Tinh Nhan cảm thấy thật nhớ cảm giác khóe miệng co rút, nếu không phải bọn họ có bệnh thì chính là thế giới này có vấn đề.
Mẹ ư...
Xưng hô này đúng là...
Nếu cô nhớ không lầm, hình như cô không có... mấy đứa con còn to cao hơn cả mình như thế này.
Nhưng bảy đứa con trai không hề cho cô cơ hội hoài nghi, thấy cô không có phản ứng, bọn Zombie đứng dậy, lắp ba lắp bắp phát ra vài âm thanh khàn khàn trong cổ họng.
Tinh Nhan buồn cười, cô thấy mình cần yên tĩnh một lát, có trời mới biết tại sao khi cô nhìn vào bảy gương mặt cứng đơ này lại cảm thấy thật đáng thương.
"Gừ!"
Tinh Nhan rống lên.
- - "Đổi xưng hô ngay."
Bảy Zombie trông vô cùng cao to, có lẽ đã đạt đến cấp 4, bắt đầu có chút thông minh rồi, bây giờ lại run lẩy bẩy không cam lòng mà lắc đầu.
... Mẹ chính là mẹ, không thể thay đổi được!
... Thôi quên đi, Tinh Nhan nhìn bọn họ một lát, rống lên một tiếng, chuyện nhỏ.
Tinh Nhan không quan tâm bọn họ lắm, cô chuẩn bị đi ra ngoài xem sao.
Lần này cô đã đạt đến cấp 6, bộ phận được tinh hóa là chân, tốc độ bước đi đã nhanh hơn, không còn cảm giác chậm chạp như trước nữa.
Dựa vào kịch bản cô có thể nắm rõ.
Một năm sau tận thế, khó khăn nhân loại gặp phải không chỉ có mỗi Zombie, thực vật bị biến dị, còn có tai họa lớn nhất -- chính là thiên tai.
Không phải động đất, cũng không phải sóng thần, mà chỉ là thời tiết bình thường.
Nhưng nó lại trở thành thiên tai.
Sau khi tận thế, tất cả chuỗi sinh vật trên trái đất đều bị sụp đổ, một năm sau, thời tiết bắt đầu xuất hiện dấu hiệu cực nóng và cực lạnh, nhiệt độ nóng nhất vào mùa hè có thể lên đến 50 độ, mùa đông lại lạnh đến tận xương tủy.
Dị năng giả vì có cơ thể biến dị nên sức chống đỡ rất tốt, nhưng cơ thể người bình thường không thể chống chịu được, huống chi còn đang ở tận thế.
Chỉ trong vòng một năm, người chết cóng và người chết vì nóng đã tăng vô số kế, cộng thêm việc phải chống đỡ với Zombie, số người vì sụp đổ mà tự sát không hề ít, có vài căn cứ được lập tạm thời nhưng vẫn không ngăn được thi thể ngã xuống khắp nơi.
Số lượng nhân loại giảm xuống một cách mạnh mẽ.
Hơn nữa...thời tiết thay đổi đột ngột, mọi người đã dần phát hiện ra những nông phẩm giờ đây đã không thích hợp để trồng trọt, dựa vào lương thực dự trữ không phải là kế sách lâu dài.
Đoạn thời gian đấy mới đúng là tận thế, trao đổi con cái làm thức ăn* cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ.
*Thời Xuân Thu, nước Tống bị nước Sở bao vây, lương thực trong thành cạn kiệt, dân chúng không nỡ ăn thịt con cái đã chết đói của mình, nhưng vì sinh tồn nên đành phải trao đổi với nhà khác để làm thức ăn. Câu này về sau được dùng để hình dung cuộc sống bi thảm của nạn dân. (Nguồn: Baidu)
Bây giờ, thời tiết đang trong thời kỳ rất rất nóng.
Dù Tinh Nhan không cảm thấy nóng, nhưng vừa ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời gay gắt và hàng cây khô héo liền biết.
Tinh Nhan nhíu mày, thời kỳ cực nhiệt xuất hiện sau một tháng sau khi xảy ra tận thế, mà thời gian cô tu luyện cũng không hề dài.
Nhưng mà có gì đó không đúng.
Tinh Nhan nhìn mấy Zombie xung quanh tránh cô như tránh tà, mà tên nào cũng cao to, đa số đều là Zombie cấp 3.
Trong chung cư lại không tìm được cấp 2.
Mới nửa tháng mà thôi...sao lại nhanh thế được.
Cô vừa nhíu mày suy nghĩ vừa bước chân ra khỏi chung cư.
**
Tại phía tây thành phố
Một nhóm 4 người đang đứng trong trạm xăng dầu.
Bên trong có 2 nam 2 nữ, có một đôi nam nữ vẻ ngoài rất chật vật, dáng vẻ người đàn ông như đang vô cùng giận dữ, nhưng vẻ mặt của người phụ nữ trông có vẻ dịu dàng chứ không có gì là giận dữ.
Cô gái kia nở nụ cười, ra vẻ quan tâm hỏi han, "Tễ Tễ, cậu có thấy nóng không?"
Phương Tễ Tễ ngồi phía trước xe đang xoa xoa cái bao tay trong tay, nghe thấy cô gái kia hỏi thì ánh mắt chợt nheo lại.
Giọng nói này đúng là làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Thật muốn giết ả ta...chém từng mảnh từng mảnh...lột da ả ta ra.
Nhưng vẫn chưa thể, cô nắm chặt tay khiến khớp tay phát ra âm thanh.
Còn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Sao có thể để bọn họ chết một cách dứt khoát thế được? Ngày xưa cô đã tuyệt vọng thế nào, bị hai người thân thiết nhất phản bội, cảm giác lòng mình rỉ máu, cô phải để bọn họ nếm trải cảm giác ấy.
Cô muốn bọn họ phải sống trong sợ hãi, lo lắng không thể an giấc, để họ bắt lấy được chút hy vọng rồi ngã xuống.
Nhìn dáng vẻ không muốn nói chuyện của Phương Tễ Tễ, ý cười trên mặt cô ta dần tan biến, nhưng một giây sau lại trở nên dịu dàng, "Tễ Tễ à, cậu phải chú ý một chút, đừng bất cẩn như trước đó."
Cô ta biết rõ, cô không muốn nói chuyện, càng lải nhải bên tai càng khiến cô phiền chán, cô không muốn nói, cô ta sẽ im lặng không nói, còn ra dáng bạn thân quan tâm lẫn nhau.
Đúng là bạn bè biết quan tâm nhau đó nha.
Nếu là cô của ngày xưa, nhất định cô sẽ thấy cô ta thật dịu dàng, lại biết quan tâm, sau đó lại nhớ đến khi thời tiết biến đổi, cô ta quan tâm khoác thêm áo ấm cho mình, có bao nhiêu giận dỗi cũng đều tan biến.
Bao nhiêu uất ức dọc đường đi bỗng chốc xông thẳng lên não, Lý Văn Kiệt bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, đứng lên hỏi, "Phương Tễ Tễ, cô bị gì thế?"
"Tô Tinh đang lo lắng cho cô, thái độ này của cô là sao hả?"
Chỉ một câu nói đã khiến sắc mặt hai cô gái đều thay đổi.
"Anh nói cái gì?" Hai mắt Phương Tễ Tễ tối sầm lại, sự khát máu trong lòng không thể nào kiềm chế nổi.
Thấy không, chuyện rõ ràng trước mắt như thế, lúc trước cô phải ngu ngốc thế nào mà không nhìn ra được?
Tô Tinh thầm mắng trong lòng, sao cô lại không biết Lý Văn Kiệt lại ngu ngốc thế?
Hơn nửa tháng trước, sau khi Phương Tễ Tễ phát sốt, thái độ của cô bỗng nhiên khác thường, giống như đã phát hiện ra chuyện gì, thỉnh thoảng khi nhìn bọn họ lại khiến Tô Tinh lạnh sóng lưng.
Lúc này mà anh ta lại dám mắng Phương Tễ Tễ.
Tưởng cô là Phương Tễ Tễ ngày xưa ư?
Tô Tinh trầm mặt, tiến lên trước chắn trước Phương Tễ Tễ giống như đang giận vì thái độ của Lý Văn Kiệt, "Anh tỏ thái độ gì hả?"
Giống như đang bất bình cho bạn thân của mình, Phương Tễ Tễ cười lạnh, nếu nghe kỹ một chút có thể sẽ phát hiện ra cô ta vô tình hay cố ý đều chuyển dời tiêu điểm sang thái độ làm bạn trai của anh ta.
Thành công chuyển dời chuyện anh ta vì Tô Tinh mà nổi giận.
Lý Văn Kiệt sững sờ, "Nhưng cô ấy..."
Tô Tinh cắt ngang lời anh ta, "Tễ Tễ làm sao. Tễ Tễ cái gì cũng tốt cả."
Lý Văn Kiệt há hốc mồm, có chút oan ức nhưng cuối cùng cũng im lặng.
Ngu xuẩn.
Tô Tinh nở nụ cười dịu dàng, ngồi cách xa Lý Văn Kiệt, nhìn đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng của Lý Văn Kiệt.
Bây giờ dị năng của cô ta quá yếu, còn phải cần Phương Tễ Tễ bảo vệ.
Phương Tễ Tễ nhìn mấy trò vặt vãnh của bọn họ, mặc kệ oán hận không ngừng trào lên ở trong lòng, chó cắn có lại càng tốt.
Đúng lúc này, một chai sữa được đưa đến.
"Phương...Tễ Tễ, uống chút đi."
Sắc đỏ trong mắt dần rút xuống, Phương Tễ Tễ ngẩng đầu nhìn chàng trai đang ngại ngùng mà không nhận lấy chai nước, "Tôi không khát, cậu có còn không?"
Dạo gần đây, sữa vô cùng quý giá.
Trần Thần cười cười, rồi nhét chai sữa vào tay cô, "Có nhưng tôi không thích uống cái này."
"Sắp hết hạn sử dụng rồi, cô không uống cũng sẽ lãng phí."
Phương Tễ Tễ nắm chặt tay, nhìn anh một cái rồi ừ một tiếng.
Sau khi bốn người nghỉ ngơi được một chút thì tiếp tục lên đường, trước khi lên xe, Phương Tễ Tễ nhân lúc không có ai mang hết một nửa dầu trong trạm xăng dầu đi.
Đích đến của bọn họ chính là thành phố C.
Mặc dù thành phố C cách thành phố S không xa, đều là thành phố đông dân, nhưng hai thành phố lại cách nhau một trời một vực.
Thành phố C là thủ đô của cả nước, tầm quan trọng của thủ đô thì không còn nói cũng biết, tập trung nhiều nhân vật quan trọng, lực lượng vũ trang cũng mạnh hơn hẳn các nơi khác, ngoại thành còn có quân đội đóng quân.
Đối mặt với cùng một tình huống, nhưng thành phố S là thiên đường Zombie, còn thành phố C lại là căn cứ lớn nhất cả nước.
Cũng chính là căn cứ an toàn nhất.
Kiếp trước bọn họ cùng đến thành phố A, nhưng hiện tại cô không muốn đến đó.
Xe việt dã không dám chạy thẳng vào thành phố, thà đi đường vòng cũng không muốn đến gần thành phố A chút nào, Phương Tễ Tễ nhìn thoáng qua thành phố ở phía sau lưng mình, dù cô đã có linh tuyền, tốc độ tu luyện tăng lên rất nhanh nhưng cô không dám chắc bản thân có thể toàn thây trở ra từ thành phố A.
Dù là ngoại thành nhưng thỉnh thoảng trên đường vẫn xuất hiện Zombie, xe việt dã cứ thế chạy thẳng qua.
Không lâu sau, màn đêm dần buông xuống.
"Đi tiếp chứ?" Trần Thần quay đầu hỏi Phương Tễ Tễ.
Mặc dù ban đêm đi đường không an toàn nhưng bọn họ chưa ra khỏi phạm vi thành phố S thì Zombie có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mệt thì mệt thôi.
Bây giờ mà dừng lại chính là tìm đường chết.
Phương Tễ Tễ nhíu mày, cô biết vào ban đêm Zombie hoạt động rất mạnh, đi đường cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn bờ ruộng mênh mông bát ngát bên ngoài cửa sổ, cô bỗng nhiên cảm thấy bực bội.
Tô Tinh đột nhiên lên tiếng, "Đi về hướng tay trái đi."
"Tôi nhớ gần đây có một khu biệt thư nghỉ mát."
Phương Tễ Tễ ừ một tiếng đáp lại, Trần Thần chuyển tay lái chạy theo hướng bên trái.
Qủa nhiên, không lâu sau, khu biệt thự dần dần hiện ra, trông có vẻ rất tốt, nhưng trước cửa biệt thự có vài chiếc xe quân đội đang đậu ở đấy.
"Có người hả?"
Ba người có chút bất ngờ, còn mang theo kích động khó nói.
"Chúng ta..."
"Đừng để ý." Phương Tễ Tễ mở miệng cắt ngang, lạnh lùng nói, "Cứ chạy thẳng đến căn biệt thự số hai đi."
Mấy người bọn họ ở thôn trang đã lâu, không tận mắt chứng kiến tận thế, dù mang theo cảnh giác nhưng khi thấy con người vẫn có chút kích động.
Bọn họ không hề biết rằng, trong lúc tận thế, thứ đáng sợ nhất chính là lòng người.
Trần Thần không nói gì chỉ nhìn Phương Tễ Tễ, nhíu mày đầy lo lắng, cuối cùng im lặng lái xe chạy thẳng đến biệt thự số hai.
Đó là ý của Tễ Tễ...
Phương Tễ Tễ nhìn thấy anh muốn nói lại thôi, và cái nhìn đầy quan tâm, nhưng cô không nói gì, dẫn đầu đi về biệt thự.
Tô Tinh bị bỏ rơi cũng vội xuống xe chạy đuổi theo, thận trọng cách ra một khoảng cách an toàn.
...
Bên cạnh khu biệt thự.
Vài người đàn ông ngồi trên sofa đang nói chuyện với nhau, vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài thì đồng loạt dừng lại.
Một người lên tiếng, "Có một chiếc xe đang chạy vào, hai nam hai nữ, trông cũng không đến nỗi, đi vào biệt thự bên cạnh."
Hả một tiếng, mấy người nọ kinh ngạc không thôi.
Dù chưa đến một tháng, nhưng tin tức từ thành phố S không ngừng truyền ra. Bốn người có thể rời khỏi thành phố S mà không tổn hại gì thì đúng là không đơn giản tí nào.
Đương nhiên, lúc này bọn họ không hề biết bốn người này không phải đi ra từ thành phố S.
"Trông...thành phố S cũng không nguy hiểm lắm nhỉ." Một chàng trai trông có vẻ khôi ngô lẩm bẩm một câu, sau đó vỗ vỗ lên bàn, hướng về phía phòng bếp mà rống lên, "Trần Nhị xong chưa!"
Lằng nhà lằng nhằng.
Trần Nhị với thân hình hơi gầy yếu đen mặt, bưng đĩa thức ăn ra, nghiến răng kèn kẹt nói, "Hối cái gì mà hối hả!"
Lý Khuê đưa tay nhận lấy cái đĩa, "Ai bảo cậu lề mề làm gì..."
Đói bụng như sấm nổ.
Lời chưa dứt, cậu ta nhìn món đỏ đỏ trong đĩa, ghét bỏ nói, "Lại là trứng chiên cà chua."
Bảy cái đĩa...đều là trứng chiên cà chua. Mấy ngày rồi bọn họ đều phải ăn mónnày.
Trần Nhị lạnh lùng nở nụ cười, mặc kệ cậu ta, "Không ăn thì đừng ăn!"
Anh ta là một người đàn ông, nấu cho ăn đã tốt lắm rồi, kén chọn cái gì!
Mấy người còn lại ho một tiếng, nhao nhao cầm lấy đĩa của mình. Thôi quên đi, nếu mà để bọn họ nấu, sợ là trứng cà chua cũng không có mà ăn.
Lý Khuê rụt cổ, đầu hàng chịu thua, "Để tôi gọi lão đại."
Mặc dù đúng là rất dở.
...
Một lát sau, một người đàn ông từ trên lầu bước xuống.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, "Lại để Trần Nhị nấu cơm hả?"
Mấy người bật cười ha hả.
Bọn họ không phải đi chơi, không thể mang theo đầu bếp chuyên nghiệp được, chỉ có một đám quân nhân không biết nấu cơm...
Ai bảo Trần Nhị lại yếu nhất trong đám chứ!
Tiếng cười vang vọng khắp cả phòng.
"Trần Nhị đảm đang mà..."
"Đúng đó, Trần Nhị không làm thì ai làm..."
"Chúng ta có ai biết làm đâu..."
Trần Nhị lườm một cái, "Đừng chọc tôi."
"Chọc tôi mà điên lên tôi cho một miếng thuốc chuột vào đồ ăn đấy."
"Ây ây, không được trêu, không được trêu."
Đàn ông không e ngại gì, bọn họ cũng biết lão đại sẽ không tức giận, vừa trêu nhau vừa ăn cơm.
Chỉ là muốn khuấy động bầu không khí vui vẻ hơn.
Mấy ngày nay tâm trạng của lão đại không được tốt cho lắm.
Cơm nước xong xuôi bọn họ bắt đầu nói chuyện về căn biệt thự bên cạnh.
"Trông bọn họ có vẻ từ thành phố S, có muốn hỏi thăm tình hình một chút không?"
Không biết tình hình thành phố S bây giờ ra sao.
Ừ, mấy người bọn họ đang thu thập tư liệu của thành phố kế bên, sau khi hoàn thành, không biết lão đại xảy ra chuyện gì đột nhiên muốn đi đến thành phố S tìm người... Bọn họ ở cùng nhau lâu như thế, sao lại không biết có người có thể khiến lão đại hao tâm tổn trí như thế.
Cố Dụ nghĩ một hồi rồi đáp, "Được."
...
Việc này không nên chậm trễ, chẳng may sáng mai bọn người kia rời đi thì sao, Trần Nhị dứt khoát chạy đến gõ cửa.
Phương Tễ Tễ nhíu mày đầy cảnh giác, ngăn cản Trần Thần đang định mở cửa, "Ai vậy?"
Nghe giọng nói mang theo sự phòng bị, Trần Nhị và Lý Khuê nhìn nhau.
Tận thế, cảnh giác là chuyện bình thường.
"Xin chào, chúng tôi là quân đội của căn cứ trực thuộc thành phố C, chúng tôi có việc muốn hỏi.
Thành phố C?
Đôi mắt Phương Tễ Tễ lóe lên, cô đưa tay mở cửa.
Nhưng khi vừa nhìn thấy hai người họ, cô lập tức sững sờ, Lý Khuê? Trần Nhị?
Là bọn họ?
Sao bọn họ lại ở đây?
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, Trần Nhị híp mắt lại, rất bình tĩnh mà mở miệng trêu chọc, "Cô biết chúng tôi ư?"
Phương Tễ Tễ sững sờ, biết mình bị lộ nên vội vàng thay đổi sắc mặt, "Đúng vậy."
Cô nở nụ cười, "Tôi là người thành phố G, lúc trước gặp sóng thần đã được các anh giúp đỡ."
"Cám ơn các anh nhiều lắm."
Quân nhân? Ba người còn lại lấy lại tinh thần, bọn họ rất có lòng tin với quân nhân.
Trần Nhị cười cười, vẻ mặt buông lỏng, có vẻ anh ta đã tin lời cô nói.
"Đúng vậy."
Sau đó cậu lại sửa lời, hỏi bọn họ, "Không biết các cô định đi đâu?"
Phương Tễ Tễ đáp, "Thành phố C."
Trần Nhị bật cười, "Bốn người các cô đi thì hơi nguy hiểm, nếu không đi cùng chúng tôi đi."
"Vừa lúc bọn tôi định về thành phố C, mọi người có thể quan tâm lẫn nhau."