! Đây là ý nghĩ duy nhất mà Quân Lâm có thể nghĩ đến lúc này. Tầm mắt hắn tập trung ở trên đôi môi phấn nộn của Lâm Tử Lộc, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày một người như hắn sẽ bị môi của nữ nhân hấp dẫn, nguyên lai hắn không phải la một người vô tình, mà chỉ là lúc trước không có gặp được đúng người mà thôi.
Quân Lâm chậm rãi cúi thân mình xuống, dần dần làm ngắn lại cự ly giữa hai người, thẳng đến khi... cự ly chỉ còn một bàn tay thì Quân Lâm ngừng lại, lẳng lặng thưởng thức cái môi anh đào gần ngay trước mắt, chỉ cần hắn gần chút nữa, là có thể nếm được hương vị tươi ngọt trên đó rồi.
Nhưng Quân Lâm vẫn cố gắng kiềm chế khát vọng mãnh liệt như thác lũ trong lòng, cuối cùng nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, rồi in xuống một nụ hôn rất nhẹ, giống như là chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng sự thâm tình nồng đậm trong đó cũng chỉ một mình hắn biết.
Tôn nghiêm hoàng tộc không cho phép Quân Lâm làm bất cứ việc nào một cách lén lút, nhưng hôm nay hắn lại phá lệ hôn nàng, mặc dù đó là một nụ hôn rất nhẹ, nhưng Quân Lâm vẫn có chút chột dạ, trước khi xác minh rõ tâm ý của nàng, hắn tuyệt đối sẽ không quá phận.
Nhưng mà, một ngày nào đó vị mỗ Vương Gia này sẽ hối hận vì quyết định ngây thơ giờ này của mình, vì Lâm Tử Lộc là một lão hồ li gian manh xảo trá. Bất quá chuyện này đều là chuyện sau này, hiện tại hai người vẫn rất là thuần khiết, cảm tình giữa bọn họ chỉ vừa mới đâm chồi mà thôi.
Hiện tại vị Vương Gia vô cùng ngây thơ kia đang an vị bên cạnh Lâm Tử Lộc, nói một cạnh xác thực, Quân Lâm đang dựa bên giường mình. Da mặt không còn dày giống như hồi mất trí nhớ, trẻ con trèo lên giường nàng như cũ, mà chỉ là dựa vào mép giường, yên lặng thưởng thức dung nhan đang ngủ say của tiểu nữ nhân.
Một đôi con ngươi đầy nhu tình như nước, chỉ vì nàng mà sinh ra.
Nếu cảnh tượng này bị Tức Mặc Hành Vân nhìn thấy, không biết hắn ta sẽ chê cười Quân Lâm bao lâu, bởi vì hiện tại bộ dáng tười cười của hắn quả thật là rất ngây ngô, quả nhiên thế gian đã điên đảo hết rồi.