Quan Lộ Trầm Luân

Chương 130: Làm khách



Cha của Đình tỷ chẳng phải là phó bí thư tỉnh ủy Lý sao? Phó bí thư Lý muốn gặp hắn sao? Tim Lương Thần đập loạn lên, cuộc triệu kiến của nhân viên cấp cao tỉnh sẽ mang lại những ảnh hưởng chấn động còn mạnh hơn nhiều sao với đi gặp bí thư thành ủy Lương của Long Nguyên.

- Em đương nhiên là tiện. Đình tỷ, nói địa chỉ đi!

Phó bí thư tỉnh ủy Lý triệu kiến, dù không tiện cũng phải nói là tiện. Do đó Lương Thần không chút do dự gật đầu nói.

- Cậu lái xe đến trụ sở tỉnh ủy đi, tôi chờ cậu ở cổng!

Lý Hinh Đình trong giọng nói không giấu nổi sự vui mừng. Nửa tháng trước cô đi thành phố Song Hà kiện cho một xí nghiệp, hôm nay mới về. Nếu không phải có vụ án cần giải quyết, cô đã sớm quay về Liêu Dương từ lúc Lương Thần gọi điện thoại tuần trước.

- Phó bí thư Lý muốn gặp tôi, tôi phải đi ngay trụ sở tỉnh ủy một chuyến!

Lương Thần cất điện thoại, áy náy giải thích với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm.

- Phó bí thư tỉnh ủy, Lý Thư Hãn?

Vương Phỉ Hạm trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Tỉnh Liêu Dương chỉ có một Phó bí thư tỉnh ủy Lý, đó chính là Lý Thư Hãn.

Bà đã có duyên gặp mặt người đàn ông trung niên phong thái trầm tĩnh này mấy lần, chỉ có điều chẳng hề thân quen.

Phó bí thư Lý muốn tìm Lương Thần làm gì? Nhớ đến những lời Tử Thanh nói, lông mày bà liền hơi nhíu lại. Cô Lý Hinh Đình đó mặc dù không đẹp bằng Tử Thanh và Thanh Oánh nhưng nghe nói cũng là cô gái xinh đẹp. Hơn nữa còn là bạn cùng đại học của Lương Thần, cộng thêm với gia thế hiển hách thì không nghi ngờ gì về việc có sức cạnh tranh cực kì lớn mạnh. Lương Thần lăn lộn trên quan trường, sự dìu dắt của một phó bí thư tỉnh ủy có tác dụng thế nào, trong lòng bất kì ai đều rõ. Nếu phó bí thư Lý thật sự có ý muốn tìm con rể thì có vẻ không được ổn!

Diệp Tử Thanh cũng có cùng suy nghĩ với Vương Phỉ Hạm. Cô sau này mới biết được, cô gái xinh đẹp cao ráo xuất hiện ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Lương Thần đúng là con gái của phó bí thư tỉnh ủy Lý. Còn cô gái thấp hơn tên Lan Lan đúng là con nhà một trong mười doanh nghiệp nổi tiếng toàn quốc, con gái của chủ tịch Đinh Vĩ Đạt tập đoàn Thành Tín Liêu Dương.

Đúng là thứ được nhiều người tranh giành bao giờ cũng là đồ tốt, đặc biệt là bị Lý Hinh Đình và Đinh Lan, những cô gái ưu tú như vậy tranh giành. Vậy thì càng rõ ràng Lương Thần là món đồ độc đáo không tầm thường. Có thể là từ lúc đó, Diệp Tử Thanh từng bị mấy câu nói của Lương Thần làm cho kích động mới thêm phần hứng thú với người đàn ông này.

Diệp Thanh Oánh không nói gì, chỉ nhìn Lương Thần với ánh mắt dịu dàng, thông cảm. Cô không nghĩ phức tạp như vậy. Cô chỉ nghĩ rằng, việc này có thể mang lại cho Lương Thần cơ hội thay đổi lớn trên con đường công danh. Những sự việc có lợi với Lương Thần. Cô đương nhiên phải tỏ thái độ ủng hộ!

- Tôi lái xe đưa anh đi. Oánh Oánh, có muốn đi cùng không?

Diệp Tử Thanh đôi mắt đẹp lanh lợi vừa tròn vo, lập tức lên tiếng nói.

- Anh còn về đây không?

Diệp Thanh Oánh nhìn chăm chú hắn với đôi mắt đẹp trong veo thuần khiết, có chút ngượng ngùng hỏi. Ý của cô rất rõ, nếu Lương Thần còn quay về, cô còn có thể ở nhà đợi. Còn nếu Lương Thần sau khi đến trụ sở tỉnh ủy thì về khu tập thể sở công an luôn thì cô nhất định đi cùng. Mặt khác, cô cũng muốn thăm dò thái độ của mẹ.

- Tiểu Lương, nếu không chê điều kiện nhà cô kém thì về đây ở đi! Nhân tiện mấy ngày nhàn rỗi này thoải mái nghỉ ngơi một chút. Chờ đến khi cháu đi làm, Thanh Oánh cũng tìm được việc, sợ rằng sẽ có ít cơ hội thế này đó!

Vương Phỉ Hạm dịu dàng nói. Vì bỗng nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ làm bà nhanh chóng đưa ra quyết định. Cho dù nói thế nào, người thanh niên phẩm chất và tính cách đều ưu tú tuyệt đối quyết không thể để làm con rể người khác được. Cứ coi như hắn thất bại trên còn đường chính trị nhưng bà có thể dẫn dắt hắn đi theo con đường kinh doanh. Trước đây bà có tâm lí ghét bỏ Lương Thần vô cùng nhưng bây giờ cảm giác đó biến mất từ lâu. Chỉ cần bà muốn thì tiền đồ phía trước của Lương Thần sẽ không thành vấn đề.

- Cháu cảm ơn cô! Cháu chỉ sợ có chút không tiện lắm!

Lương Thần trong lòng rất cảm kích thái độ dịu dàng của Vương Phỉ Hạm. Hắn cảm thấy người đàn bà mạnh mẽ, lạnh lùng đó trong những lúc thoải mái thì tương đối dịu dàng và tốt bụng. Việc này có thể cho thấy bà đã không coi hắn là người ngoài rồi!

- Không có gì không tiện đâu. Cháu đến đây ở, không khí trong nhà còn có thể vui vẻ hơn một chút!

Vương Phỉ Hạm dường như đã thật sự vào vai một bà mẹ vợ tương lai. Chăm chú nhìn khuôn mặt giống như Lâm Tử Hiên, thần sắc của bà có vẻ hoảng hốt trong nháy mắt.

- Thực ra trong nhà có người đàn ông cũng mang lại cảm giác rất an toàn!

Diệp Tử Thanh dịu dàng cười quyến rũ, đưa tay với chìa khóa xe trên bàn trà:

- Đi thôi! Tranh thủ đi sớm về sớm!

Xuống dưới lầu, ngồi lên chiếc xe con màu đỏ của Diệp Tử Thanh, sau nửa tiếng thì Lương Thần đến cổng trụ sở tỉnh ủy. Mở cửa xuống xe, Lương Thần vừa nhìn liền thấy Lý Hinh Đình ở chỗ cổng lớn. Nhưng vừa lúc đó Diệp Tử Thanh lại thò đầu ra khỏi xe, ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn, ra hiệu tiểu yêu tinh có điều muốn nói. Lương Thần bước tới hơi cúi thấp người, nhưng không ngờ cô túm chặt cổ áo hắn sau đó chụt một phát. Trên mặt hắn đã bị tiểu yêu tinh cứng rắn hôn một cái!

Chiếc xe con màu đỏ cứ thế rồi chạy mất hút. Lương Thần đứng tại chỗ ngẩn người, một tay bất giác xoa lên chỗ bị hôn. Tiểu yêu tinh này mắc bệnh gì vậy? Nghi hoặc chuyển phương hướng, bắt gặp cái nhìn đầy hung khí của Lý Hinh Đình, Lương Thần cuối cùng cũng bừng tỉnh. Thì ra không phải hắn có sức hấp dẫn vô địch mà là hắn đã trở thành công cụ nhất thời để hai cô gái so tài, cũng giống như cuộc gặp gỡ ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung tâm vậy.

Thật ra mà nói, Lương Thần không hề sợ vị nữ vương quyền đạo này. Hắn trước mặt cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn dễ bảo, chẳng qua là biểu hiện của sự cảm kích và kính trọng. Lý Hinh Đình có hung dữ với hắn hơn một trăm lần, hắn cũng không hề oán trách. Làm người phải biết báo ân. Lý Hinh Đình luôn quan tâm và chiếu cố hắn, hắn luôn ghi nhớ trong lòng.

- Em vô tội, là cô ấy cố ý chọc tức chị đấy. Nếu chị tức giận thì là trúng kế của cô ấy đó.

Lương Thần giơ hai tay làm động tác đầu hàng, trên mặt nặn ra nụ cười, ba bước rồi hai bước tiến lên phía trước Lý Hinh Đình nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Hinh Đình sa sầm. Cô mặc một bộ váy màu lam, chân đi đôi giày cao gót màu đen càng làm nổi bật vóc dáng đẹp thon thả. Ngũ quan của cô cao quý mà thanh thoát, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi hơi gần với tóc mai, chiếc mũi thẳng cùng với đôi môi đỏ mọng cháy bỏng tô lên rõ nét cá tính mạnh mẽ, cứng rắn. Cô từ trước đến giờ không phải kiểu người đẹp lanh lợi, đáng yêu, đi đôi giày cao gót dường như tạo ra sức hấp dẫn độc đáo của riêng mình với Lương Thần. Mỗi lần gặp cô, Lương Thần đều liên tưởng đến một một con ngựa hung dữ bướng bỉnh, khó thuần phục, đồng thời vừa làm người ta có cảm giác kiêng kị nhưng vừa không kìm nổi muốn cưỡi lên quất roi ngựa ép cô thuần phục.

- Món hời không thể để một mình cô ta chiếm được. Đình tỷ, rõ ràng là chị đến trước, bằng không chị sẽ bị thiệt đó!

Lương Thần sát mặt lại, hơi phẫn nộ nói.

- Thôi đi! Đừng cho rằng như vậy thì có thể lừa bịp mà qua. Hừ! Xem tôi sẽ xử lý cậu thế nào!

Lý Hinh Đình không giấu nổi vẻ tươi cười trên khuôn mặt, đưa tay véo chặt tai hắn, giả bộ hung dữ nói:

- Đi theo tôi!

Cảnh vệ ở của lớn trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái bảo bối của phó bí thư tỉnh ủy kéo một chàng thanh niên đi vào trụ sở tỉnh ủy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đừng căng thẳng! Cậu cũng gặp cha tôi rồi, cha tôi không hung dữ chút nào, hơn nữa có ấn tượng rất tốt về cậu. Lần trước cậu đến Liêu Dương phá án, vốn định mời cậu đến nhà ăn cơm, đáng tiếc là cậu ngang nhiên dám tắt máy, phí ý tốt của tôi!

Ở trước cửa, Lý Hinh Đình thấy tinh thần hắn có vẻ lo lắng nên đã dịu dàng nhắc nhở.

- Chẳng phải em đã bảo lúc đó điện thoại hết pin sao?

Lương Thần thẹn thùng giải thích. Thật ra, tâm trạng hắn thật sự rất căng thẳng. Lúc ở bệnh viện dù sao cũng có rất nhiều người ở đó an ủi theo hình thức. So với việc triệu kiến đơn độc ở nhà riêng quả thực là khác nhau một trời một vực.

Vào cửa nhà họ Lý, Lương Thần thay dép, sau đó theo sau Lý Hinh Đình vào phòng khách, liền nghe thấy Lý Hinh Đình hoạt bát gọi:

- Cha, mẹ! Con dẫn Tiểu Thần về rồi đây!

- Chào bí thư Lý, chào cô Nghiêm!

Lương Thần kính cẩn chào hỏi cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế sofa. Mẹ của Lý Hinh Đình tên là Nghiêm Lệ, người này hắn cũng biết rồi!

- Tiểu Thần, mau ngồi đi! Đình Đình, đi gọt chút hoa quả đi!

Vợ của phó bí thư Lý, Nghiêm Lệ rất nhiệt tình. Bà nghe danh Lương Thần từ con gái không phải một hai ngày. Hôm nay gặp được người thực, tướng mạo khí chất của chàng trai quả thật không tồi!

Lý Hinh Đình cười nhìn vẻ có chút câu nệ của hắn, sau đó quay người đi vào phòng bếp.

Cũng là quan chức cao cấp tương đương Thứ trưởng, Lương Thần lúc đối mặt với thứ trưởng bộ thương mại Niếp Quảng Vũ cũng không căng thẳng câu nệ như vậy. Nguyên nhân chủ yếu là hắn lúc đó có ý chống đối lại Niếp Quảng Vũ. Cách sống của Lương Thần là như vậy. Thích ăn mềm không ăn cứng. Người khác tốt với hắn thì hắn sẽ luôn kính trọng. Còn ai không tốt với hắn thì hắn sẽ đối xử lại như thế, tuyệt đối không phí công kết giao.

Người đàn ông trung niên trước mặt không chỉ là phó bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn là cha của Lý Hinh Đình, do đó trong vô hình chung, Lương Thần ôm hai loại cảm giác câu nệ của một cấp dưới và một vãn bối. Không đến nỗi ngồi không yên nhưng căng thẳng là điều khó tránh khỏi.

Ở những nơi công khai, Lý Thư Hãn không hề hiền hòa như Lý Hinh Đình đã nói. Ngược lại, y là một nhân viên cấp tỉnh có quyền uy nhất trên quan trường ở Liêu Dương. Ngoài bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh, những ủy viên thường vụ tỉnh ủy xếp sau y đều rất kiêng kị y, còn những cấp dưới thì càng sợ y.

Vì chuyến đến bệnh viện thăm của y làm Lương Thần hưởng thụ một lần khung cảnh nghi thức đưa tiễn vui vẻ, long trọng. Đây là căn cứ hùng hồn nhất.

Nhưng ở nhà, Lý Thư Hãn quả thật rất thân thiết, hiền hòa. Y cởi mở lên tiếng:

- Tiểu Thần, bác cũng gọi cháu như vậy nhé! Nghe Đình Đình nói rất nhiều lần, cháu là bạn đại học tốt nhất của nó. Bác và cô Nghiêm của cháu luôn muốn mời cháu đến nhà chơi, nhưng bác toàn không có thời gian rảnh. Tối nay khó khăn lắm mới có chút nhàn rỗi liền bảo Đình Đình gọi điện thoại hẹn cháu!

Nói đến đó, phó bí thư Lý dường như nhớ tới điều gì, nhíu đôi lông mày rậm hỏi:

- Nghe Đình Đình nói, cháu bị đơn vị tạm thời cách chức, vì nguyên nhân gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.