Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 89: Đôi môi lạnh của hắn phủ lên gò má mịn màng như bạch ngọc của nàng



"Đi rồi?" Lâm Tử Lộc ảo não vỗ đầu: “Tô huynh sao có thể không thông báo một tiếng chứ, ta còn không kịp hảo hảo cảm tạ hắn một phen."

"Nàng không nỡ sao?" Giọng nói Quân Lâm ẩn ẩn có vị chua.

Lâm Tử Lộc không hề nghe ra sự khác thường trong lời nói của Quân Lâm, thành thật trả lời: "Tất nhiên là không nỡ rồi..."

Nàng đang mải đắm chìm trong cảm xúc ly biệt, hoàn toàn không cảm giác được đột nhiên có một bóng dáng của người nào đó đã bao phủ lên người nàng.

Hiện giờ Lâm Tử Lộc đang bị kẹp giữa Quân Lâm và lan can cầu thang.

Quân Lâm từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt tĩnh mịch lạnh lẽo là ngọn lửa nóng bỏng, băng và hỏa va chạm, chuyển động trong mắt hắn, cảnh tượng này nhất thời làm cho Lâm Tử Lộc xem đến ngây người.

Quân Lâm tà tứ nhếch môi, khẽ mở miệng hỏi: "Nguyệt nhi, ở trong lòng nàng, ta và người kia, ai nặng ai nhẹ?"

Lâm Tử Lộc chưa từng thấy dáng vẻ Quân Lâm như vậy bao giờ, từ lúc hắn khôi phục trí nhớ tới nay, vẻ mặt rất ít khi trở nên sinh động, mà luôn là lạnh lùng, mặc dù đối với nàng hắn vẫn có chút bất đồng.

Vẻ đạm mạc chìm xuống vô cùng tận, giữa đôi mắt đen như mặc ngọc có ngọn lửa bùng cháy.

Nàng vui vẻ cười ra tiếng, hai mắt cong cong, trên mặt lơ đãng lộ ra má lúm đồng tiền, làm cho Quân Lâm nhìn đến thất thần.

Người trong lòng đáng yêu đến như vậy sao Quân Lâm hắn có thể kìm được chứ, hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gò má mịn màng như bạch ngọc đang có lúm đồng tiền kia.

Đôi môi lạnh lẽo của hắn phủ xuống gò má mê người của nàng, nhất thời có một dòng điện bay lưu chuyển giữa hai người bọn họ.

Lâm Tử Lộc ngu ngơ chớp chớp đôi mắt, Quân Lâm tự nhiên như không buông nàng ra, rời đi.

Dạ Ẩn nhìn hết khung cảnh này, kém chút ngã xuống từ trên xà nhà.

Vương gia, rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi!

Liên Nhi che mặt cười trộm, thấy Lâm Tử Lộc còn ngơ ngác, chưa có phản ứng gì, đưa một bàn tay ra, ở trước mặt nàng lắc lắc.

"Lâm cô nương, tỉnh."

Lâm Tử Lộc trừng mắt, hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh. Bản thân mình sao lại không có tiền đồ như vậy chứ, không phải chỉ là hôn một cái thôi, làm sao lại có biểu hiện ngượng ngùng như vậy, quả nhiên nữ nhân là loại người có da mặt mỏng, một chút kinh hách hư kia cũng không chịu nổi, thì sao có thể thực hiện được đại nghiệp thưởng thức hết mỹ nam trong thiên hạ chứ?

Lâm Tử Lộc sờ sờ gò má trái, chuyện lúc nãy như mới vừa xảy ra, đôi môi lạnh lẽo của hắn như vẫn còn ở đó.

Điều quan trọng nhất là, vì sao tiểu Lâm Tử đột nhiên hôn nàng?

Chẳng lẽ hắn coi trọng nàng?

Tuy rằng Lâm Tử Lộc biết bản thân mình trời sinh thông minh khả ái hơn người, nhưng người có kiểu tính cách lạnh lùng như tiểu Lâm Tử sao có thể thích loại người có thần kinh không nhạy bén như nàng được?

Cái này rất không khoa học nha.

Hiện tại đầu óc Lâm Tử Lộc đang nghiêm trọng choáng váng, bị một nụ hôn làm cho hỏng, căn bản không thể suy xét nghiêm chỉnh nguồn gốc của vấn đề.

Liên Nhi đứng ở trước mặt Lâm Tử Lộc, chăm chú nhìn nàng một lát nhíu mày, một lát lại thở dài, không nhịn được hỏi: "Lâm cô nương đang hoang mang điều gì?"

Lâm Tử Lộc lúc này mới hồi hồn, hướng về phía Liên Nhi đá lông: "Liên Nhi, ngươi nói xem có phải tiểu Lâm Tử có phải ham mê Long Dương không? Sao hắn có hạ thủ với một nam nhân, tuy rằng ta biết bản thân mình rất có sức quyến rũ, nhưng cuối cùng vẫn là một nam nhân nha."

Liên Nhi bị lời nói của nàng làm cho thất thần, Lâm công tử ở trên lầu nhất định không thể nghĩ được phản ứng sau nụ hôn kia của Lâm Tử Lộc là như thế này, Liên Nhi tỉ mỉ nói: "Lâm cô nương từ đầu đến cuối vẫn là một nữ nhi, ta nghĩ chuyện kia là do Lâm công tử thầm mến Lâm cô nương."

"Liên Nhi xem bộ dáng bây giờ của ta có điểm nào giống nữ nhân chứ, được rồi, Liên Nhi đừng không phải vì hắn ngụy biện, ta cuối cùng cũng phát hiện ra đam mê của hắn rồi..."

"Khó trách, trước kia ta đã cảm thấy quan hệ của hắn và Tô huynh rất không bình thường, mỗi lần gặp mặt đều như đôi oan gia có thù hận mấy kiếp vậy, nguyên lai là yêu nhau lắm cắn nhau đau..."

Nàng giống như là vì thuyết phục bản thân tin tưởng mà víu lấy cái lý do gượng ép này, bắt đầu tự thôi miên bản thân.

Liên Nhi lắc đầu, cũng không muốn cùng Lâm Tử Lộc tranh cãi. Nếu nàng ấy muốn giả ngu, thì sao có thể nghe lọt tai lời khuyên bảo của người khác cơ chứ.

Chỉ khổ cho Lâm công tử, sợ rằng con đường truy thê của ngài ấy còn rất dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.