"Ai cho ngươi dùng loạn nội lực, thế này thì tốt rồi, thân thể của ngươi bị hao tổn chứ cũng không phải là thân thể của ta. Trong vòng mười ngày tới, ngươi đàng hoàng tử tế làm một người bình thường đi, ngươi cũng không cần mạnh mẽ sử dụng nội lực, dù ngươi muốn cũng không thể dùng được.” Tức Mặc Hành Vân cố gắng lê lết cái thân thể mỏi mệt của mình, nhìn qua dáng vẻ của Quân Lâm ở trên giường, thở dài một hơi, trong lòng buồn bực, chỉ biết là hắn không có nghe theo lời dặn của thầy thuốc. Trong lòng nghĩ đáng đời, hắn cứ như vậy sẽ làm cho bệnh tình bị kéo dài, không nghe lời Tức Mặc thần y thì chỉ có hắn chịu thiệt thôi.
Ăn dược Tức Mặc Hành Vân đưa cho, Quân Lâm cảm giác được mình tốt hơn nhiều, chỉ là tụ không được dù một chút nội lực, bây giờ hắn tựa như một một phế nhân vậy. Loại cảm giác này hắn tuyệt không ưa thích, làm hắn không tự giác hồi tưởng lại năm đó, chân tay mình có bao nhiêu luống cuống, có bao nhiêu vô năng bản thân.
"Đã muộn rồi, ngươi định dày vò gì nữa?" Tức Mặc Hành Vân nhìn hắn kéo lên vạt áo, buộc lại đai lưng, ba ngàn sợi tóc đen tùy ý tung bay theo gió, tiêu sái đi ra ngoài.
"Đêm đã khuya như vậy, không đi cùng nàng, lòng ta thấy bất an." Môi mỏng đạm sắc của Quân Lâm phun ra một câu nói như vậy ngay lập tức thành công làm Tức Mặc Hành Vân nổi hết cả da gà.
"Coi như quên đi, bản thần y sẽ liều mình bồi quân tử một lần." Tức Mặc Hành Vân cũng sửa sang lại thật tốt chiếc áo bào màu xám trên người, muốn cùng Quân Lâm ra ngoài.
Một vị thần y thiên sinh lệ chất và một vị vương gia tuấn mỹ đang hướng về phía Túy Yên Lâu, tổ hợp này có thể khiến cho ai nhìn vào cũng phải quên cả hô hấp, ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên gương mặt yêu nghiệt vạn phần, hai cái tuyệt mỹ yêu tinh du đãng trên đường.
Lâm Tử Lộc cùng Dạ Ẩn thành công đi tới Túy Yên Lâu trước, bất quá bọn họ không có vào từ hướng đại môn, mà là dung phương thức lần đó của Quân Lâm, từ lại càng không dám ôm nàng, vì thế mà xuất hiện tình huống như thế.
Dạ Ẩn dẫn theo Lâm Tử Lộc vào Liên Nhi phòng, vừa rơi xuống đất, Lâm Tử Lộc ngay lập tức ho khan không ngừng.
"Lâm cô nương?" Liên Nhi đang ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người, chỉ trong một cái nháy mắt đã có thêm hai người xuất hiện ở trong phòng nàng.
"Khụ khụ, Liên Nhi tỷ tỷ, ta tới đón tỷ." Cả người Lâm Tử Lộc là y phục dạ hành, toàn thân cao thấp che kín mít, chỉ còn lại có một đôi mắt đen thùi lùi, thoạt nhìn qua thì thật sự không thể nhìn ra người tới là nàng. Nếu không phải là bên cạnh còn có Dạ Ẩn, phỏng chừng Liên Nhi đã hét lên.
"Lâm cô nương vẫn là mau mau hồi phủ đi, ta không có ý định rời khỏi đây." Liên Nhi thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm chiếc khăn tay trong lòng bàn tay.
"Sao Liên Nhi tỷ tỷ có thể nói mấy lời này? Ta đã đến đây thì sẽ không tính toán tay không trở về, vì sao Liên Nhi tỷ tỷ không muốn đánh cược một lần?" Tín niệm mang Liên Nhi đi của Lâm Tử Lộc là vô cùng kiên định, khoog biết có phải bởi vì người chòm sao Ma Yết thật sự có bản tính chấp nhất hay không? Nhưng một việc mà Lâm Tử Lộc đã nhận định, thì chuyện gì cũng không thể thay đổi được, kể cả là đụng vào ngõ cụt, cũng nhất quyết không chịu quay đầu lại.
"Lâm cô nương..." Trong ánh mắt Liên Nhi có chút dao động.
Có thể cố tình có người không muốn làm cho các nàng được như ý, Diệu Âm vừa khéo đi qua cửa phòng Liên Nhi, vì vậy đã nghe được tiếng động trong phòng truyền ra, nhe răng cười đẩy cửa ra: "Liên Nhi, sao trong phòng còn có hai vị khách nhân vậy? Hai vị này không phải là hai vị công tử đã đến đây ban ngày sao?" Diệu Âm chỉ nhận ra Dạ Ẩn, trên mặt hắn có một vết sẹo vắt ngang nửa khuôn mặt, ấn tượng này làm cho người ta rất khó quên, hồi tưởng lại vẫn như trước cảm thấy cơm nuốt không trôi.
"Diệu Âm, ngươi vì sao tự tiện vào phòng ta, còn không mau đi ra ngoài." Liên Nhi quá sợ hãi, sợ Lâm Tử Lộc sẽ vì nàng mà bị liên lụy, ngày thường Diệu Âm không ít lần giở trò với nàng, chỉ sợ nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
"Thật không nghĩ tới một đóa hoa sen trắng luôn luôn thanh thuần giống như Liên Nhi lại dấu hai vị công tử vào phòng riêng của mình, nếu để cho mọi người biết đây mới là bộ mặt thật của ngươi, có phải sẽ có không ít công tử thay ngươi chuộc thân hay không? Thế mà ngày thường còn không biết xấu hổ, làm kỹ nữ còn khoe khoang đòi lập bàn thờ trinh tiết!” Khí thế Diệu Âm luôn luôn bức nhân, bây giờ nàng ta tự cho là đã bắt được cái đuôi hồ ly của Liên Nhi, thái độ so với ngày thường còn ác liệt hơn vài phần.