"Trời ơi, phụ mẫu của ta, thế nào đều biến thành màu đen rồi!" Tức Mặc Hành Vân ngay lập tức rướn cổ lên thì nhìn thấy miệng vết thương đen sì, hốt hoảng ngay lập tức xoay người, từ trên giường đi xuống dưới.
"Uh, chắc trên lưỡi dao có độc." Thần sắc Quân Lâm không thay đổi, lạnh nhạt đưa tay xé y phục trên cánh tay.
Tức Mặc Hành Vân khép miệng lại, mắt hướng về phía miệng vết thương tìm kiếm, tay thấm lấy một chút máu đen rồi thu tay lại. Ngón tay đưa đến trước mắt quan sát một lát mới nói: "Ta còn tưởng rằng là loại độc gì lợi hại lắm chứ, không có gì đáng lo ngại, ăn việc dược này của bản thần y rồi ngủ một giấc là khỏi ngay."
Tức Mặc Hành Vân lấy khăn tay ra, rất là nghiêm túc chà chà ngón tay, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, ước chừng là vẫn cảm thấy không đủ sạch sẽ, lại đi đến trước mặt một chậu nước cọ cọ rửa rửa một hồi lâu nữa.
Rốt cục cũng cảm thấy không sai biệt lắm, Tức Mặc Hành Vân mới bắt đầu thay Quân Lâm xử lý miệng vết thương, rửa sạch, bôi thuốc, băng bó, toàn bộ quá trình không quá một chén trà nhỏ, còn kém xa thời gian mà Tức Mặc Hành Vân dành để rửa tay.
Cả quá trình Quân Lâm không rên lấy một tiếng, hắn phủ ngoại bào lên rồi đạp cửa đi ra khỏi phòng.
Mắt Tức Mặc Hành Vân vẫn dõi theo sống lưng thẳng tắp của Quân Lâm, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn gây chuyện với Quân Lâm.
Hắn cho rằng Tức Mặc Hành Vân hắn là nô lệ sao?
Không biết có phải đời trước Tức Mặc Hành Vân thiếu nợ hắn, nên đời phải mặc cho hắn sai phái như vậy?
Ai thiếu nợ ai còn chưa xác định, lúc trước hai người bọn họ vì Vô Tâm độc mà kết bạn, sau này là vì Tức Mặc Hành Vân không thể thoát khỏi ma trảo của Quân Lâm.
Quân Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Lâm Tử Lộc ra, sợ đánh thức thiên hạ đang ngủ say trên giường.
Lúc này mặt trời đã lên cao, coi như là đi ngủ trưa đi. Không biết ma xui quỷ khiến thê nào mà Quân Lâm nằm xuống ở bên người Lâm Tử Lộc, nhưng lại đắp một cái chăn khác.
Kỳ thực hắn rất muốn xốc chăn của nàng lên, nhưng hắn sợ hàn ý trên người mình sẽ làm nàng giật mình.
Quân Lâm nghiêng đầu, đối mặt cái gáy Lâm Tử. Mặc dù tóc của nàng có chút thô cứng, không được mềm mại, nhưng mà hắn vẫn muốn đặt nó ở trong lòng bàn tay mà thưởng thức, nghĩ như vậy, hắn liên vươn tay xoa tóc trên đầu nàng.
Nhẹ nhàng vuốt ve ba ngàn tóc đen của nàng, khóe miệng hiện lên một ý cười mà ngay cả hắn cũng chưa không từng phát hiện ra, chiếc mặt nạ lạnh như băng cũng không thể ngăn cản được nét tươi cười ấm áp đầy nhu tình của hắn.
Dần dần, tác dụng của dược được phát huy, hắn từ từ nhắm nghiền hai mắt, không hề phòng bị mà chìm vào giấc ngủ, giống như là quay về thời gian lúc hắn bị mất trí vậy.
Sau đó, hắn đã rơi vào một giấc mộng.
Quân Lâm mơ thấy lần đầu tiên hắn gặp nàng.
Buổi sáng sớm ngày hôm đó, lúc hắn tỉnh lại, trong mắt đều là một mảnh mông lung, không thể nhìn rõ ràng quang cảnh xung quanh mình.
Huống hồ, bản thân hình như còn bị thứ gì đó vây khốn, hắn có ý đồ giãy dụa, nhưng mà vẫn bị thứ đó chặt chẽ "buộc lại". Đợi đến khi ý thức của hắn khôi phục rõ ràng, hắn mới nhìn rõ thứ quấn quít trên người mình hóa ra là thiếu nữ.
Thiếu nữ kia ngủ thật say, không vì động tác của hắn mà tỉnh lại. Khi nàng ngủ, cái môi hồng hồng như hoa anh đào hơi vểnh lên, tay chân rất không thành thật ôm chặt lấy hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
Lúc này Quân Lâm lại có cảm giác như vậy, giống như bị nhốt trụ một lần nựa..
Quân Lâm mạnh mẽ mở mắt ra, quả nhiên, lúc ngủ, Lâm Tử Lộc luôn không thành thật như vậy, nàng đang ôm hắn đến sít sao.
Khóe môi hắn hơi giương lên, lần này hắn sẽ không có ngốc nghếch mà tránh ra, cứ như vậy bị nàng phi lễ, tựa hồ cũng rất tốt.
Ánh mắt nóng rực của hắn đã vô tình đánh thức Lâm Tử từ trong mộng mị, lông mi nàng chớp chớp hai lần, lặng lẽ mở hai mắt ra, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Quân Lâm.
Nàng cả kinh quên cả động tác, hai người bọn họ cứ như vậy đối diện với nhau, một người trong mắt nhìn như mặt đại dương không chút gợn sóng, nhưng kỳ thực là đang có sóng ngầm mãnh liệt, còn một người còn lại, hai mắt trừng lớn, bên trong con ngươi lấp lánh lưu chuyển những tâm tình không rõ.