Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 72: Sống an nhàn sung sướng, một đôi mắt xếch bên trong lộ tinh quang



Cuộc sống của Lâm Tử Lộc và Quân Lâm sống ở An Nhạc huyện vừa bình thản mà vừa hạnh phúc, nhưng lúc này ở đế đô lại gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

"Không phải ta đã nói các ngươi phải giám sát kỹ càng sao?" Quân Dật tọa ở trên giường đệm, thị nữ đang ở một bên cắt móng tay cho hắn.

Trong điện có một nhóm người đang quỳ, người người đều nơm nớp sợ hãi, cúi gằm đầu xuống, không ai dám mở miệng trả lời câu hỏi của hắn.

Quân Dật dùng một cước đá văng thị nữ bên chân ra, nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"

Hắn xoay người đứng lên, đỏ áo long bào màu nâu giờ này cũng có khí thế dọa người khác ngày thường. Trên mặt tức giận đều lộ hết ra ngoài, tuy là huynh đệ, nhưng ngũ quan cửa hắn cũng không có nét đẹp tinh xảo giống như Quân Lâm. Có thể lý giải là Quân Lâm kế thừa mĩ mạo hơn người của mẫu thân hắn, vì vậy từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ có một bộ túi da tốt.

Tóc mai bay bay theo gió, bên trong một đôi mắt xếch lộ tinh quang; chiếc mũi cao thẳng, mũi hơi nhỏ, gần như là một chiếc mũi chim ưng hoàn mỹ; hình dạng của đôi môi thì càng đẹp mắt, không điểm tự hồng, làm cho cả khuôn mặt nguyên bản trắng nõn càng thêm tỏa sáng.

Toàn bộ ngũ quan kết hợp lại mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách kỳ dị, dùng theo ngôn ngữ diễn giải của Lâm Tử Lộc mà nói chính là, có vẻ ngoài này thì không thể là một người bình thường.

Nhưng diện mạo hắn cũng được người trong hoàng gia người yêu thích, mắt xếch thì đèm lại khí thế bễ nghễ, mũi ưng thì tô thêm vẻ cao quý tao nhã, da thịt trắng sứ thì sẽ có cuộc sống an nhàn sung sướng cả đời, còn đôi môi đỏ mọng có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, không có chỗ nào trên khuôn mặt hắn là không thể hiện rõ thân phận hoàng gia, tài trí hơn người, vì thế hắn được xưng là hoàng gia đệ nhất mỹ nam.

Mà vị mỹ nam tử này hiện tại đang ở trong tẩm cung của bản thân - - Triêu Dương cung, trước mặt hắn là một không đám ám vệ, mỗi tên đều được hắn ban cho một cước, không chút do dự.

"Một đám phế vật, ta nuôi cac ngươi để làm cái gì đây!" Hắn đã vì kế hoạch lần này mà chuẩn bị kín đáo, một giọt nước cũng không lọt, chỉ mong lần này có thể giết chết Quân Lâm. Ai biết một đám người được phái đi là một lũ phế vật, từ lúc bọn chúng tiến vào Thanh Bình trấn đều bị Quân Lâm giải quyết hết.  Vốn hắn cũng nghĩ rằng Ngân Liên hoa không thể giết chết Quân Lâm, vì vậy phái thêm người đi theo dõi hành tung của Quân Lâm, rồi có thể thừa dịp đưa hắn vào chỗ chết, nào biết dự tính của hắn lại rẽ sang một hướng khác.

"Điện hạ xin bớt giận." Lúc này, có một nữ tử áo đỏ tiến vào từ ngoài điện.

"Phiên Phiên." Quân Dật ngay lập tức đưa mắt nhìn, hóa ra người tới là Doãn Phiên Phiên, liền dìm cả cơn tức xuống.

"Hoàng biểu ca..." Doãn Phiên Phiên nũng nịu lên tiêgs, nàng luôn luôn được hắn sủng ái, vì vậy cách xưng hô với Quân Dật cũng là vô cùng thân thiết, "Hoàng mợ biết ngay là hoàng biểu ca sẽ tức giận, cho nên kêu Phiên Phiên đến đây trò chuyện với hoàng biểu ca."

"Thôi được nể mặt Phiên Phiên, tạm thời ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, đều cút đi cho ta!" Quân Dật đối với vị Tiểu Biểu Muội này rất là sủng ái.

"Tạ Vương gia tha thứ, tạ Phiên Phiên tiểu thư." Tất cả mọi người đụng   khấu xong, nhanh chóng ly khai Triêu Dương cung.

Quân Dật xoay người, đi về hướng bàn bát tiên ở một bên ngồi xuống, Doãn Phiên Phiên theo sát phía sau, lấy qua ấm trà ở trê bàn rót cho Quân Dật một chén trà.

"Hoàng biểu ca, uống một ngụm trà rồi mau mau bớt giận thôi, vì mấy chuyện không trọng yếu mà suy sụp tinh thần thật không đáng giá."

Doãn Phiên Phiên cũng không biết những người đó đã phạm phải lỗi lầm gì, là dòng chính nữ hiếm hoi của Doãn gia, từ nhỏ nàng đã nhận hết tất cả sủng ái, lại được bảo hộ kín kẽ, không một sơ hở, vì vậy có chút không rành thế sự.

Quân Dật ngoái đầu nhìn về phía Doãn Phiên Phiên còn đứng ở một bên, nàng đứng đó đúng chỗ có thể đón ánh sáng, nụ cười trên môi như hoa đào bị ánh mặt trời chiếu lên lại càng thêm vẻ ấm áp; nàng còn chưa cập kê, khuôn mặt tròn tròn non nớt nhìn qua phá lệ đáng yêu; hai mắt đen sáng ngời, tỏ rõ nội tâm thuần khiết không tỳ vết của nàng.

"Tốt, Phiên Phiên của chúng ta nói cái gì thì liền là cái đó đi." Đối với vị Tiểu Biểu Muội này, Quân Dật đúng là sủng nịch, không thể nghi ngờ.

"Vậy hoàng biểu ca không tức giận nữa rồi hả?"

"Ân... Nếu Phiên Phiên đàn cho biểu ca một thủ khúc thì biểu ca sẽ càng cao hứng hơn." Quân Dật sờ sờ đầu Doãn Phiên Phiên, tinh quang bên trong đôi mắt xếch như có như không léo lên, rồi im lặng biến mất, không còn chút bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.