Giữa hai ngả đường, Lương Thần tự suy ngẫm, làm cách nào có thể nói bí mật dưới đài phun nước trong biệt thự kia cho Bí thư Lương của thành phố Long Nguyên. Hắn rất rõ, Bí thư Lương nhất định sẽ hỏi hắn tại sao lại biết bí mật này, như vậy thì trước đó hắn phải tạo ra một lý do hợp lý!
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng. Hắn lấy điện thoại ra ấn số của Lý Bân, câu đầu tiên hỏi:
- Đoạn video của tôi và Trương Ngữ Giai, anh thật sự đã xóa bỏ sạch sẽ rồi chứ?
- Cực kỳ chính xác, tôi có thể lấy đầu mình ra để đảm bảo.
Câu trả lời của Lý Nha Nội không chút do dự.
- Ngoài anh ra còn có ai đã xem đoạn video đó?
Lương Thần ngừng một chút lại hỏi tiếp. Hắn vốn không nghi ngờ Lý Bân, với thái độ như lửa với nước của Lý Bân và Lam Phàm thì Lý Bân tuyệt đối không thể nào lại đem bức ảnh đưa cho Lam Phàm!
- Còn có Bạch Vũ! Có chuyện gì vậy Lương tử, không lẽ nào là?
Trong giọng nói của Lý Bân có pha chút lo lắng, rất hiển nhiên y đã biết được sở dĩ vì sao Lương Thần lại hỏi như vậy, nhất định là đoạn video mà y xóa đã bị lộ!
- Tên khốn Lam Phàm có được một tấm ảnh đưa cho Diệp Tử Thanh, bức ảnh được chụp từ đoạn video đó.
Lương Thần nói với giọng điệu bình thường, dù sao cũng chỉ là một bức ảnh không thể chứng minh được điều gì, đối với con đường làm quan của hắn cũng không ảnh hưởng gì. Lam Phàm cầm nó chỉ có duy nhất một tác dụng đó là làm xoay chuyển quan hệ giữa hắn với hai chị em Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, mà hiện tại rất rõ ràng, mục đích của hắn đã đạt được.
- Nhất định là Lang Bạch Vũ, tên khốn kiếp đó cũng quen biết Lam Phàm, bức ảnh đó nhất định là do nó chụp từ chỗ tôi! Đồ khốn nạn, tôi không thể tha thứ cho nó được!
Lý Bân quản lý đoạn video này rất nghiêm, người ngoài không có cơ hội động tay, nhưng Lang Bạch Vũ đã thừa thời cơ y không để ý, đã dùng điện thoại chụp lại một vài tấm, thật đúng là không quá khó.
- Chỉ có một tấm ảnh, còn không nhìn rõ mặt thật, vấn đề ngược lại lại không lớn, chỉ là tôi nuốt không trôi cục tức này.
Lương Thần nhẹ nhàng nói một tiếng:
- Anh bên đó phải chú ý tới Lang Bạch Vũ một chút, nó có thể đem ảnh cho Lam Phàm điều đó chứng minh quan hệ giữa nó và Lam Phàm không phải là bình thường đâu.
- Tôi biết phải làm gì, Lương tử. Xin lỗi cậu.
Lý Nha Nội áy náy nói.
- Không có gì, ừ, tôi còn có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ đây.
Lương Thần vi nhất suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Nói thật tôi đã tóm được đuôi của tên khốn Lam Phàm, chính là chuyện lần trước tôi nhờ anh thăm dò. Ở dưới cái đài phun nước trong biệt thự đó, có dấu một khoản tiền tham ô lớn. Tôi có người tận mắt nhìn thấy Lam Phàm đem tiền mặt đến dấu ở đài phun nước, số tiền cụ thể không rõ, nhưng nhất định không phải là số ít!
- Tin tức có chuẩn xác không?
Hơi thở của Lý Nha Nội trở lên có chút dồn dập, y muốn dồn tên Lam Phàm vào chân tường. Ý nghĩ này đã tồn tại vô số ngày đêm. Y rất rõ lời nói mà Lương Thần nói ra biểu thị điều gì! Điều đó chứng tỏ những ý niệm của hắn đến hôm nay sẽ có cơ hội thực hiện.
- Cực kỳ chính xác.
Lương Thần trầm giọng nói:
- Tôi muốn anh chuyển tin tức này tới Bí thư Lý, từ Bí thư Lý tiếp tục chuyển lời tới Bí thư thành ủy Lương. Kỳ thực, tự tôi nói cũng được.
- Tôi hiểu, tôi hiểu.
Lý Nha Nội kích động tới độ nói năng lộn xộn, Lương Thần không chỉ cho y một cơ hội báo thù, mà còn gián tiếp giúp y một phen. Người mới vừa gia nhập Lương hệ, thực sự rất cần có công lao để củng cố địa vị trong hệ thống của Bí thư Lương. Cái lễ này của Lương Thần tặng không phải là không đáng kể mà nó là quá nặng. Y cảm động nói:
- Lương tử, tôi không biết phải nói thế nào nữa, cậu rất xứng là anh em của tôi!
- Tôi chỉ có một câu, hãy cẩn thận khi tiến hành, không được làm hỏng việc!
Lương Thần cười nói. Cách này coi như hắn mượn dao giết người. Có cha con nhà họ Lý " Giúp đỡ chu đáo" chắc hẳn những ngày tháng tốt đẹp của Lam Quý Hữu và Lam Phàm sắp đến hồi kết thúc rồi. Trên thực tế, hắn ở mãi Liêu Dương, ngoài tầm tay có thể với, đem việc này giao cho bố con nhà họ Lý, một là bớt lo, hai là an toàn hơn. Tâm kế của Lý Tung Kiệt thì một kẻ gà mờ trên quan trường như hắn tuyệt đối không thể so sánh!
Ngắt điện thoại, Lương Thần thuận tay vẫy một chiếc taxi, ngồi ở hàng ghế sau nói một câu cục Công an thành phố. Sau 20 phút, Lương Thần tiến tới đại sảnh của cục công an, vào thang máy đi lên tầng 10 trở về ký túc của mình. Đãi ngộ của hắn khá tốt, một người được hưởng một phòng đơn 40 mét vuông. Chăn đệm hoàn toàn mới, điện nước đầy đủ, thậm chí còn có một máy tính xách tay mới 80%. Hắn rất cảm kích với phó cục trưởng chủ quản hình sự Triệu Thanh Nham, đã tự mình đưa hắn tới phòng nhân sự ban chính trị để làm thủ tục không kể, lại còn cố ý cho bộ phận hậu cần chuẩn bị sắp xếp cho hắn một phòng ở đầy đủ.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, đến gần 3 giờ chiều chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi tiến vào, với giọng điệu kinh ngạc nói:
- Tiểu Lương, điện thoại sao lại tắt máy vậy?
Tắt máy? Lương Thần hoài nghi cho tay vào túi móc điện thoại, nhưng thình lình phát hiện trong túi trống rỗng. Sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn bốn phía, sau đó cười mếu máo nói:
- Xong rồi, điện thoại mất rồi!
Nhớ lại một chút, có mười phần đến chín là lúc ngồi trên taxi trở về, điện thoại rơi ra từ trong túi quần. Mà anh tài xế sau khi phát hiện đã nhẹ nhàng giấu điện thoại đi, cho nên khi Thân Lỗi gọi mới báo là tắt máy.
- Tiểu tử cậu đủ đen đủi rồi!
Thân Lỗi cười lắc lắc đầu nói:
- Đi thôi, dẫn cậu đi gặp các động nghiệp trước!
Không có cách nào khác! Lại được mua điện thoại khác, làm lại sim điện thoại thôi! Lương Thần cũng cảm thấy hôm nay mình rất xui xẻo, lấy lại tinh thần, đi theo Thân Lỗi đến tầng 7, phòng họp nhỏ của đại đội hình sự điều tra.
Không phải là buổi hoan nghênh chính thức nhưng các lãnh đạo cơ bản của chi đội hình sự đều có mặt đầy đủ, thậm chí phó cục trưởng chủ quản hình sự Triệu Thanh Nham cũng đến. Bao gồm cả phó chi đội Thạch Phong lúc trưa mới gặp mặt, đai đội trưởng đội hai Trịnh Thụy, đại đội trưởng đội ba Lộ Sấm. Ngoài ra còn có ủy viên chính trị chi đội trưởng Trương Quảng Thiện, ngoài ra còn có hai vị phó chi đội trưởng An Cẩm Vinh, Lý Hoa cùng với đại đội trưởng đội bốn, năm Phó Dũng và Ngô Kiệt.
Lương Thần thực sự cảm thấy cơ cấu của cục Công an thành phố Liêu Dương thật khổng lồ và rườm rà. Chỉ là một đại đội hình sự điều tra mà có bộ phận chuyên môn chính trị, phòng kiểm tra kỷ luật, thư ký, phòng kỹ thuật 1, 2, phòng trang bị hậu cần, v. v...bộ phận nội vụ, trừ những bộ phận đó ra mới đến cơ cấu phá án, đến năm đại đội cộng thêm bộ phận phán xét án và đại đội tổ chức điều tra tội phạm.
Kiểu cơ cấu phân công cẩn thận này, không cần nói đến phòng Công an huyện Tây Phong của Lương Thần trước kia, mà là cục Công an thành phố Long Nguyên cũng không có cánh nào có thể nào so sánh được. Là một thành phố cấp phó tỉnh, cơ cấu tạo thành của cục Công an thành phố Liêu Dương lấy xu hướng gần sát sở Công an tỉnh.
Mà Lương Thần đồng thời phát hiện một điều, khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Vấn đề ở cấp bậc của đơn vị điều tra hiện nay. Thân Lỗi, Trương Quảng Thiện là cấp Cục trưởng không có gì phải bàn cãi, Thạch Phong và hai người phó chi đội trưởng là phó cục trưởng. Năm đại đội phụ thuộc trực tiếp thì đại đội trưởng của mỗi đại đội thì ít nhất cũng là trưởng phòng, mà hắn với thân phận là đội trưởng một đại đội lại là một phó trưởng phòng!
Không giống với thành phố Long Nguyên, các cơ quan trực thuộc thành phố cấp phó tỉnh này nói chung đều cao hơn nửa cấp.
Dường như nhìn ra được Lương Thần không được tự nhiên, sau khi buổi hoan nghênh kết thúc chi đội trưởng Thân Lỗi vỗ vỗ vai Lương Thần nói:
- Tôi nghe Trương cục nói, cậu sắp trở thành phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất ở phòng Công an huyện Tây Phong, cho nên bản thân không thực sự đồng ý đến nơi này. Thật sự mà nói, cậu được điều đến đây, ưu đãi rất lớn đấy!
Nói xong cố tỏ vẻ thần bí nói:
- Cậu ở Tây Phong cứ cho là lên làm phó trưởng phòng muốn chuyển thành trưởng phòng ít nhất cũng phải cần hai năm, còn phải xem trưởng phòng cũ có nâng đỡ không nữa! Mà hiện tại, bản thân cậu mới là một phó trưởng phòng nhưng đã hưởng sự đãi ngộ của một trưởng phòng thực sự. Chỉ cần có một chút thành tích, tôi đảm bảo sau một năm cậu sẽ là một trưởng phòng chính thức.
- Sếp Thân, lời nói quá thẳng như vậy không được tốt cho lắm?
Lương Thần với vẻ mặt đầy ngượng ngùng, hắn cảm thấy người đàn ông trung niên này thẳng thắn đến độ đáng yêu, không có tí dáng vẻ cơ bản của một lãnh đạo cấp Cục.
- Chi đội của chúng ta, từ trước tới nay đều chỉ xét công lao, kết quả, lượng phá án càng nhiều chức quyền tự nhiên sẽ theo đó mà thăng nhanh.
Thân Lỗi vô tư cười:
- Đây cũng được xem như một chế độ khích lệ.
- Ừ, bây giờ hơn bốn giờ rồi, đi với tôi, đưa cậu đi mua điện thoại mới!
Thần Lỗi rất cẩn thận, biết điện thoại của Lương Thần mất rồi, lại xét đến Lương Thần không thuộc đường ở Liêu Dương, cho nên đã chủ động đề nghị đưa Lương Thần đi mua điện thoại.
- Ngày mai tính sau đi.
Lương Thần cười cười. Tiền mặt của hắn không nhiều như vậy, ngày mai phải ra ngân hàng rút.
- Không phải lo, tôi cho cậu vay dùng trước, có thì trả tôi sau!
Thân Lỗi cười và nói:
- Rất may tôi có một cái sim điện thoại không dùng, may mắn cho tiểu tử cậu rồi!
Trái tim Lương Thần cảm thấy rất ấm áp, ông chú trung niên này đối nhân xử thế thực sự không tồi.
Thân Lỗi lái xe cảnh sát, đưa Lương Thần đến khu buôn bán điện thoại độc quyền xem. Lương Thần chọn một cái giống hệt cái điện thoại Nokia cũ, Thân Lỗi đưa cái sim điện thoại không dùng cho hắn.
Buổi tối trở về phòng đơn ký túc của mình, Lương Thần nằm trên giường gọi điện cho người nhà. Nghe điện thoại là cô bé Lan Nguyệt. Hắn bảo Lan Nguyệt ghi lại số điện thoại mới của mình, và nói với Lan Nguyệt vài câu. Lúc nghe thấy Lan Nguyệt dùng giọng ngọt ngào nói nhớ hắn, Lương Thần không kìm được cười thành tiếng, mọi điều không vui gặp phải trong ngày dường như đều tan biến thành mây khói.
Sáng sớm hôm sau. Lương Thần đến căng tin tầng 10 ăn sáng, sau đó đến tổng văn phòng của đội điều tra hình sự ở tầng 7. Phó cục trưởng Triệu, chủ nhiệm ban chính trị Miêu, chi đội trưởng Thân Lỗi, chính ủy Trương Quảng Thiện, bốn vị lãnh đạo đồng nhất đưa Lương Thần tới văn phòng đại đội một. Chủ nhiệm Miêu tuyên đọc lệnh bổ nhiệm đại đội trưởng Lương Thần, tuân thủ mệnh lệnh, sau khi hoàn thành liền cùng với phó cục trưởng Triệu rời đi.
Thân Lỗi và Trương Quảng Thiện chỉ mặt đặt tên giới thiệu ba gã phó đại đội cho Lương Thần. Và lần nữa căn dặn vài điều, mọi người phải ủng hộ phối hợp thật tốt với đại đội trưởng mới nhậm công tác.
Lương Thần có ấn tượng không tồi với mấy trợ thủ của mình, ở tại đây hắn không nhìn thấy bất kể một thái độ địch ý nào cả. Bốn trợ thủ không vì hắn còn trẻ mà tỏ ra không phục hay ghen tị.
Trên thực tế, cả một đại đội từ trên xuống dưới, từ sớm đã tìm hiểu rõ về đại đội trưởng mới đến nhậm chức. Một người ba lần đạt danh hiệu chiến công hạng nhất, đại công thần trong vụ án phòng chống tội phạm ma túy của Liêu Dương. Ngay trong cơ quan Công an bắt được ba tên nội gián, quyết đoán nổ súng, đến nay vẫn là chủ đề bàn luận nóng hổi của các thành viên trong chi đội hình sự.
Lương Thần không biết, mấy người trợ thủ của hắn chính là những người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng hắn nổ súng ngày hôm đó.