Quân Lâm lôi kéo Lâm Tử Lộc ra cửa, kỳ thực là đi thẳng đến Túy Yên Lâu.
"Nguyệt nhi, nàng thật đúng là chấp nhất với nơi này a." Sắc mặt dưới mặt nạ của Quân Lâm đặc biệt rất không tốt.
Nhìn bảng hiệu nạm vàng của Túy Yên Lâu cách đó không xa, chiết phiến trong tay nàng phẩy phẩy tạo gió, Lâm Tử Lộc lên tiếng trêu chọc: "Lời ấy sai rồi, Lâm công tử, mỹ nữ ở đây nhiều như mây, không phải họ thích nhất là những vị công tử ôn nhu như ta sao, mà ta đi đâu chả được người người yêu thích."
Quân Lâm chỉ lạnh lùng cười, từ trong lồng ngực xuất ra một sợi dây chuyền, không nói hai lời đã đem vòng cổ kia đep lên trên cổ Lâm Tử Lộc.
Hắn đứng ở phía trước Lâm Tử Lộc, hai tay xuyên qua mái tóc dài mềm mại của nàng, thay nàng đeo lên chiếc vòng cổ. Mặt nạ che đi khuôn mặt của hắn, nhưng cũng không thể che khuất ánh mắt của hắn, nàng rõ ràng thấy một đôi con ngươi như Mặc Ngọc, ôn nhu như nước, cái nhìn kia chỉ là một cái chớp mắt, kém chút nữa nàng đã sa vào trong đó.
Âm thanh ấm áp của Quân Lâm gọi suy nghĩ đang vân du tứ hải của Lâm Tử Lộc trở về: "Chiếc vòng cổ này, nàng không thể tùy ý tháo xuống."
Nghe vây, giờ này Lâm Tử Lộc mới chú ý tới sợi dây chuyền này, tựa hồ có chút nặng, nàng đưa tay nhĩn xem chiếc vòng cổ mới được Quân Lâm đeo lên cổ. Đây là một khối ngọc màu lam, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên trong có một chiếc lá.
Nàng khịt khịt mũi, lúc trước không có cảm giác khó chịu rồi, hiện tại tiến gần Túy Yên Lâu, mùi son phấn cùng hương nhang nồng nặc làm cho mũi nàng ngứa ngáy không yên.
"Đây là miếng ngọc gì vậy?" Nàng vui vẻ đưa môi hôn chut chụt lên miếng ngọc, sau đó ngẩng đầu tò mò hỏi Quân Lâm.
"Không biết, là người khác đưa." Quân Lâm thuận miệng nói.
Lâm Tử Lộc quan sát khuôn mặt của Quân Lâm một lát, không hề tìm ra được cái gì, thì đành vứt suy nghĩ của mình ra sau gáy, sau đó quay đầu hướng về phía Túy Yên Lâu. Người này thật là không thú vị, miệng luôn là một đống lời nói dối, không muốn nói cho nàng biết thì thôi.
Quân Lâm bất đắc dĩ đi theo, không biết Lâm Tử Lộc vì sao lại giận dỗi hắn.
Bây giờ còn là ban ngày ban mặt, thời gian tiếp khách của Túy Yên Lâu còn chưa đến, chỉ còn một đoạn thời gian nữa là những vị nam tử ngủ lại tối hôm qua sẽ rời đi.
Thời điểm Lâm Tử Lộc đi tới cửa vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện lão bảo cùng một vị cô nương.
"Diệu Âm, vị công tử hôm qua còn ở trong phòng con không?" Đây là giọng nói của lão bản kia.
"Mama nói gì vậy, tối hôm qua Diệu Âm đâu có tiếp khách, bằng không sao con lại đứng ở chỗ này chứ." Diệu Âm rõ ràng không hiểu lão bảo đang nói đến vị công tử nào, nhưng ở cửa Lâm Tử Lộc lại rất minh bạch, hôm qua mơ hồ nàng đã nghe thấy lời phân phó kia của lão bản.
"Vậy sao? Chẳng lẽ Liên Nhi đã tiếp vị khách đó?" Lão bảo có vẻ thật hưng phấn về biến hóa này, "Ta phải đi tìm Liên Nhi ngay mới được."
Lâm Tử Lộc vừa nghe thấy câu này, vội vàng sải bước đi tới cánh cửa, mở miệng la to với lão bản: "Ôi chao, ai, ôi, Bản công tử đến đây, còn không mau tới nghênh đón."
Lâm Tử Lộc lắc lắc cái Chiết Phiến trong tay, còn cố ý lộ ra hầu bao phông phồng ở bên hông, cái cằm hếch cao, bày ra một bộ dáng của công tử nhà già có tiền.
Hai mắt của vị lão bản sáng lên, nịnh nọt đến trước mặt Lâm Tử Lộc chào đón: "Công tử hôm qua đi như thế nào vậy? Chẳng lẽ là do Liên Nhi làm ngài không hài lòng?"
"Nói bậy bạ gì đó!" Lâm Tử Lộc đột nhiên thật lớn quát một câu, dọa cho lão bản và Diệu Âm sợ run rẩy một trân.
Quân Lâm thì ở sau lưng nàng, xem bộ dáng diễu võ dương oai của nàng, hắn chỉ cảm thấy đặc biệt buồn cười, Nguyệt nhi quả nhiên rất ưa thích dày vò người ta, về sau Lê Vương phủ có thể náo nhiệt rồi.
Cảm nhận được người nào đó ở sau lưng mình đang "âm hiểm cười", Lâm Tử Lộc yên lặng quay đầu trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó thanh thanh cuống họng, rồi mới mở miệng nói: "Các ngươi lại dám lớn tiếng với Liên Nhi cô nương của ta, nàng ấy là cỡ nào thuần khiết, cớ nào mỹ lệ, nàng như là một đóa hoa Ngọc Lan nở rộ. Lần sau mà để ta nghe được các ngươi nói một câu tổn hại đến Liên Nhi cô nương, ta sẽ ngay lập tức cắt đầu lưỡi của các ngươi."